Người dịch: Whistle
Lý Mục có ngũ quan cứng rắn, đi đường hổ hổ sinh phong, mặc dù ăn mặc như văn nhân thư sinh, nhưng lại không thể che đậy được hết khí tức lăng lệ trên người.
Còn mang theo uy nghiêm dày đặc của người có quyền chức.
"Hàn xá đơn sơ, mong Lý Tông chủ đừng chê trách."
Mạc Cầu đưa tay ra hiệu, đi trước dẫn đường.
Tần Tư Dung đang ngồi xếp bằng ở nơi hẻo lánh tu hành, thấy hai người bước vào thì hai mắt chớp động, muốn động đậy nhưng lại không dám, chỉ có thể thỉnh thoảng làm một ít động tác.
Tần Tư Dung không giống với chủ nhân nhục thể của nàng, có lẽ là vì mới sinh, nên rất hoạt bát hiếu động, lại không hiểu thế sự, rất dễ gây chuyện phiền toái.
Sau khi trải qua vài lần như vậy, Mạc Cầu chỉ đành gia tăng ước thúc với nàng.
Tần Tư Dung đã không ra khỏi động phủ gần một tháng rồi, lúc này nhìn thấy có người đến liền không khỏi vui vẻ ra mặt.
"Sơn bất tại cao, hữu long tắc linh." Lý Mục cười nhạt:
"Nơi mà đạo hữu đang ở há lại sẽ đơn sơ?"
"Nói đùa." Mạc Cầu cười khoát tay:
"Lý Tông chủ đại giá quang lâm, mới thật là khiến cho nơi này của Mạc mỗ bồng tất sinh huy, bất quá Tông chủ tới thì tới, cần gì phải khách khí như vậy?"
Nói xong liền đặt Linh vật sang bên cạnh.
Lý Mục không hổ là nhất tông chi chủ, xuất thân giàu có, xuất thủ càng rất hào phóng, ba cây Linh dược, mỗi một cây đều là vật cực kỳ hiếm thấy.
"Ha ha. . ." Lý Mục cười chỉ chỉ Mạc Cầu, phất tay áo ngồi xuống:
"Mặc dù mỗi cách một khoảng thời gian thì Thái Ất tông sẽ có người tiến giai Kim Đan, nhưng người giống như Mạc đạo hữu thì lại cực kỳ hiếm thấy."
"Ngô. . ."
"Lý mỗ lần này đến đây, một là đến chúc mừng, hai là được người nhờ vả nên có lời muốn nói."
"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:
"Mời Lý Tông chủ nói rõ."
"Pháp môn mà Mạc đạo hữu đang tu luyện không phải là chân truyền của Thái Ất tông đúng chứ?" Lý Mục vuốt râu, nói:
"Không nên hiểu lầm, công pháp của Lý mỗ cũng không phải."
"Đúng là vậy." Mạc Cầu gật đầu:
"Bất quá theo ta được biết, sau khi tiến giai Kim Đan liền có thể được truyền Chân pháp của bản tông."
"Đúng là có cách nói này." Lý Mục nói:
"Nhưng sợ là công pháp mà đạo hữu đang tu chưa chắc sẽ tương hợp với truyền thừa của Thuần Dương cung, nếu như đổi sửa, sợ là đại đạo sẽ gặp phải trướng ngại."
"Về phần những ngoại thuật khác, không liên quan căn bản nên cũng khó thông đại đạo."
Mạc Cầu im lặng.
Quả thật là vậy.
Pháp môn truyền thừa của Thuần Dương cung chí cương chí dương, mặc dù cũng có thể dương cực sinh biến, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với công pháp thuộc âm mà hắn đang tu hành.
Muốn chuyển tu pháp môn chứng được Nguyên Anh, cơ hồ là thiên phương dạ đàm.
Đến lúc đó.
Pháp lực, Thần hồn, Nhục thân hiện có đều sẽ bị điều chỉnh trên phạm vi lớn.
Mà hắn cũng đã thôi diễn pháp môn hiện giờ được bảy tám phần rồi, qua mấy chục năm nữa chắc là sẽ có thể ngộ ra Nguyên Anh chi pháp.
Chuyển tu là chuyện không có khả năng.
"Đương nhiên." Lý Mục thấy sắc mặt của hắn biến đổi liền tiếp tục nói:
"Chỉ cần không phải là Kim Đan từ ngoài gia nhập thì Thái Ất tông đều đối xử như nhau, cho dù đạo hữu không muốn chuyển tu pháp môn thì đãi ngộ nên có vẫn sẽ có."
"Ừm. . ."
Nói đến chỗ này, giọng nói hơi thay đỏi:
"Tu vi của đạo hữu cao thâm, cho nên pháp môn chắc chắn sẽ rất tinh diệu, trên người đạo hữu có Nguyên Anh truyền thừa đúng chứ?"
Mạc Cầu gật đầu:
"Không sai."
Linh Cữu Bát Cảnh Công mà hắn đang tu hành còn không thể chứng được Nguyên Anh, nhưng trong truyền thừa của Mê Thiên Thánh Chủ lại có mấy môn truyền thừa đỉnh tiêm.
"Vậy là tốt rồi." Lý Mục gật đầu:
"Nếu vậy thì đạo hữu cũng không cần chuyển tu công pháp khác."
"Lý Tông chủ." Mạc Cầu nhíu mày, chắp tay nói:
"Ngài có chuyện thì cứ nói thẳng là được, không cần phải cố kỵ gì đâu."
"Ây. . ." Lý Mục sững sờ, lập tức cười ha ha:
"Nếu đã vậy thì Lý mỗ liền nói thẳng!"
Ông ta đứng dậy, chắp tay nói:
"Đạo hữu cũng đã biết, trong Thái Ất tông ngoài lục cung ra thì còn có nội phong và ngoại phong, thật ra nội phong Thái Ất phong chính là căn cơ lập tông của tông ta."
"Lục cung, chính là sau này mới được thành lập."
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Đúng là như thế."
Lý Mục hỏi: "Vậy đạo hữu có biết lục cung được thành lập như thế nào không?"
"Chuyện này. . ." Mạc Cầu lắc đầu:
"Thì lại không biết."
"Mỗi một tông đều khai tông chi chủ của nó, đặc biệt là truyền thừa, trải qua ngàn vạn năm, tích lũy năm này tháng nọ, cuối cùng được xem như truyền thừa." Lý Mục nghiêm mặt nói:
"Thái Hòa cung được thành lập từ mấy vạn năm trước, xem như là cung được thành lập chỉ sau tông môn, Mạc đạo hữu có nghĩ tới chuyện thành lập một tông môn không?"
"Để Thái Ất tông có thất cung!"
"Thất cung?" Mạc Cầu cất giọng nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu:
"Ta hiểu rồi."
. . .
Sau khi đưa tiễn Lý Mục, Mạc Cầu trở về động phủ trầm tư.
Thân là tu sĩ ngoại nhập, chứng được Kim Đan, Thái Ất tông nói là đối xử như nhau, nhưng Công pháp không nhất trí, vậy thì đãi ngộ cũng sẽ không giống nhau.
Giống như Thuần Dương cung.
Trong cung rất ít thu thập được Linh vật thuộc âm, số định mức rơi vào trong tay hắn đương nhiên là sẽ càng ít.
Mà khi tu hành pháp môn cũng sẽ không thuận tiện bằng đệ tử bản tông.
Đuổi người là không có khả năng.
Mỗi một vị Kim Đan đều là lực lượng không thể thiếu của tông môn, lại còn có truyền thừa, giá trị khó mà đánh giá.
Thành lập một cung khác cũng là một sự lựa chọn.
Như vậy.
Đối với lục cung mà nói sẽ thiếu đi một vị Kim Đan không ngừng phân bớt tài nguyên, đối với Thái Ất tông thì lại có thể lưu lại truyền thừa.
Đối với cá nhân Mạc Cầu thì sẽ có thêm một ít ràng buộc, nhưng những thứ mà môn hạ đệ tử hiếu kính đều thuộc về mình, lực ảnh hưởng cũng sẽ tăng lên trên diện rộng.
Có thể nói là một công nhiều việc!
Vả lại, theo như lời của Lý Mục.
Nếu như có người nguyện ý thành lập một cung khác, nội phong sẽ bỏ tài nguyên ra tài trợ, thậm chí phần tài nguyên này còn có thể làm cho Nguyên Anh Chân nhân phải động tâm.
Lý Mục cũng vì được tông môn tài trợ nên mới có được nội tình như ngày hôm nay.
Đương nhiên.
Không phải là vị Kim Đan nào cũng nhận được chuyện tốt này, chỉ có người mang đỉnh tiêm truyền thừa, được tông môn cho phép, mới có thể nhận được.
Mạc Cầu trầm ngâm hồi lâu, hai mắt đột nhiên ngưng tụ, độn quang lao thẳng đến đại điện Thuần Dương cung.
. . .
"Đệ tử Mạc Cầu, cầu kiến Thái chân nhân!"
Mạc Cầu ngự phong đứng giữa không trung, từ xa chắp tay.
"Ông. . ."
Núi đá trên sườn núi mở rộng, lộ ra một con đường lớn, mơ hồ có thể thấy được Linh quang bên trong.
"Vào đi!"
Đạo hiệu của Thái chân nhân là Chí Dương Đạo Nhân, tục danh là Thái Lỗi, chứng được Nguyên Anh từ ngàn năm trước, là Chân nhân duy nhất của Thuần Dương cung nhất mạch.
Không giống với Tông chủ Tiết Ngưng Chân, Vô Lượng cung Tần Dương. . . , vị Chí Dương Chân nhân này rất ít xuất đầu lộ diện, thậm chí người ngoài còn không biết có một người như vậy.
Sau Kim Đan đại điển thì Mạc Cầu mới biết được ở sau lưng Thuần Dương cung còn có một vị Chân nhân.
Mặc dù thanh danh không hiện, nhưng tu vi của người này lại không yếu.
Nghe nói đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, cùng giai với Mê Thiên Thánh Chủ, nhưng về luận thực lực thì sợ là Mê Thiên Thánh Chủ Tô Mộng Chẩm chưa chắc so được với người này.
Dù sao.
Thuần Dương cung tích lũy bao nhiêu vạn năm cũng không phải là một mình Tô Mộng Chẩm có thể so sánh.
Ở giữa cung điện có một đoàn Linh quang hội tụ.
Linh quang giống như mặt trời ló dạng phía chân trời, vầng sáng chói mắt khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, nhiệt độ cao còn làm cho không khí trong đại điện phải vặn vẹo.
Nếu như không vì có Trận pháp ở đây thì toàn bộ ngọn núi này sẽ Linh quang rọi thành nham tương chỉ trong vòng mấy hơi thở.
Với thị lực hiện giờ của hắn mà cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang ở trong trung tâm của đoàn Linh quang kia.
Dường như. . .
Là một con Tam Túc Điểu!
Mạc Cầu đã từng cảm nhận uy năng Thần niệm của Tất Phương, lần này ở trên người của con Tam Túc Điểu này hắn lại cảm nhận được khí tức tương tự.
Hạo Nhật Công!
Một cái tên thường thường không có gì lạ, nhưng lại là truyền thừa cao cấp nhất của Thuần Dương cung.
Mạc Cầu không dám tới gần, còn gắt gao thu liễm Thần niệm, nếu như lúc này hắn thả Địa Ngục Đồ ra, sợ là sẽ bị đốt thủng trăm ngàn lỗ.
"Có việc gì?"
Thái chân nhân hòa hoãn nói, không vội vàng xao động, hoàn toàn khác biệt với nhiệt độ cao cực hạn đang bộc phát ở nơi này.
"Hồi Chân nhân." Mạc Cầu chắp tay, nói:
"Vãn bối muốn hỏi về chuyện thành lập một tông."
"Ngô. . ." Bóng người dường như hơi chau mày, chậm rãi mở miệng:
"Tông chủ đã từng nhắc qua chuyện này với ta, nếu như ngươi nghĩ thành lập một cung khác thì cũng được, Thuần Dương cung cũng sẽ không ngăn cản, nhưng sau này ngươi sẽ không phải là đệ tử Thuần Dương cung nữa."
"Ngươi hiểu chứ?"
"Vâng." Mạc Cầu gật đầu:
"Đệ tử minh bạch."
"Ừm." Thái chân nhân tiếp tục mở miệng:
"Nếu như ngươi thực sự muốn thành lập một cung, làm chủ gia, Thuần Dương cung sẽ cung cấp một chút tài trợ, bao gòm ba ngàn viên Xích Dương Thần thạch, mười giọt Hạo Nhật Quỳnh Dịch, Linh thạch Cực phẩm. . ."
"Còn có một cơ hội đến Phần Thiên điện cảm ngộ."
Hô hấp của Mạc Cầu nhăn lại, nhịp tim cũng nhịn không được có chút gia tốc.
Những chỗ tốt này đã đủ để hắn tiêu hóa mấy trăm năm rồi, thậm chí là tiến giai Kim Đan hậu kỳ cũng không phải là không thể.
Khó trách. . .
Thực lực của Lý Mục có thể viễn siêu cùng giai!