Người dịch: Whistle
Lần này Đông Bình Quận chúa trà trộn vào Dương thế không mang theo Quỷ Vương, mà lại mang theo tên quỷ này, một là vì địa vị của Quỷ Vương bất đồng, sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Thứ hai cũng là vì thực lực của người này phi phàm.
Có gã ta ở bên cạnh bảo hộ, lại thêm rất nhiều thủ đoạn của mình, Đông Bình Quận chúa tự tin là cho dù có gặp được Nguyên Anh thì cũng có lực lượng phản kháng.
Trường đao đột kích mỏng như cánh ve, lấp lóe lãnh quang xanh thẳm.
Đao xuất, chém vào ở giữa hai người.
Sát ý cực hạn, dưới trong bàn tay của tên quỷ này lại giống như tơ tình triền miên, lộng lẫy, vừa lúc chém trúng tiết điểm điều đình khí tức.
"Hô. . ."
Thân thể Mạc Cầu run rẩy, nhẹ nhàng thở ra trọc khí.
Việc đã đến nước này, hắn cũng đã hiểu rõ, đơn thuần dựa vào Võ kỹ thì mình sẽ không phải là đối thủ của hai con Quỷ vật này.
Từng có lúc.
Võ kỹ là sở trường, là thủ đoạn mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, có thể vô địch trong vòng trăm trượng.
Nhưng hiện giờ hắn lại chỉ có thể than thở không bằng người khác.
Mạc Cầu quay người lại xuất đao, đao quang như tơ, phân hoá ngàn vạn, trong chớp mắt đã kết thành trận thế.
Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận!
Trong vòng mười dặm, đao mang tung hoành, ngàn vạn đao tia tùy ý niệm mà động, điên cuồng giảo sát đối thủ, đồng thời còn dựa vào Thập Phương Sát Đạo của Mạc Cầu.
Chỉ trong nháy mắt, thế cục liền nghịch chuyển.
Mà cho đến lúc này, cảm giác nguy cơ kia vẫn luôn không hề suy yếu.
Cho nên. . .
Mạc Cầu đột nhiên quay người nhìn thẳng tới vị trí của Trúc Niệm Nô.
Là cô ta!
Tại sao lại như vậy?
Cho dù năm đó Trúc Niệm Nô có là ma nữ tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Tà minh, nhưng tính toán đâu ra đấy thì chỉ tiến giai Kim Đan mới hai ba trăm năm.
Tu vi cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ.
Làm sao có thể uy hiếp được mình?
Thấy Mạc Cầu nhìn sang, Trúc Niệm Nô cũng nở một nụ cười khẽ, nhẹ gật đầu, toàn bộ cơ thể lập tức biến mất giống như huyễn ảnh vậy.
Thiên Ma Vô Ảnh Độn!
Một môn độn pháp đỉnh tiêm không thua gì Thái Ất Kim Quang Độn.
Tốc độ siêu nhiên, ý chí siêu thoát.
Chỉ trong nháy mắt sau khi Trúc Niệm Nô biến mất, vùng hư không ở bên cạnh Mạc Cầu bỗng nhiên vỡ ra giống như một chiếc gương vậy, một bóng người xinh đẹp đột ngột xuất hiện.
Bấm tay, điểm nhẹ.
Lúc bắt đầu, hư không rung động.
Gợn sóng vô hình lan tràn khắp nơi, nơi gợn sóng đi qua, ngay cả Nguyên khí nhỏ bé rời rạc giữa thiên địa cũng bị chấn thành phấn vụn.
Mi tâm Mạc Cầu nhảy lên, trong mắt lộ vẻ bừng tỉnh.
Thì ra là như vậy. . .
Trong lúc niệm động, một ngọn lửa đen thui không biết đã bị hắn kiềm nén ở trong cơ thể bao lâu lập tức bộc phát giống như núi lửa phun trào.
Liệt diễm kinh khủng cơ hồ đốt cháy hư không.
Phạm vi gần một dặm lập tức hóa thành biển lửa màu đen, lực lượng cuồng bạo hủy diệt không chút kiêng kỵ nở rộ quang mang.
Bích Lạc Hoàng Tuyền!
Trong nấy chục năm nay, Mạc Cầu đã nhiều lần thôi diễn về khống hỏa chi pháp.
Rốt cục vào bảy năm trước, sau khi dung hợp Thần thông Cửu Hỏa Viêm Long vào huyết mạch khống hỏa cùng với Tất Phương ý cảnh, hắn đã ngộ ra được một thức chuyên về sát phạt.
Chỉ trong chốc lát, trên người phóng thích ra toàn bộ Linh hỏa.
Linh hỏa điệp gia lẫn nhau, uy năng gia tăng gấp mấy chục lần, uy thế cực thịnh, Mạc Cầu tự tin cho dù có là Nguyên Anh thì cũng không dám khẽ chạm.
Lúc nó kích phát không có chút nào đầu mối, niệm động tức xuất.
Khuyết điểm duy nhất chính là phạm vi sát thương quá nhỏ, chỉ nằm trong phạm vi cho phép.
Chuyện này đối với Kim Đan hay thậm chí là Nguyên Anh Chân nhân giao thủ một tí là cách xa hơn mười dặm mà nói là được không bù mất, lại là khắc tinh của cường giả Quỷ tộc.
Liệt diễm cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt đã xé rách Long Vực của Đông Bình Quận chúa.
Trúc Niệm Nô đang bấm tay điểm tới cũng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, thân thể liều mạng rút lui, nhưng ở trước mặt liệt diễm, tốc độ của nàng thong thả làm cho người giận sôi.
"Oanh. . ."
Ngọn lửa màu đen chỉ vừa nhẹ nhàng xông lên, mỹ nhân trước mặt đã hóa thành một bộ bạch cốt.
Xương cốt của Tông sư Kim Đan óng ánh dịch thấu, có thể so với Pháp khí đỉnh tiêm, nhưng chưa kiên trì được một hơi hô hấp liền bị đốt cháy sạch sẽ.
"Quận chúa!"
Nam tử Tu La rống to, vẻ mặt dữ tợn.
Thân thể không lùi mà còn tiến tới, thân đao hợp nhất, hóa thành một vệt đao mang u ám, hung hăng chém về phía đoàn liệt diễm ở trước người Đông Bình Quận chúa.
"Oanh!"
Đao mang chỉ cầm cự được hai cái nháy mắt liền lập tức nổ tung.
Nhưng đối với Đông Bình Quận chúa mà nói thì hai cái nháy mắt này cũng đã đủ rồi, Long khu khẽ động, trong chớp mắt ả đã xuất hiện ở bên ngoài vài dặm.
Đông Bình Quận chúa quay đầu nhìn lại, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Chỉ thấy khu vực trước đó không lâu còn xanh um tươi tốt, mà lúc này bỗng nhiên có thêm một hố sâu hình tròn có đường kính gần một dặm, bên trong cũng không còn thiên địa nguyên khí.
Chỉ có Mạc Cầu, ánh mắt hiện ra vẻ mỏi mệt, thân thể khom người xuống, đứng ở trong không trung thở hổn hển.
Rất hiển nhiên.
Mặc dù uy lực của chiêu này rất kinh khủng, ngay cả Pháp bảo đều có thể đốt cháy sạch sành sanh, nhưng tiêu hao cũng không ít, khí tức của hắn đã lộ ra vẻ suy yếu.
"Ba ba. . ."
Đôi mắt đẹp của Đông Bình Quận chúa chớp động, kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhẹ nhàng vỗ tay:
"Không hổ là Toàn Chân đạo chủ, thực lực của Mạc đạo chủ thật là làm cho người ta sợ hãi thán phục, tiểu nữ tử mặc cảm, bội phục! Bội phục!"
"Khách khí." Mạc Cầu ngồi thẳng lên, xoa nhẹ mi phong:
"Tại hạ cũng không nghĩ rằng, dưới tình huống như vậy mà Quận chúa cũng có thể thoát được một kiếp."
"Không chỉ thiếp thân." Đông Bình Quận chúa cười nói tự nhiên:
"Còn có một vị."
"Hả?"
Mạc Cầu nhướng mày, đang muốn mở miệng thì hai mắt đột nhiên co rụt lại, thân thể cứng đờ giữa không trung, chỉ có một thanh kiếm đang cách không đâm tới xuất hiện ở trong cảm giác.
Nếu như nói một chỉ kia của Trúc Niệm Nô làm cho hắn cảm thấy không giải tại sao một giới tu sĩ Kim Đan trung kỳ lại có thể mang đến uy hiếp lớn như vậy.
Như vậy một kiếm này chính là đáp án.
Nguyên Anh!
Mạc Cầu đột nhiên quay người, ngưng thị nhìn cái bóng mờ ở xa kia.
Thiên Tà minh, Phó Huyền!
Trước đây Thái Ất tông đã từng đưa tin, Lỗ vương chi nữ Đông Bình Quận chúa cấu kết với Thiên Tà minh, mạo phạm Thái Ất tông, người kết minh với ả ta chính là Phó Huyền.
Bất quá.
Thái Ất tông còn nói là Phó Huyền đã chết trong vòng vây của ba vị Nguyên Anh Chân nhân liên thủ.
Bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Không đúng!
Trong chớp mắt, Mạc Cầu thông qua Linh Quan Pháp Nhãn đã nhìn ra Phó Huyền ở phía đối diện cũng không có Nhục thân, chỉ là một đạo Nguyên Thần.
Khí tức trên người cũng không phải thông thấu thuần túy, dung hợp với thiên địa như Nguyên thai của người tu hành.
Ngược lại tràn đầy âm u lạnh lẽo.
Cực kỳ giống. . .
Quỷ tộc Âm phủ!
Cho nên nói, là Phó Huyền giả chết tị nạn, kì thực đã chuyển tu Quỷ tiên chi đạo, thậm chí tính toán đi theo Đông Bình Quận chúa cùng nhau trở về Âm phủ.
Nếu là vậy thì chuyện này đã sáng tỏ.
Khó trách đám người này dám ở trong động thiên Thượng Thanh Huyền U chặn giết mình, thì ra là ỷ vào kẻ này.
Trước đó thì Nguyên Thần còn sót lại của Phó Huyền vẫn luôn giấu ở trên người của Trúc Niệm Nô, cho nên mới có thể bấm tay điểm ra liền tạo cho Mạc Cầu một cảm giác nguy cơ rất lớn.
Vừa rồi.
Dường như Tu La quỷ liều mình chặn lại liệt diễm, để cho Đông Bình Quận chúa đào sinh, Phó Huyền cũng vì có nhục thân Trúc Niệm Nô ngăn chặn nên mới miễn được tai kiếp.
Lần này ông ta không còn cận thân nữa, mà là điều khiển Thiên Ma Lục Hồn Kiếm từ xa giết địch, nguyên bản lòng tin mười phần, dù sao đối thủ đã lộ ra dấu hiệu mệt mỏi.
Nhưng vào lúc kiếm xuất thì Nguyên Thần của ông ta lại run rẩy.
Thần niệm cảm giác có thể nhìn rõ hơn mắt thường.
Cho nên Phó Huyền có thể 'nhìn' được rất rõ ràng, khi đối mặt với một kiếm này của mình, trên mặt Mạc Cầu không hề động dung chút nào, thần sắc chỉ là hơi biến hóa.
Không có kinh sợ, không có thấp thỏm, cũng không có e ngại.
Ngược lại còn. . .
Cười nhạt một tiếng.
"Đinh!"
Đột nhiền, một vầng hào quang xuất hiện ở trước Thiên Ma Lục Hồn kiếm.
Giáp Binh Thối Thể đại pháp!
Không!
Hiện giờ nên gọi là Thiên Binh Thối Thể Quyết.
Pháp môn mà hắn lĩnh ngộ được từ trên Ngọc Khuyết Kim Chương đã dung hợp với Giáp Binh Thối Thể đại pháp, hóa thành ngàn vạn Phù văn, giống như trăm vạn thiên binh hộ thể.
Lực phòng ngự có thể nói là kinh người.
Phó Huyền ngẩng đầu, mặt không biểu tình, lại bấm tay điểm ra.
"Răng rắc. . ."
Hào quang vỡ nát, Phi kiếm gần người.
Thiên Ma Lục Hồn kiếm là Pháp bảo Thượng phẩm mà Phó Huyền đã uẩn dưỡng gần hai ngàn năm, không chỉ chém giết rất nhiều sinh linh, mà sự sắc bén của nó há lại là thứ mà Thiên Binh Thối Thể Quyết mới được Mạc Cầu tu luyện chỉ có mấy năm có thể ngăn cản được?
"Đương . ."
Mũi kiếm lại đụng vào một vật, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Minh Vương Giáp!
Sau khi tế luyện ra Bách Tịch Đao, Mạc Cầu lại tiếp tục tế luyện ra bảo vật hộ thể, bảo giáp được luyện chế từ vô số con Quỷ vật không thể tính toán được số lượng mà thành.
Tên là, Minh Vương Giáp.
Giáp này thần quang nội liễm, tiếp cận da thịt, màu sắc u ám, giống như một làn da không đáng chú ý, lại có năng lực bảo hộ nhục thân không ngã.
Phẩm giai thì càng cao đến kinh người.
Cho dù là Bách Tịch Đao thì cũng không thể dễ dàng chém vỡ bộ giáp này.