Người dịch: Whistle
"Mạc huynh tỉnh rồi?"
Giọng nói của Thiên Si từ chân trời truyền đến:
"Ở trong hoàng thất của quốc gia này thật sự có một tòa điện đường bị Trận pháp che giấu, hẳn là con đường tiếp theo mà chúng ta phải đi."
"Tốt." Mạc Cầu gật đầu:
"Sau này đạo huynh định làm thế nào?"
"Ta sẽ tiếp tục đi lên trước xem thử, bất quá chắc là sẽ còn trở lại nơi này, dù sao cũng đã thu vài tên đệ tử Ký Danh, cũng đã lưu lại truyền thừa." Thiên Si cười khẽ:
"Thật là không ngờ, tại hạ đã sống mấy trăm năm, vậy mà truyền nhân lại xuất hiện ở trong Tổ miếu ẩn địa này."
Trước đó không lâu.
Thiên Si phát hiện ra một vị đao đạo kỳ tài, nhất thời tâm động bèn nổi ý thu đồ, từ đây liền bắt đầu không thể ngăn cản, y định ở chỗ này xây dựng cho mình một tòa đạo trường.
Đợi khi lần tiếp theo Tổ miếu ẩn địa mở ra cũng có thể giúp ích được phần nào.
Đương nhiên.
Điều kiện tiên quyết là y có thể tìm được Linh vật duyên thọ, có thể sống được lâu như vậy, nếu không thì chỉ có thể lưu lại cho hậu bối.
"Cũng tốt."
Mạc Cầu gật đầu, đứng dậy nhảy ra khỏi khung xe, không thèm quan tâm đến vô số tạp âm của rất nhiều phàm nhân bên dưới, lặng lẽ bay xuống một tòa đại điện nằm ở Hoàng thành cách đó không xa.
Phàm nhân ở trong thế giới này đều đã từng nghe về truyền thuyết của đại điện, rất nhiều đại quốc đều được xây dựng ở đây, nhưng gặp được 'Chân tiên' thì lại là lần đầu.
Trong điện không có vật gì, chỉ có mấy cái thông đạo, liên thông với các nơi.
Mạc Cầu tuần sát một vòng, chân mày hơi nhíu lại.
"Không phải ở đây!"
Trọng Minh Hỏa Mãng truyền niệm, giọng nói mang theo vẻ nôn nóng:
"Khi tức của lão chủ nhân đang ở gần đây, nhưng tuyệt đối không phải ở trong mấy cái thông đạo này, mà là ở ngay bên trong vùng không gian này, không ở địa phương nào khác!"
Ở gần đây?
......
Âm phủ không giống như dương thế, Quỷ tộc tạp cư, có mười ba nước quỷ quốc, mỗi một vị quốc chủ đều là người tu hành có năng lực thông thiên triệt địa.
Lưu Quỷ quốc chính là một trong số đó.
Thôi Giác chính là hậu duệ của hoàng tộc Lưu Quỷ quốc, chấp chưởng một quân, thực lực không hề kém hơn Nguyên Anh Chân Nhân.
Kẻ này có hình thể khôi ngô, thân cao chừng hai mươi mét, cây đồng trượng trong tay dài chừng năm mươi mét, chỉ đứng yên ở trên đỉnh núi cũng tỏa ra một uy thế nặng nề giống như bị núi đè.
"Ngay cả không khí ở trên dương gian cũng là ngọt."
Thôi Giác mím môi một cái, âm như sấm rền:
"Đa số khu vực ở trên thế giới này đều bị một đám phàm nhân vụng về vô trí chiếm cứ, thật sự là lãng phí, nếu như dùng để chăn thả thì không biết có thể nuôi ra bao nhiêu Quỷ tộc?"
"Thôi Phán."
Một vị nữ tử có tướng mạo kinh diễm, dáng người thướt tha đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thôi Giác, nhìn về phía một đám mây ở xa, thấp giọng mở miệng:
"Hai người kia đã thầm thì mấy ngày rồi, chẳng lẽ đang âm mưu gì đó?"
"Chúng ta. . ."
"Có cần phải đề phòng vạn nhất hay không?"
Nói xong liền đưa tay lên cổ họng ra hiệu một cái.
Nữ tử này có dung mạo kinh người, tóc bạc, mắt vàng, mi tâm có Yêu văn, đường vân không chỉ không thể phá hư tướng mạo của nàng, ngược lại còn làm cho nàng trở nên càng kiều diễm vũ mị.
Khí tức thì giống như mặt trăng trên trời, cao khiết không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Không ngờ là ả lại độc ác như xà hạt, chỉ cần có một chút dị dạng liền nổi sát cơ, sát ý, không hề khác hơn những Quỷ tộc khác là bao.
"Không cần!"
Thôi Giác cười hắc hắc, mở rộng tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo thân thể mềm mại của ả, cười nói:
"Ngươi không hiểu, họ Lục có chuyện cầu cạnh chúng ta, cho nên sẽ không có dị tâm gì, vả lại việc đã đến nước này rồi, sợ rằng bọn hắn cũng không còn quyền quyết định."
"Muốn cầu cạnh chúng ta?" Nữ tử sững sờ:
"Một gã nhân tộc như hắn thì có gì mà phải cầu đến chúng ta? Sợ là trong lòng đang giấu giếm ác ý, cố ý lừa dối, không biết gã đã thiết hạ cạm bẫy ở nơi nào rồi."
"Ha ha. . ."
Thôi Giác cười to.
Y không ngại Thôi Phán châm ngòi ly gián.
Trong tộc Atula, nam sửu nữ diễm, nam tử trời sinh tính tình thị sát hiếu chiến, nữ tử thì mê hoặc chúng sinh, kích phát tâm ma, đây là bản tính trong huyết mạch.
"Ai nói với ngươi Lục Ly là nhân tộc?"
"Hả?"
"Gã ta chính là hậu duệ của tiền Quốc quân của Lỗ quốc, mấy năm trước đã từng đi dạo thịnh cảnh Kỳ Sơn với ta, cũng coi như là người quen." Thôi Giác truyền niệm:
"Nếu không thì gã ta há có thể hao tâm tổn sức để phá giới như vậy?"
"Lỗ quốc?" Nữ tử nhíu mày:
"Vương quốc đã bị diệt vong kia sao. . ."
"Đúng vậy!" Thôi Giác gật đầu:
"Cho nên ngươi hiểu, Lục Ly là hậu duệ huyết mạch duy nhất của vị kia, nên rất quan trọng với chúng ta, không được đánh giết."
Nữ tử bừng tỉnh, cúi đầu xác nhận:
"Tiểu nô minh bạch."
"Thu hồi tâm tư của ngươi đi." Thôi Giác khoát tay áo, nhìn về phía vết nứt hư không:
"Duy trì thông đạo tiêu hao quá lớn, cho dù là hoàng thúc cũng không thể kiên trì được lâu, vả lại thế giới này rất cổ quái, cần phải mời ra Thánh thú xuất sơn."
Nữ tử ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra vẻ cuồng nhiệt.
Thánh thú!
Lưu Quỷ quốc đã truyền thừa mấy trăm vạn năm, cũng bởi vì có Thánh thú tọa trấn mà Lưu Quỷ quốc trở thành một trong tổng số hai quỷ quốc chưa từng bị gián đoạn truyền thừa.
"Tê ngang!"
Trong lúc nói chuyện, phần cuối của vết nứt hư không truyền ra một tiếng rống vang dội.
Khi tiếng rống vang lên vẫn còn ở ngoài vạn dặm, mà lúc kết thúc thì đã vọng ở bên tai, đồng thời còn có những sợi xiềng xích thô to xuyên qua khe hở lao ra ngoài.
Dường như sợi xiềng xích kia có thể kéo dài vô tận, nó đang run rẩy giữa không trung giống như vật sống, sau khi chui ra ngoài liền đột ngột đâm về phía hư không.
"Phốc xích!"
Hư không không có vật gì.
Nhưng khi xiềng xích chạm vào lại giống như đang đâm phải một thứ nào đó, phần trước của xiềng xích đã biến mất không thấy gì nữa, bỗng có khí tức như sương mù tiết ra ngoài.
"Thận thú!"
Đôi mắt Thôi Giác chớp động, ẩn chứa vẻ cuồng nhiệt:
"Quả nhiên, nguyên nhân dị thường ở thế giới này đều bởi vì cỗ thi thể của con Thận thú này, cho nên mới được người xưng là mộng giới."
"Thận thú, loài chỉ tồn tại trong truyền thuyết. . ." Nữ tử cũng sững sờ:
"Thứ này thật sự tồn tại sao?"
Nếu như thật tồn tại, dựa theo những gì được miêu tả trong truyền thuyết, con Thần thú này có thể sánh được với với Chân tiên, thực lực của nó có thể nghiền ép chư giới.
"Đương nhiên." Thôi Giác cười lạnh:
"Nếu tộc ta đã có Thánh thú, thế giới này có một con Thận thú cũng chẳng có gì kỳ lạ?"
"Chẳng qua là con Thận thú này đã chết rồi, nếu không thì sẽ không thể nào không phản ứng gì được, cũng nhờ vậy mà chúng ta mới có thể chui vào giới này."
Vừa nói xong liền bĩu môi:
"Nghe nói vào mấy vạn năm trước, Huyết quốc đã từng sai Diêm La tông huyết tế mở cửa thông đạo, nhưng lại không dám mở ở trong thế giới này, làm cho tất cả những nỗ lực trước đó bị lãng phí."
. . .
"Thận thú."
Khi Lục Ly nhìn thấy cảnh này thì trong mắt cũng xuất hiện dị mang:
"Dùng tâm huyễn hóa vô tận, nhất niệm có thể tạo ra một thế giới, vạn pháp tự sinh tự diệt, có thể so với Chân tiên đắc đạo, đây chính là Thần thú đỉnh tiêm trong truyền thuyết đó sao."
"Nguyên nhân mà Linh vật trong thế giới này khi bị mang ra ngoài liền sẽ bị giảm rất nhiều dược hiệu chính là vì bọn chúng đều do Thận thú huyễn hóa mà thành, không phải là chân thực."
"Thậm chí. . ."
"Sợ là ngay cả chúng sinh trong thế giới này cũng chưa chắc là thật!"
Sắc mặt Liễu Âm Tuyền trở nên âm trầm.
Ả ta cũng không phát hiện ra mình đang ở trong ảo cảnh do con Thận thú tạo ra, ít nhất thì đại đa số đều là ảo.
"Yên tâm."
Dường như Lục Ly đã nhìn ra sự lo lắng của Liễu Âm Tuyền nên bèn lạnh nhạt nói:
"Vào ngày mà Thiên đạo băng liệt thì Thận thú đã mất mạng, chỉ là thi thể của nó đã tương dung với thế giới này, cho nên mới xảy ra tình huống như vậy."
"Nếu như nó còn sống thì sao lại thờ ơ như vậy?"
Liễu Âm Tuyền gật đầu, tâm tình thoáng buông lỏng.
. . .
"Mạc huynh."
Thiên Si chọn một cái thông đạo rồi chắp tay với Mạc Cầu:
"Sau này còn gặp lại!"
Nói xong liền bước vào bên trong thông đạo.
Mạc Cầu nhìn đối phương rời đi, trầm ngâm một lát, cũng không lựa chọn bất cứ một thông đạo nào, mà lại lùi lại một bước ra khỏi đại điện.
Khu vực này lưng tựa đại sơn, nghiêng nhìn giang hà, cách đó không xa chính là thành trì mà phàm nhân cư ngụ.
Đại điện ẩn vào trong hư không, nhục nhãn phàm thai không thể nhìn thấy, liền xem như là người mang tu vi thì cũng cần thời gian đặc biệt và phương vị đặc biệt mới có thể pháp quyết.
Tìm kiếm thời gian và phương vị cũng chỉ có khó khăn.
"Ở đâu?"
"Ở đâu?"
Trọng Minh Hỏa Mãng từ trong ống tay áo của Mạc Cầu tay bay ra, cơ thể rung động đi đi về về giữa không trung, đôi mắt to lớn điên cuồng liếc nhìn xung quanh.
Sự xuất hiện của nó cũng làm cho đám người bên dưới reo hò một phen.
Còn có không ít người đang quỳ rạp xuống đất, cao giọng la hét gì đó, thần sắc cuồng nhiệt, thậm chí có người còn bất chấp nguy hiểm trèo lên trên núi.
Phải biết, Trọng Minh Hỏa Mãng chính là Linh vật hệ Hỏa, khi nó kích động thì toàn thân sẽ phóng ra liệt diễm, tu sĩ Đạo cơ nhiễm phải đều sẽ bị trọng thương.
Những những tên phàm nhân này lại không hề sợ hãi.
Khát vọng tu tiên vấn đạo và trường sinh cửu thị của bọn hắn còn cao hơn cả chuyện e ngại tử vong.
Nhất là những người có quyền có thế, cho dù bản thân không dám tới gần thì cũng sẽ phân công tôi tớ tìm kiếm 'Tiên duyên' thay bọn hắn.
Mạc Cầu nhíu mày, tiện tay thi pháp che khuất hành tung của hai người, mở miệng hỏi: "Ngươi có cảm ứng được khí tức của Tô tiền bối đang ở xa hay gần không?"