Người dịch: Whistle
"Đương nhiên là được!"
Trọng Minh Hỏa Mãng vội vàng gật đầu:
"Đang ở gần đây, thế nhưng là. . . rốt cuộc là đang ở đâu?"
Nó vò đầu bứt tai, đi loạn bốn phía, nhưng nơi này ngoại trừ đại điện ra thì chỉ có một khu vực mênh mông, không còn dị thường nào khác.
Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, bước vào bên trong đại điện.
Chân mày của hắn chớp chớp, lại lui ra ngoài.
"Thú ý!"
Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, dường như hắn đã mất đi một sát na ký ức.
Hoặc là. . .
Cảm giác!
Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu thầm vận Pháp lực, bấm tay điểm về phía trước.
Viêm Hỏa Thần Long!
Một con hỏa long gào thét bay ra, hỏa diễm ngưng tụ giống như nham tương tạo thành một con hỏa long rồi lao thẳng đến đại điện trước mặt.
"Oanh!"
Một đoàn liệt diễm nở rộ giữa không trung.
Hai mắt Mạc Cầu lấp lóe, toàn lực vận chuyển Linh Quan pháp nhãn.
"Thế nào?"
Trọng Minh Hỏa Mãng thấy hắn đột nhiên có hành động liền vui mừng trong lòng, vội vã chạy đến trước mặt:
"Có phải đã phát hiện ra cái gì rồi không?"
"Ừm."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, cũng không nhiều nói, chỉ nhíu mày nhìn tòa đại điện hoàn hảo không chút tổn hại ở phía trước.
Hắn nhìn rất rõ, khi pháp thuật hỏa diễm của mình vừa chạm vào tòa đại điện thì đã đốt cháy toàn bộ.
Nhưng chẳng biết tại sao.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Đại điện lại xuất hiện một cách hoàn hảo không chút tổn hại.
Vả lại.
Hình như có một loại biến hóa kì lạ nào đó.
Mạc Cầu trầm ngâm một chút, hỏa long đang xoay tròn giữa không trung bỗng há miệng ra, một ngọn lửa màu đỏ to như đồng trụ xuyên thủng đại điện, tạo ra một cái lỗ to tướng.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.
Lỗ thủng đã phục hồi như cũ, lại còn có thêm một đặc tính kháng hỏa, mặc dù không mạnh, nhưng lại rất quỷ dị.
"Chủ thượng." Trọng Minh Hỏa Mãng ở bên cạnh mở miệng:
"Tiểu yêu nhớ là lão chủ nhân đã từng nói, những tòa đại điện này không phải vật thật, là do huyễn hóa mà thành, nếu không hiểu được đạo lý thì sẽ không phá hủy được."
"Đạo lý?"
Mạc Cầu nhíu mày:
"Đạo lý gì?"
"Dường như là dính đến Thần niệm biến hóa, dĩ giả loạn chân." Trọng Minh Hỏa Mãng nghiêng đầu:
"Tiểu yêu không hiểu ý nghĩa của nó, cho nên cũng không nhớ kỹ lắm."
"Dĩ giả loạn chân?"
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, đồng thời thức hải cũng lập tức run rẩy, Địa Ngục Đồ lặng lẽ xuất hiện, bao trùm lên toàn bộ tòa đại điện ở phía trước rồi quấn nó vào bên trong.
Địa Ngục Đồ không chỉ là một bộ đồ quyển do Thần niệm diễn hóa, bên trong nó còn bao hàm rất nhiều Thần hồn bí pháp mà hắn đã học.
Huyễn Thần Đại Pháp, Diêm La Tâm Kinh vân vân. . .
Không chỉ có thể vây khốn sinh linh vật sống, còn có thể dòm ngó Thần niệm biến hóa.
"Oanh!"
Liệt diễm tuôn ra, đại điện ở bên trong liệt diễm chập trùng lên xuống, chốc chốc liền vỡ nát, chốc chốc lại phục hồi như cũ, xuất hiện rất nhiều loại biến hóa.
Không biết đã qua bao lâu.
"A?"
Đột nhiên Mạc Cầu phát ra một tiếng kinh ngạc.
Sau khi trải qua Địa Ngục Đồ chiếu rọi, rốt cục hắn cũng đã phát hiện ra một chút manh mối.
Dường như ở bên trong tòa đại điện này có xen lẫn một sợi khí tức vốn không nên thuộc về đại điện, mặc dù vi diệu, nhưng lại không hợp nhau.
Cỗ khí tức này. . .
Mạc Cầu chuyển động ý niệm, Địa Ngục Đồ liền biến hóa theo, lần theo cỗ khí tức kia để xâm nhập, khuếch trương, cuối cùng là lại bao trùm toàn bộ đại điện vào bên trong.
Sau một khắc.
Sắc mặt Mạc Cầu đại biến.
Hắn đột ngột phát hiện, dường như tòa đại điện Tổ miếu này chỉ là ý niệm của một người nào đó mà không phải vật thực sự tồn tại.
Nhưng chuyện này làm sao có thể?
Căn cứ vào truyền văn thì tòa đại điện này đã xuất hiện không biết bao nhiêu vạn năm, ý niệm của người nào có thể bảo tồn được thời gian dài như vậy mà vẫn bất diệt?
Nguyên Anh Chân Nhân cũng chỉ thọ được mấy ngàn năm mà thôi?
Ý niệm chuyển động, dường như Mạc Cầu đã nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Hắn lập tức cúi đầu nhìn xuống nơi mà Địa Ngục Đồ vừa bao phủ xuống.
"Hoa. . ."
U Minh chập trùng, Quỷ hỏa hiện lên, khí tức của hơn vạn phàm nhân bên dưới đều xuất hiện ở trong đầu hắn.
Quả nhiên!
Trong này có hơn một ngàn người hoàn toàn khác biệt với những người khác, không phải là chân nhân, mà chỉ là do ý niệm hiển hóa, không có thực thể.
"Giấc mộng Nam Kha!"
Trong lòng Mạc Cầu đột nhiên bừng tỉnh.
Trong truyền thuyết, có một sinh vật có thể sinh ra một thế giới, chúng sinh trong thế giới này an cư lạc nghiệp, sinh lão bệnh tử, thậm chí là có thể tập văn luyện võ, đắc đạo phi thăng.
Nhưng bọn hắn lại không biết là mình vốn sinh sống trong hư ảo, tất cả mọi thứ đều là do ý niệm của người khác diễn hóa thành.
Nơi đây cũng giống như vậy!
Hơn một ngàn người bên dưới kia, có người là bách tính bình thường, có người thân cư cao vị, cuộc sống của mỗi người đều khác nhau.
Nhưng thật ra bọn hắn đều không phải là người.
Bản thân bọn hắn không biết, những người bên cạnh cũng không biết.
Những 'con người hư ảo' này lại đang sinh hoạt bình thường giống như những người khác, sinh lão bệnh tử, thậm chí cũng có cả sướng vui giận buồn.
"Như thật như ảo, như mộng lại không phải mộng, lớn có thể chứa thương khung, nhỏ chẳng qua chỉ là nhất niệm!"
Mạc Cầu than nhẹ:
"Thì ra là như vậy!"
Trọng Minh Hỏa Mãng chớp mắt.
Chuyện gì xảy ra?
Chủ thượng cũng bắt đầu trở nên lải nhải giống như lão chủ nhân rồi.
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn về phía Trọng Minh Hỏa Mãng, ánh mắt khẽ biến:
"Luyện giả thành chân, Tô tiền bối thật là hảo thủ đoạn!"
"Chủ thượng." Trọng Minh Hỏa Mãng không hiểu ra sao, cẩn thận từng li từng tí mở miệng:
"Ngài đã tìm được truyền thừa của lão chủ nhân rồi sao?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Đi theo ta!"
Hắn khẽ vung tay áo, một người một yêu lập tức biến mất không thấy gì nữa.
........
"Chủ nhân!"
Giọng nói của Trọng Minh Hỏa Mãng có vẻ hơi run rẩy, bộ mãng thể dài ngoằng đang chậm rãi nhúc nhích, hóa thành một vị nữ đồng mi thanh mục tú, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về nơi xa.
Đây là một vùng không gian u ám.
Vùng không gian này nằm ngoài mấy cái thông đạo ở trong Tổ miếu, độc lập với ẩn địa, thậm chí còn khác biệt với cả Vân Mộng Thủy giới.
Nhìn như vô biên vô hạn, kì thực lại có lớn nhỏ.
Dường như là. . .
Một bí cảnh đặc biệt!
Linh khí mỏng manh, không gian u ám, mặt đất tràn đầy bụi mù, mây đen lơ lửng phía chân trời, phóng tầm mắt nhìn lại thì không thấy được một chút dấu hiệu tồn tại nào của sinh linh.
Trong tầm mắt chỉ có một luồng Linh quang ảm đạm.
Linh quang như vòng, bao phủ một người vào bên trong.
Người đó đang khoanh chân đả tọa, tay nắm ấn quyết, hai mắt nhắm nghiền, khí tức sớm đã tiêu tán, chỉ có một lực lượng huyền diệu đang liên tục chấn động.
Tóc dài trắng xám, dung nhan tuấn mỹ, giống với những miêu tả trong truyền thuyết.
Mê Thiên Thánh Chủ Tô Mộng Chẩm!
Hình như Vân Mộng Xuyên chưa từng sinh ra một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nào.
Nếu nói như vậy.
Nguyên Anh trung kỳ Tô Mộng Chẩm chính là nhân vật đứng trên đỉnh tu hành giới ở Vân Mộng Xuyên, y vô tâm quyền thế, cả đời đều dùng để truy tìm đại đạo.
Cuối cùng mất mạng ở nơi đây.
Bất luận cuộc đời của Tô Mộng Chẩm có như thế nào thì cũng là một người cầu đạo đáng giá khâm phục.
"Chủ nhân!"
Trọng Minh Hỏa Mãng bật khóc, đang định bước ra.
"Đừng đi qua!"
Đối với chuyện Trọng Minh Hỏa Mãng là một vị 'nữ tử', Mạc Cầu cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua khi nhìn thấy nó muốn đi qua liền vội vàng vươn tay ngăn lại:
"Nơi này có Cấm pháp."
Cấm pháp, Trận pháp, chỉ khác một chữ, nhưng lại một trời một vực.
Cấm pháp dùng để phong cấm vật phẩm, bảo trì tình trạng vốn có của nó, ngoại trừ lúc thiết cấm thì sau này sẽ không cần phải tiêu hao thêm Pháp lực.
Mà muốn duy trì được Trận pháp thì Linh thạch là thứ ắt không thể thiếu.
Xem ra, khi Mê Thiên Thánh Chủ sắp chết đã ở thiết lập Cấm pháp, lưu lại truyền thừa ở chỗ này, lời mà Trọng Minh Hỏa Mãng nói không phải là giả.
Bất quá. . .
Nhục thân của Mê Thiên Thánh Chủ vẫn còn, mặc dù nhìn như hoàn chỉnh, sự thật là đã bị phá thành vô số mảnh nhỏ, nhưng chuyện này lại không giấu được đôi Pháp nhãn của Mạc Cầu.
Tô Mộng Chẩm không phải là chết già.
Mà là bởi vì tạ thế!
Không biết là ai có thể ép cho một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đến mức độ này?
"Đây là Di Thiên Cấm." Ánh mắt Trọng Minh Hỏa Mãng chuyển động, nói:
"Ta biết cách giải."
Hai mắt Mạc Cầu hơi sáng, bước sang bên cạnh nhường chỗ.
Trọng Minh Hỏa Mãng đã đến được nơi mà nó luôn nhung nhớ nên cũng không còn cố kỵ gì nữa, mười ngón tay biến hóa, thi triển pháp quyết điểm ra vô số Linh quang.
Linh quang chui vào trong hư không liền biến mất không thấy gì nữa.
Một lát sau.
Một cỗ Linh cơ không dễ gì phát hiện lặng lẽ xuất hiện, thoáng chốc đã quét ngang bốn phương tám hướng, cũng làm cho hoàn cảnh ở bên trong Cấm pháp hiển thị rất rõ ràng.
"Hửm?"
"Hả?"
Một người một yêu đều thốt lên tiếng kinh ngạc.
Ở giữa Cấm pháp không có Pháp bảo, truyền thừa như trong tưởng tượng của Mạc Cầu, chỉ có một con chó có bộ lông mềm mại màu trắng đang nằm sấp bên trong.
Hiển nhiên là Trọng Minh Hỏa Mãng cũng không biết con chó trắng này, trong mắt nó ngoài vẻ không hiểu ra thì mơ hồ còn có vẻ đố kỵ.
Nó chính là con Linh thú duy nhất ở bên cạnh chủ nhân.
Con chó trắng này là cái quái gì vậy?
"Ông. . ."
Linh quang rung động, một luồng quang trụ từ trên trời giáng xuống, giống như một tấm màn sân khấu ngăn cách hư không trước mặt, đồng thời có phát ra giọng nói ung dung của một vị nam tử.
"Ta ba tuổi tập pháp, mười tám tuổi Luyện khí hữu thành, hai mươi ba tuổi chứng được Đạo cơ, từ nay nhất tâm hướng đạo, cuối cùng Đan phá Anh xuất."
Giọng nói chầm chậm, như đang cảm khái:
"Tên ta là Tô Mộng Chẩm, người xưng Mê Thiên Thánh Chủ, dù kẻ đến sau có biết được lai lịch của Tô mỗ hay không thì cũng chẳng sao."