Người dịch: Whistle
Vì nghe được tin tức này nên Thường Thiên Các mới vội vã chạy đến, đối với lão ta mà nói, Quỷ tộc Kim Đan chính là đại dược tất không thể thiếu của một loại bí phương.
"Đạo hữu." Mạc Cầu nhíu nhíu mày, chậm rãi nói:
"Tên Tưởng Hậu kia có địa vị không nhở trong lòng Lỗ Vương của Thương quốc, trên thân còn ẩn giấu rất nhiều bí mật, tạm thời còn không thể giao cho đạo hữu."
"Hả?" Thường Thiên Các nhíu mày, vẻ mặt không vui:
"Vậy ta tới đây tay không sao!"
"Khụ khụ. . ." Quách Trai ho nhẹ hai tiếng, nói:
"Thường huynh, không cần phải gấp gáp, người đã bắt được, lúc nào lấy ra nhập dược chẳng phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao, không cần phải tranh chút thời gian này."
"Huynh nói đúng không?"
". . ." Thường Thiên Các há to miệng, bất đắc dĩ thở dài:
"Vậy được rồi, ta ở chỗ này chờ thêm một khoảng thời gian vậy."
"Đúng rồi!"
Ánh mắt lão ta khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Mạc Cầu:
"Nghe nói Toàn Chân đạo có một ít Đạo binh có chút kì lạ, nhục thân có thể dung lệ khí Âm hồn, còn phải làm phiền Mạc đạo chủ chia cho ta mười tên."
"Chia?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Rất xin lỗi, những Đạo binh này còn phải đi chém giết với Quỷ tốt Âm gian, tạm thời không rảnh, nếu không đạo hữu tạm thời tìm hiểu Linh dược của giới này trước đi."
Thường Thiên Các thu liễm ý cười, biểu lộ cũng trở nên băng lãnh.
Trong mắt không vui, thậm chí còn lộ ra vẻ chán ghét.
"Thường huynh." Diêm Phương thấy thế liền vội vã mở miệng:
"Buổi tiệc hôm nay là để tẩy trần cho huynh, trước đừng nói chính sự, tiểu muội chuyên môn chuẩn bị một chút linh nhưỡng, làm phiền Thường huynh đánh giá một chút."
"Không sai, không sai." Quách Trai cũng gật đầu nói:
"Hôm nay chỉ nói phong nguyệt, không nói chính sự."
"Người tới!"
"Hiến vũ!"
Y vỗ nhẹ hai tay, lập tức có hạc tiên, nữ tu nối đuôi nhau mà vào, dâng lên các loại Linh quả quỳnh nhưỡng, tiếng hát lượn lờ cũng vang lên theo.
Mạc Cầu liếc nhìn đám người ở đây, hơi trầm ngâm một chút liền lấy cớ có việc rời đi.
Nhóm người này cũng không hề giữ lại, đưa mắt nhìn hắn hóa thành độn quang biến mất ở chân trời.
"A. . ."
Thấy hắn đi xa, một người nở nụ cười lạnh:
"Toàn Chân đạo, ngược lại rất phô trương!"
Bọn hắn có thể tới đây chính là vì Thái Ất tông thiết pháp cầu xin, bây giờ lại bị Toàn Chân đạo không nể mặt, tự nhiên là không thích.
"Tính tình của tên Mạc Cầu này đúng là chẳng ra sao cả." Quách Trai cũng thu hồi ý cười trên mặt, đặt chung rượu trong tay xuống, chậm rãi mở miệng:
"Nếu như không phải vì Nguyên Anh của Thái Ất tông năm lần bảy lượt giữ gìn, ta đã muốn để cho hắn mở mang một chút kiến thức, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên."
"Ừm. . ." Diêm Phương chậm rãi mở miệng:
"Đúng là tính tình của Mạc đạo chủ không tốt lắm, nhưng tu vi và thực lực của người này lại không thể khinh thường, Quách sư đệ vẫn là đừng khinh thường hắn thì tốt hơn."
"Nói cách khác, người, ta sẽ không lấy được?" Thường Thiên Các nhíu mày, vẻ mặt không vui:
"Vậy ta tới làm gì?"
"Thường huynh đừng vội." Quách Trai lắc đầu:
"Tên Tưởng Hậu kia đang được giam giữ ở hậu sơn trong Đạo trường của Toàn Chân đạo hậu sơn, những người trông giữ ở đó đều rất hâm mộ Chí Thánh Đạo tràng, đến lúc đó lấy ra một người không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao."
"Về phần Đạo binh. . ."
Y nở một nụ cười khinh thường:
"Toàn Chân đạo nhiều Đạo binh như vậy, thiếu mấy chục người thì cũng chẳng ai có thể phát hiện ra được?"
"Ừm." Thường Thiên Các gật đầu, trên mặt lại hiện ra ý cười, nâng chén ra hiệu với Quách Trai:
"Quách sư đệ, làm phiền."
"Khách khí!"
. . .
Bên này.
Mạc Cầu vừa mới trở về Đạo trường, chỉ thấy Diệp Toàn Chân vội vã chạy đến.
"Sư tổ."
Trên mặt Diệp Toàn Chân hiện ra vẻ kích động, giọng nói cũng có chút run rẩy:
"Chúng. . . Chúng đệ tử phát hiện ra tin tức của Doanh Thái Chân."
"Doanh Thái Chân?" Mạc Cầu sững sờ:
"Không phải nó đã chết rồi sao?"
Vào vài chục năm trước, Hoàng đế Đại Chu Doanh Thái Chân đã chết trong vòng vây của Quỷ tộc Âm gian.
"Năm đó Thái Chân bệ hạ bị Quỷ tộc vây công, không có người nào may mắn thoát khỏi, vãn bối cũng cho rằng nàng đã chết." Diệp Toàn Chân giải thích nói:
"Nhưng trong trí nhớ của tên Tưởng Hậu kia, vãn bối phát hiện lúc đó Thái Chân vẫn chưa chết, mà là bị Quỷ tộc bắt sống, áp đi Âm gian."
"Hình như là có một vị đại nhân vật nào đó coi trọng nàng, muốn nạp nàng làm thiếp, lại giúp Thái Chân tán đi huyết nhục, tu hành pháp môn Âm gian."
.......
Nhà giam.
U ám âm trầm.
Trong lòng đất rộng lớn, có một cự nhân cao chừng mười mét, đầu lớn như một căn phòng, tóc dài buông xuống mặt đất, đang bị giam cầm ở đây.
Mấy chục sợi xiềng xích xuyên qua vai, eo sườn, tứ chi và rất nhiều nơi yếu hại trong ngũ tạng của cự nhân.
Xiềng xích lóe lên hàn quang yếu ớt, vừa giam cầm thần lực trong cơ thể cự nhânm đồng thời cũng đang phá hư sinh cơ trong nhục thân của gã.
Sinh cơ còn sót lại giống như ánh nến trong gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Nhưng hết lần này tới lần khác,
Sinh cơ lại rất dẻo dai, cự nhân bị nhốt ở nơi này rất lâu rồi, nhưng vẫn còn có thể tùy ý gào thét, giọng nói cực lớn, đám binh sĩ trông giữ nghe thấy đều có thể mất mạng.
Hai người một trước một sau đi vào nhà giam, người gặp đều kính cẩn hành lễ.
"Đạo chủ!"
"Tổ sư!"
"Mở cửa ra."
Diệp Toàn Chân nhìn về phía binh sĩnh nói một tiếng, lập tức có người tiến lên mở cửa thạch môn ra, cảnh tượng đập vào mi mắt.
Cự nhân mình đầy thương tích, hấp hối, nhưng khí tức cuồng bạo vẫn đang tràn ngập trên người.
Gã chỉ cần tùy ý lắc lư thân thể cũng làm cho người ta tâm kinh run rẩy.
Ngay cả với tu vi Diệp Toàn Chân, khi đứng ở trước mặt gã ta cũng cảm giác thể xác tinh thần pháp trầm, không dám có chút sơ sẩy.
"Rống!"
"Thả ta ra, nếu không phải thì huynh đệ của ta chắc chắn sẽ giết sạch các ngươi!"
"Giết đến không còn một mảnh!"
Sóng âm cuồn cuộn ập tới, khiến cho Mạc Cầu nhướng mày, khẽ vung tay lên, một lực lượng mạnh mẽ từ xa hơn mười trượng ngăn cản cự nhân.
Con Quỷ vật này chính là Tưởng Hậu.
"Sư tổ." Diệp Toàn Chân lấy lại bình tĩnh, nói:
"Không biết con Quỷ vật này đã tu hành pháp môn gì mà nhục thân và hồn phách lại có thể tương dung, rất khó dòm ngó ký ức, may mà hiện giờ nhục thân của gã đã suy yếu, để cho chúng ta có thời cơ lợi dụng."
"Mấy ngày nay, trải qua Tam Thiên Động Tâm Kính thay phiên chiếu xạ, ý thức của gã cũng đã có phần mơ hồ, cũng tiết lộ ra không ít bí mật."
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu, tầm mắt dời lên trên.
Ở phía trên đầu của Tưởng Hậu không xa có ba chiếc kính tròn đang tán xạ ánh mặt trời rọi xuống người gã.
Đối với Quỷ vật mà nói, ánh mặt trời có lực sát thương cực mạnh, trải qua Pháp khí hấp thụ còn có thể khắc chế tổn thương cao thủ Quỷ tộc.
Lại thêm Động Tâm Kính không ngừng tra tấn ngày đêm, tư vị xác thực không dễ chịu.
Ý niệm chuyển động, Mạc Cầu điểm nhẹ mi tâm, thả Địa Ngục Đồ ra, hóa thành hư ảnh chập trùng bất định bao phủ gã Quỷ vật ở phía trước.
Tưởng Hậu không phải là Quỷ tộc bình thường, mà là kẻ có tước vị.
Nằm trong giai tầng có lợi ích.
Mặc dù chỉ là bá tước, nhưng cũng đã nhân vật đứng ức vạn vạn Quỷ tộc.
Pháp môn mà gã ta tu hành cũng không tầm thường, hồn phách và nhục thân tương dung, ngay cả sự huyền diệu của Nguyên Thận Quyết cũng không thể đào sâu ký ức gã ta.
Đương nhiên.
Đấy là dưới tình huống thực lực của đối phương còn hoàn hảo.
Bây giờ, thì lại khác.
Trải qua thời gian dài như vậy tra tấn, thân hồn của đối phương sớm đã suy yếu tới cực hạn, lúc này lại sưu hồn, nhất định có thể nhất cử kiến công.
"Ông. . ."
Địa Ngục Đồ đại phóng u quang, huyễn ảnh vô tận diễn hóa thành những tầng thế giới hư ảo, đặt thân, hồn của Tưởng Hậu vào trong, từ từ tìm kiếm bí mật trong lòng đối phương.
Không bao lâu sau, hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
Có cửa!
Thất Sát Chân Thân!
Đây chính là Công pháp mà Tưởng Hậu đang tu hành, chính là quỷ môn mà Tưởng gia đời đời truyền thừa, có thể cô đọng Thiên Quỷ Pháp Thân, có thể sánh vai với Nguyên Anh Chân nhân.
Ngô. . .
Không cần Thức hải tinh thần cảm ngộ, Mạc Cầu cũng có thể nhìn ra, môn Thất Sát Chân Thân này có không ít quan hệ với Thập Đại Hạn.
Hai môn này xem như trăm sông đổ về một biển!
Chuyện này cũng rất bình thường.
Pháp môn mà Quỷ vật tu luyện đều là dung hòa hồn phách vào Nhục thân, Thập Đại Hạn cũng là như vậy, kích phát lực lượng của tam hồn thất phách để gia trì trên nhục thân.
Xem ra, Thập Đại Hạn vô cùng có khả năng đến từ Âm gian.
Luận về chiều rộng, Thập Đại Hạn còn mạnh hơn Thất Sát Chân Thân của Tưởng gia, nhưng luận về phương pháp tu hành cụ thể thì lại kém hơn rất nhiều.
Thập Đại Hạn cũng không thể tu thành Nguyên Anh pháp thân.
"Toàn Chân."
"Đệ tử tại."
"Thập Đại Hạn của ngươi đã tu hành đến đâu rồi?"
"Tam hồn nhập môn, Thất phách đã thuần thục." Diệp Toàn Chân cung kính mở miệng:
"Thiên Xung Phách chủ tư tưởng, Vạn Nhận Quyết có thể thiên biến vạn hóa chỉ trong chớp mắt; Linh Tuệ Phách chủ trí tuệ, Nhất Tự Minh Tâm Trảm hóa phức tạp thành đơn giản; Khí Phách Bát Hợp Ấn có thể tăng gấp bội khí huyết; Lực phách Long Tượng kình có thể tăng lên rất nhiều lực lượng, Trung Khu Phách Quyền Thần có thể thống ngự lực lượng quanh người; Tinh Phách Hoành Luyện Kim Thân và Anh Phách Thần Hành Bộ đều có huyền diệu riêng."
"Thất phách dung hợp, Bát Nguyên Phần Thân Trảm cũng có thể thuần thục thi triển."
"Chỉ có Thập Phương Sát Đạo mà sư tổ truyền xuống là đệ tử vẫn còn không thể chưởng khống, về phần Thập Phương Sát giới. . ."
Nàng cúi đầu, giọng mang theo tiếc nuối:
"Đệ tử còn chưa sờ ra đầu mối."