Người dịch: Whistle
Đông Bình Quận chúa không nhạy cảm như Phó Huyền, nhưng lại biết nhìn mặt nói chuyện, đôi mắt đẹp trầm xuống.
"Động thủ!"
Nơi xa, mấy con Quỷ vật vốn đang từ từ thôn phệ nhục thân của Quách Trai đột nhiên rống to, mở cái miệng rộng cắn về phía đầu gã ta.
Giữa không trung, Đại La pháp nhãn trên mi tâm của Mạc Cầu lấp lóe, một cái bóng mờ đang nhanh chóng bay về phía thông đạo liền xuất hiện ở trong cảm giác.
Mạc Cầu lập tức vươn tay ra.
"Ngũ Chỉ Sơn!"
Năm ngón tay lăng không ấn xuống, vừa nhẹ nhàng rơi xuống, còn không kịp quan sát tình huống như thế nào thì Bồ Đề diệp trong cơ thể hắn đã run lên, toàn bộ cơ thể đã lao thẳng đến chỗ của Quách Trai.
"Răng rắc!"
"Oanh!"
Chỉ trong nháy mắt khi tiếng vang vừa phát ra.
Đầu của Quách Trai đã bị đứt ra khỏi cổ, bị răng nanh nghiền nát, ánh mắt tịch mịch.
Hư không nổ tung, vô số vết rách bỗng nhiên xuất hiện, Nguyên Anh của Phó Huyền và quỷ thể của Đông Bình Quận chúa lập tức bị lực lượng vô hình xé nát.
......
"Mạc Cầu!"
Quách chân nhân nắm chặt tàn hồn của ái nhi, ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng nói chấn động cửu tiêu:
"Ngươi đi chết đi!"
Hai ngàn năm!
Hơn hai ngàn năm!
Lão ta mới có được một hậu nhân, nên liền nuông chiều từ nhỏ, chỉ sợ nó bị một chút xíu ủy khuất, nhưng hiện giờ hậu nhân của lão ta đã bỏ mạng trong động thiên Thượng Thanh Huyền U này.
Trong lòng Quách chân nhân há có thể không giận được?
Càng quan trọng hơn là, Mạc Cầu vốn có thể cứu được Quách Trai.
Nhưng vì trảm trừ hậu hoạn, hắn lựa chọn trước động thủ với Đông Bình Quận chúa trước rồi sau đó mới đi cứu người, cuối cùng lại không thể cứu được.
Chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn, cho dù có tìm được một cơ thể thích hợp thì cũng sẽ biến thành một kẻ ngu si.
Buồn giận đan xen, tâm hỏa dâng lên, trong lúc nhất thời, Quách chân nhân cũng không thèm quan tâm chuyện khác, nhấc tay hung hăng đánh về phía Mạc Cầu.
Âm Lôi Khí!
Lôi quang u ám, lóe lên một cái rồi biến mất, xẹt qua vài dặm hư không, đánh tới.
Quách gia là một trong tứ đại thế gia của Chí Thánh Đạo, truyền thừa bất phàm, hai đường Âm dương Thần Tiêu Lôi Pháp đều có thể được chứng Hóa Thần cảnh.
Pháp môn mà Quách chân nhân tu luyện chính là Âm Lôi Pháp.
Lúc này lão ta ôm hận xuất thủ, cho nên không hề lưu tình.
"Ngừng tay!"
"Ngươi đang làm gì?"
Đám người ở xung quanh thấy vậy thì sắc mặt nhao nhao đại biến, có người vội vã ngăn lại, có người mở miệng gầm thét, nhưng dĩ nhiên đã không còn kịp nữa.
"Bành!"
Khi lôi quang còn cách Mạc Cầu mấy trượng liền lập tức nổ tung.
Một kích này đã đánh nát Thiên Binh Thối Thể, nhưng lại bị Minh Vương Giáp ngăn lại, chỉ là bay cho Mạc Cầu bay xa gần một dặm.
Một kích không thể thành công, Quách chân nhân cũng không tính bỏ qua như vậy.
Lão ta nổi giận gầm lên một tiếng, cơ thể hóa một vệt lôi quang đánh về phía Mạc Cầu, thân ở giữa không trong, lão ta liền tế ra Âm Lôi Kiếm rồi chém tới.
"Họ Quách!"
Lần này, ngay cả Thạch Trai cư sĩ Thẩm Nam Sơn cũng không xụ mặt, phất tay áo liền muốn xuất thủ, nhưng lại bị một chuỗi phật châu ngăn lại.
"A Di Đà Phật." Vô Chứng Pháp sư tỏ vẻ bất đắc dĩ, chắp tay trước ngực nói:
"Cư sĩ xin dừng bước."
Mười tám viên phật châu xoay tròn giữa không trung, không chỉ ngăn cản Thẩm Nam Sơn, cũng ép cho Đan Dương Tử thân hóa độn quang phải dừng lại giữa không trung.
"Vô Chứng, ngươi muốn làm gì?" Đan Dương Tử tính tình nóng nảy, lập tức gầm thét:
"Thật sự cho rằng Thái Ất tông ta sợ các ngươi sao!"
"Cái này. . ." Thịt mỡ trên mặt Vô Chứng Pháp sư run run, nói:
"Quách đạo hữu đang đau đơn vì mất đi ái tử, trong lúc nhất thời lửa giận công tâm, hai vị không ngại để Quách đạo hữu tạm thời phát tiết một chút."
Vô Chứng Pháp sư là khách khanh của Quách gia, đương nhiên là sẽ đứng về phía Quách chân nhân.
"Đánh rắm!"
Đan Dương Tử tế ra Pháp bảo, cả giận nói:
"Lão ta đang muốn giết người, ta cho ngươi biết, nếu như Mạc Cầu thực sự xảy ra chuyện, Chí Thánh Đạo tràng các ngươi đừng nghĩ đến chuyện giảng hoà."
Lúc này, trong đám người Chí Thánh Đạo tràng có kẻ không cam lòng quát: "Họ Mạc hại chết Diêm sư muội và Quách sư đệ, chẳng lẽ chúng ta còn không thể có lời oán giận hay sao?"
"Đúng!"
"Không chỉ Diêm sư muội, còn có không ít đồng đạo, vãn bối, đều bởi vì thế mà mất mạng!"
"Là nên cho hắn một chút giáo huấn!"
"Để hắn đền mạng cũng là nên!"
Ngày đó, Tưởng Lục Tiên mang binh xâm chiếm động thiên Thượng Thanh Huyền U, người của Chí Thánh Đạo tràng tham công liều lĩnh, vì chuyện này mà đã có không ít người phải mất mạng.
Cho nên bọn hắn đều có oán niệm với Toàn Chân đạo và Mạc Cầu.
"Làm càn!" Thẩm Nam Sơn trợn to mắt, phóng thích khí tức Nguyên Anh ra quét ngang đám người:
"Các ngươi thật sự cho rằng cuộc chiến với Âm phủ là trò chơi con nít sao, chém giết, đấu pháp nhiều năm như vậy mà lại không có người chết à?"
"Những năm này, người của Toàn Chân đạo chết còn ít sao?"
"Không sai!" Đan Dương Tử hừ lạnh:
"Các ngươi ỷ vào thân phận Chí Thánh Đạo tràng của bản thân, làm việc dây dưa, lầm thời phí công, không biết đã hại biết bao nhiêu mạng người."
"Hắc hắc. . ."
Có người hừ lạnh:
"Nếu đã như vậy thì các ngươi đừng mời bọn ta tới đây? Bọn ta tới để giúp đỡ, chứ không phải tới để đi tìm cái chết."
Cho dù là Nguyên Anh Chân nhân thì người của Chí Thánh Đạo tràng cũng không thèm nể mặt, còn có rất nhiều Linh quang đang lặng lẽ ngăn chặn đám người Diệp Toàn Chân.
Nhất định phải có người gánh chịu trách nhiệm về cái chết của Quách Trai.
Nếu không đem nộ khí phát tiết lên người Mạc Cầu, đến lúc đó, đối tượng mà Quách chân nhân nổi giận sẽ là bọn hắn, cho nên bọn hắn nhất định phải để cho Mạc Cầu chịu trận.
"Oanh. . ."
Hư không rung động, tiếng nổ vang vọng.
Đám người nhao nhao quay đầu, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy Mạc Cầu mình khoác Minh Vương Giáp, tay cầm Bách Tịch Đao, sắc mặt lạnh lùng vung vẩy trường đao, chém ra đao mang đầy trời đấu pháp với Quách chân nhân.
Lại còn không hề rơi xuống thế hạ phong.
Phong mang của Bách Tịch đao, năng lực phòng ngự của Minh Vương Giáp, lại thêm Đấu Mẫu Pháp Ấn mượn lực lượng của Đạo binh, làm cho Mạc Cầu đủ sức để đối chọi với Nguyên Anh.
Phó Huyền chỉ còn sót lại Nguyên Anh cũng bị hắn đánh trọng thương.
Quách chân nhân tuy mạnh, nhưng cũng không thể chiếm được thế thượng phong.
Đao quang như nước thủy triều, trong đó còn có Âm phong Quỷ hỏa đan xen, sau khi hiển lộ ra U Minh Hỏa Thần Thân, Mạc Cầu thậm chí còn có thể hơi chiếm thượng phong.
"Oanh. . ."
Hai người lại va chạm vào nhau, lôi quang tiêu tán, Quách chân nhân cũng bị đánh bay ra ngoài.
Mạc Cầu cầm đao mà đứng, sắc mặt lạnh lẽo:
"Tiền bối, chớ nên xuất thủ nữa, nếu không thì đừng trách Mạc mỗ không khách khí!"
"Ngươi. . ." Gương mặt của Quách chân nhân trở nên dữ tợn, trong mắt tràn đầy lửa giận, lão ta muốn động thủ nhưng lại biết rằng mình căn bản không thể nào làm gì được đối phương.
Càng đừng đề cập đến chuyện để Mạc Cầu đền mạng cho ái nhi.
Chuyện này khiến cho lão ta càng thêm phẫn nộ.
Mạc Cầu đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, muốn cứu người sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại không cứu, chẳng lẽ là do hắn cố ý làm vậy?
Lửa giận không thể nào phát tiết, lão ta ngửa mặt lên trời gào thét:
"Họ Mạc, ngươi rất tốt, cực kỳ tốt!"
Quách chân nhân vung mạnh tay áo dài, lạnh giọng mở miệng:
"Nếu thực lực của Mạc đạo chủ đã cao minh như vậy, chắc là cũng không cần Chí Thánh Đạo tràng hỗ trợ trấn áp Quỷ tộc Âm phủ, nếu đã vậy thì chúng ta sẽ cáo từ!"
Lời này vừa ra, Mạc Cầu hơi biến sắc.
Ngay cả Đan Dương Tử và Thẩm Nam Sơn cũng có chút hoảng hốt:
"Quách đạo hữu, không thể xúc động!"
"A Di Đà Phật." Vô Chứng Pháp sư cũng khuyên nhủ:
"Quách huynh, trấn áp Âm phủ chính là ước định giữa Chí Thánh Đạo tràng và Chân Tiên đạo, không thể lười biếng, vả lại. . . , chúng ta đã thu chỗ tốt."
"Hừ!"
Quách chân nhân hừ lạnh:
"Ở đây, ai có quyền quyết định?"
Đám người lập tức liếc mắt nhìn nhau.
. . .
Trong điện.
Mạc Cầu khoanh chân đả tọa, sắc mặt lạnh lùng.
Sát cơ chập trùng trong lòng, nhưng lại bị hắn đè xuống.
Cho tới bây giờ Mạc Cầu đều chưa từng cảm thấy mình là người lương thiện, khi vừa nổi sát tâm, không qua được bao lâu liền sẽ giết chết người đó.
Nhưng đối với Quách chân nhân thì hắn lại không thể nào hạ thủ được.
Tạm thời không bàn đến chuyện thực lực.
Chí Thánh Đạo tràng và Chân Tiên đạo chính là hai thế lực trong giới tu hành có năng lực có thể nhanh chóng khép kín thông đạo Âm dương, địa vị của Quách gia lại càng không thấp.
Quan hệ giữa Thái Ất tông và Chân Tiên đạo chỉ là hời hợt, còn từng kết thù với nhau, đương nhiên là không thể mời rồi.
Đắc tội Quách gia thì đúng là sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ.
"Sư tổ!"
Diệp Toàn Chân cắt ngang suy nghĩ của hắn:
"Con Quỷ của Thất Phi cung đã tới."
"Ồ!"
Mạc Cầu ngẩng đầu, gật đầu ra hiệu:
"Để y vào đi."
"Vâng!"
Diệp Toàn Chân xác nhận.
Không bao lâu sau, vị nho sinh họ Cát kia liền thản nhiên bước vào trong đại điện.
"Mạc đạo chủ!"
Nho sinh chắp tay:
"Đạo chủ Pháp lực vô biên, có thể đối đầu với Nguyên Anh Chân nhân lại còn chém giết được cả Đông Bình Quận chúa, Cát mỗ bội phục, khó trách Toàn Chân đạo liền có thể phát triển được như vậy chỉ trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi."
"Tin tức của các hạ ngược lại là rất linh thông." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:
"Bất quá, các ngươi có chắc chắn là Đông Bình Quận chúa đã chết rồi không?"
Ngày đó.
Hắn vội vàng xuất thủ, chỉ biết là đã đả thương nặng Phó Huyền, cuối cùng cũng không xác thực được khí tức của Đông Bình Quận chúa, nên không thể cam đoan là ả ta đã mất mạng.