Người dịch: Whistle
Lần này, sắc mặt của Phó Huyền rốt cục cũng có biến hóa, trong mắt hiện ra vẻ kinh nghi bất định, thậm chí trong lòng còn dâng lên chút ý lùi bước.
Đối mặt với một tên hậu bối Kim Đan, ông ta, lại có chút sợ.
"Các ngươi có biết tại sao Thái Ất tông muốn giao tòa động thiên này cho Mạc mỗ làm chủ không?"
Mạc Cầu phất tay đánh bay Thiên Ma Lục Hồn Kiếm, mười ngón tay bấm niệm pháp quyết, lạnh nhạt mở miệng:
"Bởi vì ở trong thế giới này, Mạc mỗ có tiềm lực cử thế vô địch."
Dứt lời.
Ấn quyết thành hình.
Đấu Mẫu Pháp Ấn!
"Ông. . ."
Hư không đột nhiên run lên, một luồng khí tức huyền diệu không biết từ đâu mà đến đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng không ngừng điệp gia trên người Mạc Cầu.
Đạo binh!
Lực lượng của mười vạn đạo binh cùng nhau gia thân.
"Thực lực vi tôn!"
Mạc Cầu lắc đầu than nhẹ:
"Không chỉ dưới Âm gian, mà ở trên Dương thế cũng là như vậy."
"Mạc mỗ chẳng qua chỉ là một giới Kim Đan, cho dù là đã lập hạ đạo thống của Toàn Chân đạo, nhưng có thể độc chưởng một phương Động thiên thì há lại không có nguyên do?"
Đang lúc nói chuyện, lực lượng của mười vạn Đạo binh gia thân.
Đạo binh chi pháp vốn lấy người làm trận, có thể gia tăng tu vi của Thống lĩnh, lấy yếu thắng mạnh.
Chỉ bất quá, một khi tu hành Đạo binh chi pháp thì sẽ vô vọng đại đạo, cho nên cao thủ tu hành chân chính đều sẽ không tu hành pháp môn này.
Mà Đấu Mẫu Pháp Ấn lại có được năng lực nghịch chuyển càn khôn.
Đấu Mẫu Linh Quân, chủ nhân của Thiên Đình Đấu bộ, lấy tên của mình đặt cho pháp ấn, đây mới là pháp môn hạch tâm chân chính của Ngọc Khuyết Kim Chương.
Ấn lên, uy năng gia thân.
Trong chớp mắt.
Mạc Cầu chỉ cảm thấy ngoài thân có thêm một lớp thể xác vô hình, Thần niệm vừa chạm vào thì cảm giác đã tăng lên gấp mười lần.
Dù là một tia Pháp lực cũng có thể nhấc lên uy thế ngập trời.
Nhục thân phát lực cũng đã mạnh hơn trước đó mấy lần.
Thực lực. . .
Chỉ tăng lên theo cấp số nhân!
Cũng bởi vì có pháp ấn hộ thân nên lớp thể xác vô hình này sẽ không xâm nhập vào nhục thể, Nguyên thai của hắn, chỉ là một loại ngoại vật hỗ trợ cho hắn.
Ý niệm dâng lên, trong thức hải lập tức lật U Minh Sách ra.
Rất nhiều bí pháp liền xuất hiện.
Vạn Niệm Quy Nhất Thần Chú!
Đây là một pháp môn do Mê Thiên Thánh Chủ sáng tạo, có thể dung hợp ngàn vạn Pháp thuật hòa làm một thể, khi kích phát thì uy năng cũng sẽ gia tăng gấp bội.
Mê Thiên Thánh Chủ đau khổ suy nghĩ trăm ngàn năm mà cũng chỉ có được hình thức ban đầu.
Mà nay, pháp môn này lại xuất hiện ở trong tay Mạc Cầu.
Chỉ thấy hắn bấm tay điểm nhẹ về phía trước, một vầng sáng màu đen xuất hiện, lúc bắt đầu thì vầng sáng chỉ có một đường, thoáng chốc đã hóa thành hình dạng che khuất bầu trời.
Giống như một tấm màn đen đã bao phủ xung quanh chỉ trong nháy mắt.
Nguyên thần của Phó Huyền nhảy lên, sắc mặt ngưng trọng.
Trong nháy mắt vừa rồi, Phó Huyền có cảm giác, nếu như luận về nội tình thâm hậu, sợ là ngay cả khi nhục thân của mình chưa bị hủy cũng không sánh bằng Mạc Cầu lúc này.
Bất quá dù sao ông ta cũng là Nguyên Anh chân chính, không phải đang thi triển loại thủ đoạn cưỡng ép gia tăng tu vi như Mạc Cầu.
Phó Huyền lập tức vận chuyển Pháp lực Nguyên thần, thi triển Thiên Ma Bí Pháp.
"Sắc!"
Hào quang hiện lên.
Vầng sáng lưu ly loang lổ giống như Phật quang, lại như đạo vận, làm cho người nhìn trầm mê, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Thiên Ma Hoặc Tâm chi pháp hàng thật giá thật.
Nguyên Anh chi thể, có thể lớn có thể nhỏ.
Lớn có thể hiển hóa ngàn trượng Pháp tướng, nhỉ có thể ẩn vào vô gian.
Có thể tụ có thể tán, tụ thì có Kim Cương Bất Hoại chi thể, tán thì như mây khói phiêu miểu không thể đụng vào, bất kỳ Pháp thuật gì cũng khó có thể đả thương căn bản.
Cho dù là Pháp bảo, trừ phi có huyền diệu khác, nếu không thì khi chém trúng Thiên ma Nguyên thần lên thì cũng chỉ bị nó suy yếu uy năng, hao phí Nguyên khí mà thôi.
Uy lực của pháp môn mà Mạc Cầu đang thi triển đúng là rất kinh khủng, dùng để đối phó với tu sĩ có cảnh giới thấp thì đương nhiên là không có gì bất lợi.
Nhưng để đối phó với Phó Huyền thì cuối cùng vẫn là thiếu một chút cô đọng.
Thiên Ma Bí Pháp, Phi kiếm toàn xạ, trong nháy mắt đã xé rách thần chú đột kích, mang theo lực lượng Nguyên thần đâm về phía mi tâm của Mạc Cầu.
"Đinh. . ."
Bách Tịch Đao đã chặn được nó lại.
Luận võ kỹ, chém giết thì Mạc Cầu không thể nào sánh bằng Âm gian đã lắng động mấy trăm vạn năm.
Nhưng với một Nguyên Anh Dương thế, tu vi lại còn hư nhược giống như Phó Huyền thì còn không thể đột phá phòng ngự của hắn dễ dàng như vậy.
Đao quang lóe lên, thần chú lại xuất hiện.
Lần này, bên trong hắc quang có thêm một chút liệt diễm và những vệt đao mang.
"Vạn Niệm Quy Nhất Thần Chú này là do dung hợp rất nhiều Pháp thuật Thần thông và võ học mà Mạc Cầu học được, hôm nay muốn mời tiền bối chỉ giáo."
Hắn quát nhẹ một tiếng, hắc mang lóe sáng.
Muốn thi triển pháp này thì nhất định phải có tu vi Nguyên Anh làm căn cơ, đây cũng là lần đầu tiên mà Mạc Cầu thi triển, cho nên sẽ có tì vết.
Chỉ cần thử nghiệm nhiều lần liền có thể cải tiến.
Phó Huyền thấy vậy thì trong lòng trầm xuống.
Ông ta là Nguyên Anh chi thể, bản năng miễn dịch với rất nhiều Pháp thuật, lực lượng nhục thân thì càng khó mà đả thương được y, nhưng lúc này Phó Huyền lại có cảm giác như đang mua dây buộc mình vậy.
Sát cơ vô hình bao phủ xung quanh, muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng không xong.
Nguyên thần hiển hóa, chỉ cần còn có một tia Nguyên khí liền có thể duy trì bất tử chi thân.
Nhưng Linh quang đột kích lại vô cùng vô tận, không ngừng hao mòn pháp lực của Nguyên thần, có lẽ sẽ tốn thời gian rất lâu, nhưng sẽ có lần bị nó ma diệt triệt để.
"Hảo Pháp thuật!"
Phó Huyền quát khẽ một tiếng, hào quang quanh người đại thịnh.
Thiên Ma Phá Thể Đại Pháp!
Hào quang lưu ly lập tức bộc phát, khuếch trương ra bốn phía với tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được, chỉ trong chớp mắt đã xé nát Linh quang đột kích.
Mạc Cầu nhướng mày, vừa chuyển động ý nghĩ, thần chú liền gặp mạnh càng mạnh, tuy rằng khó mà xâm lấn hạch tâm, nhưng rìa ngoài của Linh quang lại tỏa ra những ánh sáng chói lọi.
Chỉ cần khí tức của đối phương vừa suy yếu thì thần chú liền có thể đồng thời lao lên, bao phủ địch thủ.
Nhưng hiển nhiên là Phó Huyền không có ý định hao tổn với hắn, ông ta lập tức thi triển Thiên Ma Vô Ảnh Độn, Nguyên Anh hóa thành hư vô, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Đông Bình Quận chúa.
"Quận chúa, người này không thể địch lại, chúng ta đi thôi!"
Lực phòng ngự của đối phương rất mạnh, ngay cả Thiên Ma Lục Hồn Kiếm đều khó mà làm đối phương bị thương, Mạc Cầu đã ở vào thế bất bại.
Bây giờ ngay cả Pháp thuật cũng đều khủng bố như thế, nếu như lại tiếp tục kéo dài thời gian, một kẻ đã không còn nhục thân như ông ta sẽ không thể cầm cự được nữa, chỉ đành tạm lánh đi trước.
"Tốt!"
Trên mặt Đông Bình Quận chúa lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng biết là hiện giờ mình đã không còn cách nào khác, liền lập tức hung hăng gật đầu, vung mạnh tay về phía xa:
"Động thủ!"
"Bành!"
Trên một đỉnh núi ở bên ngoài mấy chục dặm, một tảng nham thạch bỗng nhiên nổ tung, mấy con Quỷ vật đang áp một người xuất hiện trong cảm giác của Mạc Cầu.
Người này rõ ràng là Quách Trai của Chí Thánh Đạo tràng.
"Mạc Cầu!"
Quách Trai bị người dùng vải chặn miệng, lúc này miếng vải trong miệng lập tức bị giật xuống, gã cũng không lo được miệng đầy máu tươi, vội vàng cuồng hống về phía Mạc Cầu:
"Cứu ta!"
Mạc Cầu nhíu mày.
Linh quang dũng động ở xung quanh người hắn, cuồng oanh loạn tạc về phía hai người Phó Huyền đang điên cuồng né tránh.
Mặc dù thế cục hiện giờ hắn vẫn đang chiếm thượng phong, nhưng muốn triệt để bắt được một người một quỷ này thì phải mất rất nhiều thời gian.
"A!"
Quách Trai hét thảm một tiếng.
Con Quỷ vật ở sau lưng đã há miệng lớn ra rồi cánh đứt một cánh tay của gã ta, sau đó liền nuốt luôn cả thịt lẫn xương vào trong bụng.
Quách Trai vừa sợ lại sợ, đau đến toàn thân run rẩy, trong miệng điên cuồng kêu to:
"Mạc đạo chủ cứu mạng!"
"Tha mạng!"
"Tha mạng a!"
Quách Trai bị Trúc Niệm Nô dụ hoặc, vô ý bị bắt, trước đó đã phải chịu nhiều tra tấn, hiện giờ lại còn đứng trước ranh giới sống chết nên cũng bất chấp gì nữa.
Gã vừa cầu cứu, vừa cầu xin khoan dung, hoàn toàn không còn khí độ cao cao tại thượng như khi còn ở trong Chí Thánh Đạo tràng.
"Mạc đạo chủ."
Đông Bình Quận chúa đang bị Linh quang của Phó Huyền bao phủ, không nhanh không chậm nói:
"Nghe nói thân phận của vị Quách đạo hữu này không phải bình thường, Mạc đạo chủ thực sự không có ý định cứu gã ta sao?"
"Với thực lực của Mạc đạo chủ, mấy chục dặm cũng chỉ là khoảng cách bước mấy bước mà thôi, sợ là mấy con Quỷ vật ở đó còn chưa kịp phản ứng nữa."
Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía thông đạo Âm dương ở xa.
Đông Bình Quận chúa hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Lựa chọn địa điểm nằm cách thông đạo không xa, lại có Nguyên Anh tọa trấn, còn để cho Trúc Niệm Nô dụ hoặc Quách Trai trước để đề phòng vạn nhất.
Như vậy liền có thể tiến thối tự nhiên!
Tâm tư như thế, thật là kinh người.
Ả này vừa có tâm cơ, lại vừa có thể đặt mình vào trong tình huống nguy hiểm, nhất định không thể để cho ả ta chạy thoát, nếu không sợ là sau này sẽ gặp phải phiền phức càng lớn hơn.
Quyết định xong, mi tâm của Mạc Cầu bỗng nhiên xuất hiện vết rách.
"Không tốt!"
Trong lòng Phó Huyền cuồng loạn, đột ngột quát lên một tiếng không ổn, ông ta lập tức liều mạng thi triển độn pháp, nhưng vẫn có cảm giác như đang bị người khóa chặt.