Người dịch: Whistle
Nửa tháng sau.
Thông đạo Lật Sơn.
Mười vạn Quỷ binh nhập giới, tám ngàn Đạo binh bị nhốt, nhu cầu cấp bách phá vây.
"Rống. . ."
Ba mươi sáu con hỏa long gào thét giữa không trung rồi mạnh mẽ đâm tới đám Quỷ binh lít nha lít nhít bên dưới, tạo ra một dấu vết thật dài.
Hỏa diễm tán đi, hiện ra thân hình của Mạc Cầu.
Hắn quét mắt nhìn toàn trường, ánh mắt chớp động, thân hình đột nhiên bị vô số liệt diễm bao phủ, đao quang bay múa xung quanh thu gặt tính mệnh của quỷ vật.
"Người kia chính là Mạc Cầu!"
Tưởng Lục Tiên cách không nhìn lại, quay sang một người đang ở bên cạnh cúi đầu nói:
"Hầu gia, tuy rằng kẻ này chỉ có tu vi Kim Đan, nhưng thực lực không thể khinh thường, cho dù là thuộc hạ cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể bắt được hắn."
"Ừm." Tướng mạo của Thừa Thiên hầu khác với Đế Khốc và Đông Bình Quận chúa, màu da đen thui, trên trán mọc sừng, đồng tử mắt dọc.
Nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt dọc như mắt rồng đang nheo lại, ngẩng đầu nhìn về phía không trung:
"Một vị Nguyên Anh, mấy vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, lại có đại trận của Thái Ất tông, ở trên Dương thế này, muốn bắt được Toàn Chân Đạo Chủ đúng là không dễ dàng gì."
"Bất quá. . ."
Nói đến chỗ này, gã ta cười lạnh:
"Sợ là bọn hắn không ngờ là bản hầu sẽ tới nơi này!"
"Không sai." Tưởng Lục Tiên xác nhận:
"Nguyên Anh Chân nhân của Chí Thánh Đạo tràng và Thái Ất tông đều không ở chỗ này, trong vòng một canh giờ, đã đủ để chúng ta làm không ít chuyện."
Lần này, vì đối phó với Mạc Cầu, không chỉ Tưởng Lục Tiên tự mình xuất thủ, còn có hai vị Quỷ Vương, thậm chí ngay cả Thừa Thiên hầu đều đồng thời hiện thân.
Càng đừng đề cập đến những vị Nguyên Anh khác cũng bị các cao thủ khác kiềm chế.
Chỉ vì một giới Kim Đan mà Hầu gia đã gần như vận dụng toàn bộ lực lượng, chừng sáu vị Quỷ Vương, đối thủ đã đủ tự ngạo rồi!
"Động thủ đi!"
Thừa Thiên hầu nhẹ nhàng phất tay.
"Vâng!"
Tưởng Lục Tiên xác nhận, hai vị Quỷ Vương bên cạnh nhìn nhau một chút, thân hình đột ngột biến mất không thấy gì nữa, vô thanh vô tức lao lên trên không trung.
. . .
Âm gian.
Thừa Thiên phủ.
Một cái bóng mở bỗng nhiên xuất hiện.
Người này lại là một vị 'Mạc Cầu' .
Ở bên cạnh hắn, ngũ quỷ Bạch Cốt đạo cũng lần lượt hiện thân.
Cuối cùng thì Hồng Cốt vẫn không dứt bỏ được tình nghĩa huynh đệ mà lựa chọn đầu nhập vào Cung chủ Thất Phi cung, chẳng qua là không có Quỷ tộc ngoại giới này biết được chuyện này.
Bạch Cốt đạo vẫn là một đám đạo phỉ.
"Nơi này chính là khu vực mà Thừa Thiên hầu được thụ phong."
Thiên Nhãn trầm giọng mở miệng:
"Theo như tình báo thì hiện giờ đám Quỷ Vương bên cạnh Thừa Thiên hầu đã chạy tới tiền tuyến, nơi đây chỉ còn lại một vị Quỷ Vương của gia tộc Vương phi tọa trấn."
"Đây là cơ hội!"
Mẫu thân của Thừa Thiên hầu là người có bối cảnh, cũng chính vì vậy nên mới có thể chèn ép được Thất Phi cung có tiềm lực lớn lớn, để Thừa Thiên hầu có cơ hội lớn leo lên vương vị.
Bất quá, việc điều động một vị Quỷ Vương vẫn nằm ngoài dự kiến của Mạc Cầu.
"Mạc đạo chủ." Hồng Cốt nói:
"Trước đó đã nói xong, chúng ta chỉ ở bên ngoài gây ra một chút động tĩnh, có thể vào được bên trong và mang theo gia quyến của Thừa Thiên hầu ra đây hay không liền phải xem bản sự của Mạc đạo chủ rồi."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và kinh hỉ:
"Xem đến, vận khí của chúng ta không sai."
"Như thế nào?"
Ngũ quỷ nhìn sang.
"Không cần tiến vào." Mạc Cầu nghiêng đầu, nói:
"Bọn hắn đi ra rồi!"
"Giá!"
"Xuy. . ."
Cửa phủ mở rộng, một nhóm hơn trăm Quỷ vật đang điều khiển Hắc Vụ Yểm Mã lao nhanh về phía ngoại thành.
Đi đầu là ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ, tướng mạo tuấn mỹ dị thường, nhưng nhìn kỹ chi tiết trên cơ thể bọn họ thì sẽ phát hiện chỗ khác người.
Đôi mắt của nữ tử không có con ngươi, trắng lóa như tuyết, làm cho người nhìn cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn tạo cho người đối diện một cảm giác thánh khiết.
Hai vị nam tử thì một vị mọc sừng rồng trên đầu, một người có bàn tay như quái trảo, bọn họ vừa giục ngựa lao nhanh vừa cười cười nói nói với nữ tử bên cạnh.
Đồng thời bọn hắn cũng sẽ quay đầu nhìn về phía bầy quỷ.
Ở chính giữa bầy quỷ có một vị nữ tử mang lụa trắng trên mặt, đang không nhanh không chậm đi theo, thỉnh thoảng cũng phụ họa vài câu, địa vị rõ ràng là bất đồng.
"Thánh nữ." Mông Sơn chính là con trai thứ ba của Thừa Thiên hầu, cũng là một trong những đứa con có tu vi cao nhất, đang cao giọng mở miệng:
"Nếu như không có việc gấp, Thánh nữ không ngại ở lại Thừa Thiên phủ thêm mấy ngày nữa?"
"Chắc là không được bao lâu nữa thì tên họ Mạc kia sẽ bị gia phụ cầm nã, đến lúc đó, chúng tôi sẽ lấy dương thế động thiên để chiêu đãi Thánh nữ."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Bầy quỷ cũng lên tiếng.
"Nghe nói huyết nhục của sinh linh trên dương thế rất tươi ngon, tràn ngập sinh cơ, bất luận là đầu người hay là thảo mộc đều là vật đại bổ, thật muốn ăn a."
"Thực ra hiện giờ cũng có thể ăn." Có Quỷ vật trêu chọc:
"Chỉ sợ ngươi không dám!"
"Đúng là ta không dám thật." Tên quỷ vật kia cũng không xấu hổ, lắc đầu nói:
"Chúng ta xuất thân phú quý, cần gì phải tự đặt mình vào trong nguy hiểm, đợi cho đám quỷ tốt chiếm lĩnh dương thế động thiên trước rồi lại đi cũng không muộn."
"Nói đúng lắm."
"Đáng tiếc, nếu như vương gia không xảy ra chuyện, sợ là đã sớm. . ."
"Ăn nói cẩn thận!"
"Đúng, đúng, là do tại hạ lắm miệng."
Mặc dù thực lực của đám quỷ vật này đều không mạnh, nhưng đều có trí khôn, hiển nhiên bọn quỷ này đều là Quỷ tộc có xuất thân cao cấp nhất trong Âm gian.
Vừa ra đời thì linh trí đã hoàn thiện.
Linh trí hoàn thiện thì đã mạnh hơn rất nhiều Quỷ vật.
Ngoại trừ mấy chục tên hộ vệ ra, hai ba mươi con quỷ vật còn lại, bậc cha chú và tổ tông của bọn chúng đều có không ít địa vị trong khu vực mà Lỗ vương cai quản.
Có thể nói là Quý tộc Âm gian!
"Hí. . ."
Đột nhiên.
Một con ngựa bị khói đen bao phủ ở trong quần quỷ đột nhiên giương vó, thét dài.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Không tốt!"
Hỗn loạn lập tức xuất hiện.
Sau một khắc.
Vài luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện khắp bốn phương, Thi khí, Âm khí, huyền quang nối thành một mảnh, phô thiên cái địa phủ xuống.
"Ai?"
"Thật to gan!"
Tiếng rống giận dữ từ trong quần quỷ vang lên, vài con Quỷ Tướng mạnh mẽ thúc ngựa lao lên, hiển lộ ra quỷ thể dữ tợn, nghênh đón thế công đột kích.
"Oanh!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khí lãng gào thét cuồn cuộn, lực chấn động làm cho rất nhiều con Yểm mã ở đây ngã lăn ra đất.
Chân trời xuất hiện mây đen cuồn cuộn, một tôn cự nhân thân cao chừng trăm mét rơi xuống đất.
Cơ thể của cự nhân bị Linh hỏa bao phủ, chân đạp hắc liên, mắt hiện nộ diễm, cự nhân đột nhiên vươn tay ra trước rồi nắm lại, hai con Quỷ Tướng đã bị cự nhân bóp chết tươi.
"Rống!"
Cự nhân cúi đầu gào thét, âm nhập sấm rền, còn có một cỗ Thần niệm kinh khủng quét ngang.
Một đám Quỷ vật đang muốn giãy dụa thì bị Thần niệm quét qua, gân cốt lập tức run lên, toàn thân bất lực, tuyệt đại đa số đều xụi lơ trên mặt đất.
"Sắc!"
Ngược lại thì vị thánh nữ kia lại phản ứng rất nhanh, trong miệng khẽ kêu lên một tiếng, bấm tay điểm ra rất nhiều lưu quang.
Mạc Cầu nghiêng đầu, mặc cho Linh quang chạm vào người mình, ngay cả Thiên Binh Thối Thể Đại Pháp và Càn Khôn Đạo Bào đều không hề tế ra hộ thể.
"Là ngươi!"
"Là ngươi?"
Một người một quỷ đối mặt nhìn nhau, ánh mắt dưới lớp lụa mỏng của Thánh nữ khẽ thay đổi, thân hình đột nhiên biến mất.
"Bành!"
Một bàn tay to lớn chụp vào chỗ trống.
Trên mặt Mạc Cầu hiện ra vẻ ngưng trọng, nghiêng đầu nhìn về phương xa, trong mắt lộ ra một chút chần chờ.
Hắn không rõ tại sao mỗi lần gặp mặt thì đối phương đều muốn chạy trốn, hắn có rất nhiều lời phải hỏi đối phương một chút, hi vọng có thể được giải hoặc.
Bất quá nếu đối phương đã không nguyện ý gặp mặt, vậy thì quên đi.
Thu hồi tạp niệm, Mạc Cầu quay đầu nhìn xuống bên dưới, tiện tay vung lên, đánh bay vài tên tạp ngư đang liều mạng giãy dụa, Tụ Lý Càn Khôn bao trùm xuống dưới.
Trong nháy mắt, một đám Quỷ vật đều bị hắn cuốn vào trong ống tay áo.
Thân thể Mạc Cầu lập tức co lại, hóa thành một vệt lưu quang biến mất không thấy gì nữa.
Trong hư không âm u, một dải hỏa tuyến xẹt qua chân trời, rơi xuống một vùng đất trống trải, tạo ra bụi mù cao chừng trăm trượng bao phủ vài dặm.
Đợi khi bụi mù tan hết, một cái hố tròn to lớn bỗng nhiên xuất hiện.
Ở trung tâm của hố tròn có một tôn cự nhân đang nửa ngồi, xung quanh người của cự nhân có liệt diễm bao phủ, bên ngoài liệt diễm lại bị một lớp băng sương bao trùm.
"Băng Phách Quỷ Long!"
Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại, giọng điệu ngưng trọng:
"Quỷ Vương Ngôn gia?"
"Không sai!" Một giọng nói lạnh lùng từ chân trời vọng lại, lập tức liền có một vệt hàn mang xuất hiện, lộ ra một vị nam tử tóc dài, trên đầu tràn đầy tơ băng.
Nam tử cúi đầu nhìn Mạc Cầu, lạnh lùng nói:
"Chẳng cần biết ngươi là ai, nếu đã dám đắc tội với Ngôn gia đều phải chết, bất quá nếu như ngươi thả những người đã bị bắt ra thì ta có thể để ngươi được chết thoải mái một chút."
Gã này cũng không biết người ở bên dưới là ai.
Nhưng lại gan to bằng trời, dám ra tay với rất nhiều quý nhân huyết mạch hậu duệ của Thừa Thiên hầu, nếu đã bị gã ta đụng phải, vậy thì khó thoát khỏi cái chết.
"A. . ." Mạc Cầu lắc đầu:
"Vậy thì chưa chắc!"
"Minh ngoan bất linh!" Nam tử hừ lạnh, thân hình đột nhiên biến mất trên không trung.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều, lập tức kích phát Pháp thuật Chỉ Xích Thiên Hà được khắc bên trong Càn Khôn đạo bào đang mặc trên người.