Người dịch: Whistle
Đông Bình Quận chúa cũng đã sớm có suy đoán về chuyện này rồi.
Mấy tháng trước, Quỷ Vương Lục Tiên thảm bại chính là vì có người tiết lộ động tĩnh của quỷ quân, cho nên mới bị người Dương thế bố trí mai phục, làm cho quân tiên phong đại bại.
Nội gián chắc chắn là một trong những con quỷ ở bên cạnh huynh trưởng!
May mà ả ta vốn đã lòng có phòng bị, cho nên có mấy lời ả vẫn chưa nói rõ, còn có ý giấu diếm.
Giống như. . .
Tin tức mà Thừa Thiên hầu biết được là bản thân ả đang bị trọng thương, từ trên Dương thế chạy trốn đến đây, nhưng lại không biết chuyến này đã được ả lên kế hoạch từ trước.
"Tiền bối."
Bỗng nhiên, Đông Bình Quận chúa mở miệng:
"Ở chỗ này, người có thể bắt được tên Mạc Cầu kia không?"
Trong hư không chẳng có một ai lại truyền đến hồi âm:
"Chỉ cần hắn còn chưa tiến giai Nguyên Anh, cho ta một chút thời gian, bắt lại là chuyện không thành vấn đề, bất quá trong thế giới Động thiên này cũng có cao nhân tọa trấn."
"Theo ý của ta, vẫn là về Âm phủ càng sớm thì càng tốt."
Người nói chuyện dường như chẳng hề xem trọng Mạc Cầu cho lắm, mà lại rất cấp bách muốn trở về Âm phủ.
"Không sao." Đông Bình Quận chúa cười nhạt:
"Bên phía Niệm Nô đã đắc thủ, cho dù có hấp dẫn sự chú ý của Nguyên Anh Chân nhân, trong tình huống sợ ném chuột vỡ bình, chúng ta cũng có nắm chắc toàn thân trở ra."
"Mạc Cầu. . ."
"Cho dù có mạnh thì cũng chỉ là một giới Kim Đan mà thôi."
. . .
Công pháp của Toàn Chân đạo rất phức tạp, dùng Bắc Âm Huyền Kinh làm gốc.
Pháp này thông huyền, tuyệt đối chẳng kém gì truyền thừa đỉnh tiêm của lục cung, chính là pháp môn đỉnh tiêm có hi vọng chứng được Hóa Thần tôn giả.
Dựa vào phương pháp tu hành nhục thân, Diêm La Pháp Thể, tầng tầng tiến lên.
Pháp thuật thì lấy U Minh Sách làm chủ.
Trong U Minh Sách chứa hơn ba vạn môn Pháp thuật, còn liên quan đến bí pháp, Thần thông, cấm thuật vân vân. . .
Lại còn liên quan đến Thần hồn.
Sưu hồn, đoạt phách, ngự quỷ, trảm linh, chính là những pháp bắt buộc.
Lần này.
Trong một trụ sở bí mật của Địa minh, trận chiến đã tới hồi kết thúc, rất nhiều tu sĩ Toàn Chân đạo đã bắt đầu sưu hồn người của Địa minh.
Người phạm phải tội ác tày trời thì sẽ bị thu hồn phách để luyện thành Quỷ vật hộ pháp.
Nhiếp Hồn Linh, Quỷ Hồ Hô, Khu Ma kiếm, Trấn Hồn Đinh. . .
Những vật này đều là pháp khí cấp thấp mà đệ tử Toàn Chân đều sở hữu.
Nhờ có thông đạo Âm phủ, Toàn Chân đạo cũng không thiếu Linh vật, Pháp khí thuộc âm, mỗi người sở hữu một bộ cũng là dư xài.
Chỉ bất quá.
Những tiếng quỷ khóc sói gào cũng làm cho đệ tử Toàn Chân đạo đều có khuôn mặt dữ tợn, trông chẳng có vẻ gì là đạo cốt tiên phong của đệ tử chính đạo.
Âm phong tàn phá giống như quỷ quái.
"Những năm này, vì chống cự Quỷ tộc, có không ít đệ tử tông môn nổi sát tâm tận xương, sai lầm chính đồ, vãn bối cũng đã bất lực." Diệp Toàn Chân liếc nhìn toàn trường, chỉ đành than nhẹ:
"Tuy rằng đã căn dặn rất nhiều lần, trong lúc dịch quỷ dịch hồn thì nhất định phải giữ vững bản tâm, nếu không sẽ dễ dàng bị ngoại ma xâm lấn, nhưng người có thể làm được lại là lác đác không có mấy."
Mà không thể làm được liền sẽ vô vọng Đạo cơ.
Thậm chí, Thần hồn còn bị ngoại ma xâm nhập, triệt để hóa thành nô bộc của U Minh Sách, tàn nhẫn thị sát, cũng không phải là không có khả năng hóa thân Lệ quỷ.
"Bắc Âm Huyền Kinh là đạo, U Minh Sách là thuật, trọng thuật khinh đạo, mặc dù có thể gia tăng chiến lực trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại chẳng giúp ích gì cho tu vi." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Không sao cả!"
"Qua mấy năm nữa, ta sẽ xây dựng Tâm Huyễn Cảnh ở trong đạo trường, để bọn hắn vào trong đó cảm ngộ."
"Nếu như có thể ngăn chặn Công pháp phản phệ, kéo dài tu hành thì tốt, nếu như không được. . . , người tu hành, không phải người nào cũng có thể đắc đạo."
Ánh mắt Diệp Toàn Chân chớp động, bất đắc dĩ than nhẹ.
"Đạo chủ, sư tổ."
Lúc này, một vệt độn quang đằng không bay tới gần hai người, hiện ra một vị nữ tử mi thanh mục tú.
Người này cũng một trong số ít đệ tử Toàn Chân đạo có khí tức thuần túy, không bị U Minh Sách ảnh hưởng.
Chung quy lại thì động thiên Thượng Thanh Huyền U vẫn là âm thịnh dương suy.
Nam nhân không chỉ thể hư lực yếu, mà ngay cả người có thiên phú tu hành cũng tương đối ít.
"Có đầu mối!"
"Nha!" Hai mắt Diệp Toàn Chân sáng lên:
"Ở đâu?"
"Mạnh. . . Ả yêu nữ Mạnh Nhạn kia đang ẩn thân ở quận Đông Lăng, vẫn luôn lấy thân phận là thiên kim của nhà già có để ẩn giấu, hiện giờ chắc là vẫn còn ở nơi đó." Nữ tử hồi bẩm:
"Về phần mấy người vừa xuất hiện vài ngày trước, từ trong tin tức khi sưu hồn nhận được thì dường như bọn hắn đang đi tới Chí Thánh Đạo tràng."
"Chí Thánh Đạo tràng?" Mạc Cầu nhíu mày, nhưng lại không có ý định chạy tới đó, chỉ là nói:
"Gởi thư nói cho bọn hắn biết là có thể sẽ có Quỷ tộc Âm phủ trà trộn vào trong, để bọn hắn tự điều tra, người của chúng ta canh giữ ở phụ cận là được."
"Chúng ta. . ."
"Đi quận Đông Lăng!"
......
Thanh Vân cung Thạch Trai cư sĩ Thẩm Nam Sơn thích chơi cờ, khi Chí Thánh Đạo tràng Vô Chứng Pháp sư chưa xuất gia cũng là một hảo thủ trong giới chơi cờ.
Nhiều năm qua, hai người đều thường xuyên đánh cờ, giao tình cũng có chút không sai.
"Đi. . ."
Vô Chứng Pháp sư đặt quân cờ trắng xuống, chậm rãi nói:
"Nghe nói hiện giờ con gái của Lỗ vương đang ở trong thế giới động thiên này, Thẩm đạo hữu không có ý định tra hỏi một chút sao?"
"Động thiên Thượng Thanh Huyền U thuộc về Toàn Chân đạo, Thẩm mỗ chỉ là tới đây hiệp trợ trấn áp Quỷ binh Âm phủ, không cần nhúng tay sự sự." Thẩm Nam Sơn lắc đầu:
"Huống hồ, cũng chẳng phải là đại sự gì."
"Sợ là không phải như vậy." Vô Chứng Pháp sư mở miệng:
"Nghe nói vị quận chúa kia không phải người bình thường, lại thân là Lỗ vương chi nữ, bên cạnh há lại có thể không có cao thủ, đạo hữu thực sự yên tâm về Mạc đạo chủ như vậy sao?"
Nếu đã coi trọng Toàn Chân đạo, muốn nó phát triển thành mạch thứ bảy của Thái Ất tông thì tại sao lại buông lỏng như vậy?
Phải biết, một khi Mạc Cầu xảy ra chuyện thì Toàn Chân đạo liền sẽ chết yểu.
"Mạc Cầu. . ." Thẩm Nam Sơn ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu, vẻ mặt trầm ngâm:
"Đại sư cũng biết là tông ta có một món Bí bảo có thể xem nhân quả, tính số mệnh, cho dù là Nguyên Anh Chân nhân thì cũng có thể tính ra một chút."
"Thái Ất Minh Quang Kính." Ánh mắt của Vô Chứng Pháp sư khẽ nhúc nhích, gật đầu nói:
"Nghe đại danh đã lâu."
"Tông chủ đã từng dùng chiếc kính này để xem Mạc Cầu." Thẩm Nam Sơn đặt cờ đen xuống, nói:
"Kết quả lại là không rõ ràng lắm, nhưng số mệnh của người này rất đặc biệt, chưa từng nghe thấy, trong cõi u minh còn có nhân quả không thể lường được."
"Cho nên Tông chủ đã từng bàn giao, không cần phải quá mức thân cận, yên tĩnh quan sát là được."
Vô Chứng Pháp sư nhíu mày.
"Ha ha. . ." Thẩm Nam Sơn thấy thế bèn cười khẽ:
"Đại sư không cần phải lo lắng cho hắn, ở trong thế giới động thiên này, Mạc Cầu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Nha!" Ánh mắt của Vô Chứng Pháp sư khẽ nhúc nhích, lập tức chậm rãi gật đầu, hạ một quân cờ rồi nói:
"Như vậy thì tốt."
Mặc dù không biết tại sao đối phương lại tự tin như vậy, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy thì ông ta cũng không cần phải tiếp tục truy vấn, nếu không sẽ lộ ra vẻ cố ý.
Dù sao Mạc Cầu cũng không phải người của mình. . .
. . .
Mạc Cầu có không ít đệ tử.
Vân Mộng Xuyên, Thái Ất tông, trong động thiên này đều từng lưu lại truyền thừa.
Trong đó, người chân chính được hắn chân truyền chỉ có một người là Diệp Toàn Chân mà thôi.
Đám người Vương Hổ hoặc do tu vi, hoặc do huyết mạch, thể chất, mặc dù tu luyện pháp môn phi phàm, nhưng lại đều không phải là do Mạc Cầu sáng tạo.
Chỉ có Diệp Toàn Chân.
Tu luyện Bắc Âm Huyền Kinh, Diêm La Pháp thể, thậm chí ngay cả Đấu Mẫu Pháp Ấn đều được truyền thụ.
Hiện nay còn người khoác La Thiên Bào, tay cầm Đạo kiếm, eo đeo Bảo hồ lô, mặc dù tu vi của Diệp Toàn Chân không cao lắm, nhưng thực lực lại không hề kém.
Nội tình thì càng phi phàm.
La Thiên Bào lấp lóe Linh quang, tất cả Lệ quỷ liều mạng công phạt đều không thể tới gần mười trượng thì đã bị đình trệ tại chỗ.
Đạo kiếm vung vẩy, thiên địa khí cơ tùy theo biến hóa, mọi cử động đều có thể gọi tới Âm lôi cuồn cuộn, phong vân gào thét, giết quỷ như cắt cỏ.
Trong Bảo Hồ Lô có chứa tàn hồn của hai con Quỷ tướng, không chỉ có thể ngự sử giết địch, thời điểm then chốt còn có thể hộ thân, ngăn cản sát kiếp.
"Sư muội!"
Diệp Toàn Chân lại chém ra một phát, xoắn nát vài con Quỷ vật, trước mặt lại không còn trở ngại gì, nhìn thẳng về phía người đã từng là vị sư muội tương giao tâm đầu ý hợp kia:
"Thúc thủ chịu trói đi, buông lỏng Thần hồn, ta cho ngươi một cái thống khoái."
Với những chuyện mà đối phương đã gây ra, cho dù tình cảm của hai người có sâu đậm đến mấy thì nàng cũng tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Diệp Toàn Chân đã từng nghĩ rất nhiều lần về tình cảnh chính tay mình sẽ đâm 'bạn tri kỉ' này, lần này đã thật sự gặp được, nhưng trong lòng vẫn nổi lên một chút gợn sóng.
"Hừ!" Mạnh Nhạn khinh thường hừ lạnh:
"Sư tỷ, ngươi thật sự nghĩ rằng mình thắng chắc rồi sao?"
"Như thế nào?" Diệp Toàn Chân mặt không đổi sắc, quét mắt nhìn toàn trường, lạnh nhạt nói:
"Ngươi cảm thấy, mình còn có chuyển cơ?"
Nơi này đã bị đệ tử Toàn Chân đạo vây quanh, trận thế bao phủ tứ phương, rất nhiều Quỷ vật đang liều mạng phản kháng, nhưng đều chẳng làm được gì.
Về phần Mạnh Nhạn. . .
Mặc dù người này đã học được không ít thủ đoạn quỷ quyệt từ dưới Âm phủ, thậm chí là chứng được Kim Đan, nhưng nếu so với Diệp Toàn Chân thì vẫn còn kém không ít.
"Chỗ của ta thì đương nhiên là không có gì." Trên mặt Mạnh Nhạn lộ ra vẻ cổ quái:
"Chẳng lẽ sư tỷ không cảm thấy rất kỳ lạ sao, tại sao từ đầu đến cuối vị Mạc đạo chủ kia đều không có chạy đến?"
"A. . ." Diệp Toàn Chân bật cười:
"Chẳng lẽ sư muội cho rằng sư tổ sẽ bị thủ đoạn của các ngươi làm khó sao?"
"Sư tỷ rất tin tưởng vào hắn a!" Mạnh Nhạn hừ lạnh.
"Đương nhiên." Diệp Toàn Chân gật đầu:
"Sư muội không biết rõ thủ đoạn của sư tổ, nếu như gửi gắm hi vọng vào chỗ đó thì hết hi vọng đi, ta sẽ tiễn sư muội ngươi lên đường."
Nói xong, Phi kiếm trước người đột ngột run lên.