Người dịch: Whistle
"Bạch!"
Hai vệt lưu quang một trước một sau ngăn chặn đường đi của Mạc Cầu.
Người tới là một nam một nữ, nam tử dáng người tráng kiện, ngũ quan sâu sắc, giữa chân mày giống như ẩn giấu binh qua, làm cho người nhìn cảm thấy trái tim băng giá.
Nữ tử dung mạo kinh người, khí chất đoan trang, người mang thất thải lăng la, như thiên tiên hóa nhân, mặt mày mang theo ý cười nhìn về phía Mạc Cầu:
"Có phải Mạc đạo chủ đang tìm thiếp thân không?"
"Đông Bình Quận chúa?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, chậm rãi gật đầu:
"Đúng vậy."
"Không ngờ là Quận chúa lại dám xuất hiện ở trước mặt Mạc mỗ."
Hắn thật sự không ngờ, Đông Bình Quận chúa vốn nên ẩn núp bốn phía, tìm kiếm cơ hội trở về Âm phủ, vậy mà lại trắng trợn xuất hiện ở đây.
Kẻ tài cao gan lớn?
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh:
"Vị đạo hữu bên kia cũng ra đây đi?"
"Ba ba. . ."
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, hư không lắc lư, một vị nữ tử có dung mạo và khí chất không hề thua kém Đông Bình Quận chúa đang từ từ đạp không bước ra.
Nữ tử nhẹ nhàng vỗ tay, nói:
"Nghe qua đại danh của Mạc đạo chủ, hôm nay nhìn thấy, quả thật phi phàm!"
"Trúc Niệm Nô?" Ánh mắt Mạc Cầu biến hóa, nói:
"Không ngờ là ngay cả ma nữ của Thiên Tà minh cũng tới đây, bất quá Trúc cô nương quả thật là quý nhân hay quên, chúng ta đã từng gặp mặt."
"Nha!" Trúc Niệm Nô sững sờ:
"Gặp khi nào?"
"Chuyện đã lâu trước đây." Mạc Cầu than nhẹ, nói:
"Lúc đó, Mạc mỗ chỉ là một tên đệ tử Đạo cơ vô danh ở Thuần Dương cung, mà cô nương đã là kiếm tử ma nữ danh chấn một phương của Thiên Tà minh."
"Không nhớ rõ Mạc mỗ cũng là chuyện đương nhiên."
Năm đó, Thái Ất tông thảo phạt Thiên Tà minh, hắn đã từng gặp được đối phương.
Bất quá cũng như lời hắn nói, lúc đó đối phương đã là Đạo cơ Viên mãn, có hi vọng Kim Đan, mà Mạc Cầu chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật sơ nhập Đạo cơ.
Làm sao có thể lọt vào mắt đối phương được?
Đôi mắt đẹp của Trúc Niệm Nô chớp động, quả thật là ả không thể nhận ra Mạc Cầu, người đã từng gặp mặt một lần này, lúc này liền chậm rãi gật đầu, giọng điệu tán thưởng nói:
"Mấy trăm năm trước, Mạc đạo chủ vô danh, hiện giờ lại có thể chấp chưởng nhất mạch, ngược lại là thiếp thân, năm đó chỉ có một thân hư danh mà thôi."
"Bội phục!"
"Không dám." Mạc Cầu nghiêng đầu quét mắt nhìn ba người:
"Ba vị dám ở đây chặn giết Mạc mỗ, chắc là cũng có chút thủ đoạn, Mạc mỗ đang muốn lĩnh giáo."
Ba người trước mặt đều không phải kẻ yếu.
Nhưng chỉ cần là Kim Đan cảnh, theo lý mà nói là sẽ chẳng thể nào uy hiếp được Mạc Cầu.
Nhưng. . .
Ngay khi ba người này xuất hiện, Đại La Pháp Nhãn đã tự phát rung động, truyền đến cảnh báo.
Nguy hiểm!
Có gì nguy hiểm?
Ý niệm chuyển động, đối diện đã xuất thủ.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.
Mạc Cầu cũng không phải là hạng người không quả quyết, nếu như đã nổi sát cơ thì hắn sẽ không ngồi chờ đối phương xuất thủ rồi mới phản công.
Ý niệm khẽ động, thân hình đã lướt qua vài dặm, xuất hiện trước mặt Đông Bình Quận chúa.
Bắt giặc trước bắt vua.
"Rống!"
Vừa chạm mặt thì hắn đã bị người gầm cho một tiếng.
Tiếng rống giống như thương long gào thét, vang vọng thiên địa, dưới tiếng gầm này, ban ngày tươi sáng lập tức hóa thành tử địa u ám chỉ trong chớp mắt.
Dường như ngay cả đại đạo đang vận chuyển theo thứ tự giữa thiên địa cũng bị tiếng rống này làm cho vặn vẹo.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, thân thể đình trệ, Thức hải giống như bị một ngọn núi lớn vô hình đụng phải, Thần thông vận sức chờ phát động cũng bị gián đoạn.
Uyên Ngục Thương Long!
Quỷ tộc Âm phủ, cường giả vi tôn.
Mà ngàn vạn Quỷ tộc lại lấy huyết mạch làm đầu.
Các loại Quỷ vật cấp thấp như quỷ thắt cổ, thủy quỷ, quỷ chết đói, bất luận bọn chúng có tu hành như thế nào thì cũng khó có chỗ thành.
Mà Tu La, La Sát, Ảnh quỷ từ khi sinh ra liền đã có không ít thực lực, chỉ cần chỉ điểm thêm một chút liền có thể trở thành chiến lực.
Lỗ Vương có thể trở thành một trong Bát vương của Thương quốc thì đương nhiên là huyết mạch cũng không phải hạng phàm.
Uyên Ngục Thương Long chính là huyết mạch của Lỗ vương.
Chỉ cần thức tỉnh được huyết mạch này liền có được thực lực có thể sánh với tu vi Đạo cơ.
Vả lại lực lượng nhục thân còn mạnh hơn cùng giai, còn có thể chưởng khống lực lượng Âm Uyên, trời sinh liền có long uy, có thể chấn nhiếp ngàn vạn sinh linh.
Cho dù là Mạc Cầu thì cũng không phải là ngoại lệ.
Không giống với Cung chủ Thất Phi cung Đế Khốc, pháp môn mà Đông Bình Quận chúa đang tu luyện là của Lỗ vương dùng để khai quật huyết mạch.
Lúc này Đông Bình Quận chúa đã hiển lộ ra chân thân, trên đầu mọc ra một cái sừng rồng, trên người xuất hiện vảy đen, đôi mắt đẹp dựng thẳng lên, con ngươi lấp lóe huyền quang u lãnh.
Khí tức kinh khủng, âm lãnh, tĩnh mịch từ trên người ả toát ra.
"Coong!"
Thương xuất như rồng.
Một vệt hàn mang xuất hiện giữa không trung, giống như muốn xé rách hư không, trong ánh mắt mê mang của Mạc Cầu hiện ra một sự kinh diễm, trường thương đâm thẳng vào mi tâm.
"Tốt!"
Một tiếng tán thưởng ngoài ý liệu vang lên.
Bách Tịch Đao tự phát hành động, đúng lúc xuất hiện ở trước mặt mũi thương, lưỡi đao chỉ về phía trước, hàn mang sắc bén lập tức xé mở sát cơ đột kích.
Một kích không trúng, Đông Bình Quận chúa cũng không động dung.
Nếu như có thể giải quyết Toàn Chân Đạo chủ dễ dàng như vậy thì hắn cũng sẽ không trở thành một tảng đá lớn ngăn cản trăm vạn Quỷ binh rồi.
Thân thể ả ta lập tức xoay quanh, như phi long vọt lên, một vệt hắc ám lập tức bao phủ quanh người.
Long Vực!
Đây chính là thiên phú Thần thông chỉ thuộc về Uyên Ngục Thương Long, có thể đem phạm vi hơn mười dặm ở xung quanh mình đều hóa thành giới vực nằm trong phạm vi chưởng khống của mình.
Nếu như bị kẹt ở trong này, cho dù là Nguyên Anh Chân nhân cũng khó có thể cảm nhận được thiên địa khí cơ biến hóa.
Mà ả ta lại có thể được gia tăng gấp bội kỳ lực.
Mảnh Long Vực này giống như Hắc Uyên, nơi sâu nhất trong Âm phủ, vô nhật vô nguyệt, không quang không ám, chỉ có một mảnh hư vô, hoàn toàn tĩnh mịch.
Cho dù là Quỷ tộc Âm phủ bị kẹt bên trong thì thực lực cũng sẽ bị giảm sút đi nhiều, người tu hành Dương thế thì còn bị hạn chế nhiều hơn.
Long Vực khuếch trương, trường thương vũ động, biểu lộ của Đông Bình Quận chúa đột nhiên ngưng tụ, bộ dạng yếu đuối của nữ nhi đã biến mất, chỉ còn lại bá khí trường tồn.
Ngàn vạn thương hoa nở rộ giữa không trung, tốc độ cực hạn như đang đảo loạn càn khôn.
Thương ảnh vô cùng vô tận, từ bốn phương tám hướng triệt để bao phủ Mạc Cầu.
Thương pháp như vậy có thể nói là kinh người, luận về huyền diệu, sợ là sẽ không yếu hơn Bắc Đẩu Thất Sát kiếm, sát phạt chi thuật chí cao vô thượng của Bắc Đẩu cung chí cao vô thượng sát phạt chi thuật yếu.
Thương mang lấp lóe, bá khí tung hoành!
"Hảo thương pháp!"
"Hảo bá khí!"
Trên mặt Mạc Cầu lộ ra vẻ ngưng trọng, chỉ trong phút chốc, Thần niệm liền tán thưởng liên tục hai tiếng.
Phương pháp chiến đấu bằng nhục thân của Quỷ tộc Âm phủ quả nhiên là vượt xa Dương thế, thương pháp này so với những võ kỹ mà hắn từng học còn mạnh hơn rất nhiều.
Có thể nói là khác nhau một trời một vực!
Trong lòng không khỏi sinh ra ý kính nể với người ở trước mặt.
Thân là con gái của Lỗ vương, vốn có thể an hưởng vinh hoa, nhưng Đông Bình Quận chúa lại dám đặt bản thân mình vào chốn nguy hiểm, vào động thiên, đi Dương thế, lôi kéo khắp nơi.
Người như vậy, há sẽ cam tâm ở dưới trướng người khác?
Khó trách, cho dù thân là nữ tử, nhưng trong thương pháp lại ẩn chứa ý chí bá đạo như vậy.
Cũng khó trách,
Cung chủ Thất Phi cung Đế Khốc lại muốn dồn người này vào chỗ chết!
Ý niệm chuyển động, động tác của Mạc Cầu cũng chưa dừng lại, Bách Tịch Đao lần theo cảm giác và liên trảm trăm ngàn đao chỉ trong chốc lát, Vạn Nhân Đao Quyết nở rộ rực rỡ như tuyết trắng.
Luận về võ kỹ tinh diệu thì hắn tự hỏi mình không bằng.
Nhưng luận về cảnh giới võ đạo. . .
Mạc Cầu lại không hề thua kém đối phương.
Thập Phương Sát Đạo dung sinh tử, hỗn tạp Âm dương, thành hỗn nguyên, đao ý và rất nhiều thương ảnh đột kích đều ánh vào trong cảm giác.
Mạc Cầu ỷ vào phong mang của Bách Tịch đao nên không hề lui lại một bước, dùng đao ngăn cản.
"Bành!"
Đao thương đụng nhau, Mạc Cầu thua chiêu thức, nhưng lại chiếm thượng phong, chỉ trong chốc lát, đao quang khốc liệt đã đè ép thương ảnh đầy trời xuống.
Tuy rằng thực lực của Đông Bình Quận chúa rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là Quỷ tướng.
Mà hắn, chỉ là nhục thân thì đã có thể so với Nguyên Anh pháp thể.
Về phần Long Vực, Bắc Âm Huyền Kinh và Diêm La Pháp Thể mà Mạc Cầu tu hành đã thích ứng với Quỷ vực Âm phủ, sớm đã không kém gì Quỷ tộc.
Dù là ở trong đó thì cũng chỉ bị áp chế cực kỳ bé nhỏ.
"Bạch!"
Một vệt đao mang xuất hiện ở sau lưng, kết thúc luôn ý định thừa thắng xông lên của hắn.
Là gã nam tử tuấn mỹ của Tu La Quỷ tộc, gã ta vừa ra tay liền lộ ra sát cơ lăng lệ, đao quang lãnh túc giống như thanh liêm đao nằm trong tay Tử thần.
Chỉ vừa vạch nhẹ một cái liền nhảy lên trên mi tâm của Mạc Cầu.
Một pháp môn chí cao của tộc Tu La mà hắn tìm được trong hồn phách của người nhà họ Tưởng đột nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của Mạc Cầu.
Tu La Chiến Thiên Quyết!
Đây là một pháp môn sát phạt cực hạn, có thể dung hợp sát khí và lệ khí của người bị giết để phụng dưỡng tự thân, càng đánh càng mạnh.
Có được dị khúc đồng công chi diệu với Dưỡng Binh pháp.