Người dịch: Whistle
"Chủ. . . Chủ nhân. . ."
Giọng nói quen thuộc này làm cho cơ thể mềm mại của Trọng Minh Hỏa Mãng khẽ run rẩy, hai mắt tràn ngập nước mắt, đầu gối mềm nhũn, run run rẩy rẩy quỳ rạp xuống đất.
"Tô mỗ sở học rất phức tạp, nhưng chỉ có một pháp là tu hành chi cơ, tên là Nguyên Thận Quyết."
Tô Mộng Chẩm tiếp tục nói:
"Pháp quyết này đang được giấu trong cấm pháp này, nếu như hậu nhân lấy được, Tô mỗ chỉ có một chuyện muốn nhờ, thỉnh táng nhục thân Bạch Thao Hà."
"Vô cùng cảm kích!"
"Chủ thượng!"
Trọng Minh Hỏa Mãng khóc lóc thảm thương, nặng nề dập đầu:
"Cho dù tiểu yêu có chết thì cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của người."
Nó ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cầu với vẻ mặt ngập tràn nước mắt:
"Mời ngài xuất thủ phá cấm, để tiểu yêu mang nhục thân của chủ thượng đi, chư pháp mà tiểu yêu học được sẽ dâng lên cho ngài xem như quà báo đáp."
"Đứng lên rồi nói." Hai mắt Mạc Cầu hơi co lại:
"Cấm pháp Tô tiền bối cũng không dễ phá như vậy."
Khi cột sáng rơi xuống, hắn đã âm thầm thăm dò hơn mười lần, kết quả đều là vô thanh vô tức.
Trọng Minh Hỏa Mãng nhìn chằm chằm Cấm pháp rồi nói thẳng: "Tiểu yêu đã từng nhìn thấy loại Cấm pháp này, là do chủ thượng sáng tạo, chỉ có Thần hồn mới có thể phá được."
"Nha!"
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, bấm tay điểm nhẹ lên trán, Địa Ngục Đồ từ trong thức hải bay ra, lao về phía Linh quang trước mặt.
"Ông. . ."
Vầng sáng run rẩy, một người xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu.
Người này có vóc dáng khôi ngô, mắt như chuông đồng, trong tay đang cầm một thanh Yển Nguyệt Đao, y vung tay lên, một vệt đao mang sắc bén bạo trảm mà tới.
Đao xuất, thiên địa kinh!
"Tốt!"
Mạc Cầu nhíu mày.
Hắn chỉ biết đây là Thần hồn đang đấu pháp, mình ra tay cũng chẳng có tác dụng gì, liền lập tức chuyển động ý niệm, bên trong Địa Ngục Đồ xuất hiện một người.
Bóng người ở bên trong Địa Ngục Đồ giống với hắn như đúc, bên cạnh bóng người có Thiên Lôi Kiếm đang xoay tròn, bấm tay điểm nhẹ, Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết lao ra.
Uy thế của đối phương không yếu, nhưng tu vi chỉ mới là Đao cợ, bị kiếm quang của Mạc Cầu khẽ quấn, trường đao và nhục thân của đối phương đều bị chém thành hai nửa.
"Bành!"
Bóng người nổ tung, một luồng lưu quang lập tức chui vào trong Địa Ngục Đồ.
"Hả?"
Trên mặt Mạc Cầu hiện ra vẻ động dung.
Luồng lưu quang kia không có sát ý, không có uy hiếp, chỉ là do Thần niệm thuần túy hội tụ mà thành, chính là một môn đao pháp truyền thừa.
Bách Hác Thiên Xuyên!
Đây là tên của môn đao pháp này.
Pháp môn mà Mạc Cầu học được nhiều vô số kể, ở trong Đạo cơ cảnh thì môn đao pháp này cũng chỉ có thể được tính là không sai, đương nhiên là sẽ không bị hắn để vào mắt.
Nhưng thủ đoạn truyền pháp này cũng thật là thú vị.
Trải qua mấy ngàn năm ma luyện, Thần niệm mà năm đó Tô Mộng Chẩm lưu lại chỉ còn sót lại ý thức thuần túy, có thể bổ sung Thần niệm.
Chỉ một sát na, trong thức hải liền có thêm mấy vạn tinh thần được thắp sáng.
Ngoài ra. . .
Dường như người vừa rồi còn sự huyền diệu khác.
"Thú vị."
Mạc Cầu nói nhỏ một câu, Linh quang trong tràng đã biến hóa, xuất hiện thêm ba người.
Ba người đều cầm Phi kiếm, đồng thời quát khẽ, Kiếm quyết hóa thành Kiếm trận, giống như một tấm lưới đánh cá đang lao tới bao phủ lấy Địa Ngục Đồ vậy.
Lần này Mạc Cầu không hề diễn hóa Thiên Lôi Kiếm, chỉ huyễn hóa thành một thanh Phi kiếm bình thường, thi triển Kiếm pháp của Thái Ất Môn nghênh tiếp.
Cho dù cảnh tượng bên trong Địa Ngục Đồ đều là hư ảo, nhưng muốn diễn hóa ra loại trọng bảo giống như Thiên Lôi Kiếm cũng phải tiêu hao cực kỳ nhiều tinh thần.
Vả lại, hắn cũng không cần.
Kiếm Khí Lôi Âm!
Kiếm Quang Phân Hóa!
Hai đại Thần thông Kiếm đạo đan xen giữa không trung, Kiếm trận đột kích chỉ cầm cự được mấy hơi liền sụp đổ, ba người ở phía sau liền bị chém chết.
Ba luồng lưu quang bay tới.
Thiên Ti Kiếm Võng!
Một môn kiếm trận đã tới tay, Mạc Cầu còn không cần lĩnh ngộ, rất nhiều quyết khiếu và biến hóa trong kiếm trận này đã theo lưu quang chui vào trong thức hải.
Giống như hắn đã từng tập luyện môn kiếm trận này hơn trăm ngàn lần rồi vậy.
Mạc Cầu lập tức âm thầm so sánh với tinh thần thức hải, sau đó bèn lắc đầu, cảm ngộ ở bên trong lưu quang còn lâu mới hoàn chỉnh bằng tinh thần thức hải.
"Đông!"
Hư không chấn động, một thanh đại chùy bỗng nhiên xuất hiện, mang theo lực lượng hủy sơn đảo hải đánh tới.
Linh quang ở phía trước đầu chùy giống như thực chất, còn mang theo một luồng uy áp nặng nề đánh về phía bóng người được hiển hóa ở bên trong Địa Ngục Đồ.
"Đương . ."
Chùy và kiếm va chạm vào nhau.
Sắc mặt Mạc Cầu hơi biến đổi, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.
Người được hiển hóa lần này cũng có tu vi Đạo cơ, nhưng thực lực mà người này bộc phát lại không yếu, hắn cũng dùng tu vi Đạo cơ để đối địch, nhưng lại cảm thấy phí sức.
Tâm thần lập tức ngưng tụ, toàn lực điều khiển huyễn cảnh ở bên trong Địa Ngục Đồ.
Một lát sau.
Một môn Công pháp tên là Hám Sơn Chùy cũng chui vào trong Thức hải.
"Tên ta là Ngô Linh, xin chỉ giáo!"
Một vị nữ tử bước ra, lưng đeo năm cây trường phiên, khí tức phun trào, khoảng cách thành tựu Kim Đan cảnh chỉ cách xa một bước.
Nàng chắp tay thi lễ, tiếng nói đạm mạc, cong ngón búng ra, năm cây trường phiên nhào tới.
Dường như Mạc Cầu đã phát hiện được gì đó, mặt không đổi sắc, bóng người lập tức vận chuyển Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận, đánh tan vị nữ tử tên Ngô Linh kia.
"Bạch!"
Mạc Cầu lại lấy được một môn Công pháp, đồng thời tinh thần ở bên trong thức hải cũng đang sáng rõ.
Ngô. . .
Nguyên Thận Quyết!
"Không tầm thường nha!"
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, chậm rãi mở miệng:
"Nguyên Thận Quyết của Tô tiền bối có thể tự thân huyễn tượng, thậm chí là luyện giả thành chân, những bóng người này đều là những kẻ bị tiền bối giết chết khi còn sống."
"Không sai." Trọng Minh Hỏa Mãng gật đầu:
"Phàm là tu sĩ chết bởi Nguyên Thận Quyết thì Thần hồn của kẻ đó đều sẽ bị môn công pháp này cướp đoạt, hóa thành ý thức vô tri vô dục bảo tồn trong ảo cảnh của Nguyên Thận Quyết, sở học suốt đời cũng đều thuộc quyền sở hữu của chủ nhân."
"Tuy rằng chủ nhân không phải là người hiếu sát, nhưng trong tay cũng có không ít mạng người, chính vì nguyên nhân này mà người mới học được năng lực quán vạn pháp."
"Đương nhiên. . ."
Nó trầm ngâm một chút, rồi nhìn về phía Mạc Cầu bằng ánh mắt không hiểu:
"Chủ thượng ngài cũng không kém."
Mạc Cầu chỉ là Kim Đan, thọ nguyên chỉ hơn ba trăm, nhưng một thân sở học lại làm cho người khác khó có thể hiểu được, Luyện đan, Luyện khí, Trận pháp cái gì cũng biết.
Thực lực lại còn có thể ngạnh kháng Kim Đan hậu kỳ.
Nói thật.
Theo Trọng Minh Hỏa Mãng thì Mạc Cầu càng khó hiểu hơn cả Mê Thiên Thánh Chủ, dù sao Mạc Cầu cũng không biết Nguyên Thận Quyết để cướp đoạt Thần hồn của người khác.
Ba trăm năm tích lũy không thể so sánh với Tô Mộng Chẩm đang sống hơn 2000 năm tuổi.
Mạc Cầu cười không nói, khoanh chân đả tọa trong hư không, ánh mắt lấp lóe, Địa Ngục Đồ nhẹ nhàng chấn động, lại xoắn nát một người.
Vô Hà Bảo Thể!
Lần này, tu vi của người tới đã là Kim Đan cảnh.
"Đa số bí pháp Thần hồn đều diễn hóa huyễn tượng, khống chế tâm thần, đoạt ý niệm của người khác, mặc dù huyền diệu không gì sánh được, nhưng lại bị nhiều người phỉ nhổ."
Mạc Cầu vừa diễn pháp, vừa chậm rãi mở miệng nói:
"Nguyên Thận Quyết của Tô tiên bối có thể tự sinh huyễn cảnh, đoạt sở học của người khác, vậy mà ở ngoại giới lại có rất ít truyền văn, hiển nhiên là cũng có chỗ cố kỵ."
Quả thật.
Nếu như để cho người ta biết là mỗi khi Tô Mộng Chẩm giết được một người thì sẽ đoạt được pháp môn mà người đó học được, sợ là bất kỳ ai cũng cảm thấy kiêng kị.
Giống như Tán Hoa lão tổ.
Dùng bí pháp khống chế Thần hồn của người khác, toàn bộ phái Tán Hoa đều là nô bộc và người phụ thuộc của gã ta, một môn phái khó có thể lộ ra ánh sáng.
Những gì bản thân mình không muốn thì đừng nên cố làm cho người khác.
Cảnh giới Thần hồn của Mạc Cầu cũng không kém, nhưng hắn lại không thích khống chế người khác.
Cho dù là Trọng Minh Hỏa Mãng bị hắn mang lên vòng kim cô thì cũng chỉ nhằm đề phòng vạn nhất, chưa bao giờ chủ động sưu hồn, khảo vấn truyền thừa ở nơi này.
Theo người khác thì cách làm này quá hà khắc.
Trong lúc suy nghĩ, một luồng ý niệm thuần túy hội tụ thành Lôi quang xuất hiện, chỉ trong một cái chớp mắt đã đánh nát hư ảnh àm Địa Ngục Đồ hiển hóa ra, làm cho Mạc Cầu phải khen hay một tiếng.
"Tốt!"
Thần niệm chuyển động, một tôn cự nhân có ba đầu sáu tay, trong tay cầm Lục Nhâm Thần Binh xuất hiện ở trong Địa Ngục Đồ, cự nhân bổ nhào về phía bóng người.
"Oanh!"
Lục Nhâm Thần Binh thiên biến vạn hóa, trực tiếp đánh nát người tới.
Sất Niệm Chân Lôi!
Một môn Thần thông đỉnh tiêm đã vào tay.
Môn Thần thông này mạnh không kém gì những pháp môn Nguyên Anh cảnh như Địa Tàng Bản Nguyện Đao.
Mà thực lực của những người tiếp theo cũng càng ngày càng mạnh.
Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ. . .
Nguyên Anh!
"Hừm!"
Mạc Cầu kêu đau một tiếng, lảo đảo lui lại, Địa Ngục Đồ cũng tán đi, lui ra khỏi huyễn cảnh, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
"Thế nào?"
Trọng Minh Hỏa Mãng vội vàng mở miệng:
"Người đó chính là Huyết Nguyệt Đạo Nhân, là Tông chủ của Huyết Linh tông, cũng là một trong ba vị Nguyên Anh đã mất mạng trong tay chủ thượng, Huyết Nguyệt Đại Pháp cực kỳ cao minh."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ cuồng nhiệt:
"Không sao, ông ta chỉ là một huyễn ảnh, không phải là Nguyên Anh chân chính, vả lại thi pháp khô khan, không linh hoạt bằng Kim Đan cảnh."
Dù Tô Mộng Chẩm có cao minh đến đâu thì cũng không có khả năng cướp đoạt được thần hồn của một vị Nguyên Anh.
Bóng người trong sân chẳng qua chỉ là kẻ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi.