Người dịch: Whistle
"Ông. . ."
Hư không ở trước người run lên, một vệt băng tinh xuất hiện trong đôi mắt.
Băng tinh như thương, nhúc nhích giống như vật sống vậy.
Mỗi một lần động đậy đều trông chẳng nổi bật gì, kì thực nếu như không có Chỉ Xích Thiên Hà giam cầm thì sợ là nó có thể dễ dàng xuyên thủng vài dặm đá núi.
Mạc Cầu hít sâu một hơi, Bồ Đề diệp trong cơ thể điên cuồng run rẩy, Bách Tịch Đao lập tức biến dài hơn trăm trượng rồi mạnh mẽ bổ ra trăm cái về phía trước.
"Ầm ầm. . ."
Đao quang như nước thủy triều bao phủ hơn mười dặm trước mặt.
Bên trong phạm vi này, ngoại trừ đao mang đang che khuất bầu trời kia ra thì lại không còn vật gì khác, ngay cả cây băng tinh trường thương kia cũng bị che lấp.
"Răng rắc răng rắc!"
Tiếng nứt vang lên.
Một sợi hàn ý xuất hiện trong đao mang.
Hốc mắt Mạc Cầu nhảy lên, đột nhiên quát khẽ, liệt diễm trên người cuộn trào, chui vào bên trong đao mang rồi hóa thành một vùng biển lửa xông ra ngoài.
"Lửa?"
Giọng nói của nam tử tràn đầy khinh thường:
"Chẳng lẽ ngươi không biết Thái Cổ Huyền Băng Quyết của Ngôn gia ta chuyên khắc chư thiên Linh hỏa sao, càng đừng đề cập đến việc cảnh giới của ngươi còn không bằng ta."
Dứt lời, băng tinh nở rộ.
Thái Cổ hàn khí có thể đóng băng vạn vật.
Ngay cả luồng Linh hỏa hư vô có thể đốt diệt hồn phách kia vừa chạm vào nó cũng hóa thành băng tinh, sau đó lập tức vỡ vụn.
"Đát. . ."
Thân thể Mạc Cầu lui lại, quanh thân cũng bị một tầng băng sương bao trùm.
Hàn ý cực hạn dọc theo da thịt xâm lấn vào bên trong cơ thể, cũng làm cho động tác của hắn trở nên chậm lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem trường thương đột kích.
Thương pháp của đối phương là nhất mạch tương thừa với thương pháp của Đông Bình Quận chúa, bá đạo đến cực hạn, nhưng cũng không phải là loại thiên địa vạn vật tĩnh mịch.
"Bành!"
Cự nhân ở trước mặt mũi thương lập tức nổ tung.
"Hả?"
Nam tử hiện ra thân hình, nhướng mày một cái:
"Ảo giác?"
Thân là huyết mạch của Băng Phách Quỷ Long, Thần thức của nam tử đương nhiên là rất thanh minh, miễn dịch với rất nhiều bí pháp liên quan đến Thần hồn, vậy mà cũng có thể trúng phải Huyễn thuật.
Còn chưa kịp nói xong thì một con mắt dọc đã xuất hiện ở hư không trước mặt.
Đại La Pháp Nhãn!
Con mắt dọc lấp lóe quang mang yếu ớt, một tia Lôi đình hư vô bỏ qua khoảng cách thời không, hung hăng bổ vào trong thức hải của gã.
Sất Niệm Chân Lôi!
"Hửm?"
Nam tử kêu rên một tiếng, thân thể vô thức ngửa ra sau.
Không tốt!
Trong lòng gã ta thầm kêu không ổn, nhưng rõ ràng là đã hơi chậm một chút.
Diêm La Pháp Thể!
Mạc Cầu gầm nhẹ một tiếng, hóa thành cự nhân bị hắc diễm bao phủ, nhân đao hợp nhất, mang theo đao mang hung hăng đánh thẳng về phía đối thủ.
Cự lực kinh khủng, phong mang lăng lệ, chỉ trong nháy mắt đã chém cho đối thủ thành muôn mảnh.
Đao quang đình trệ.
Lộ ra bóng người của Mạc Cầu, trên mặt hắn cũng chẳng có vẻ gì là vui sướng khi thắng lợi, ngược lại còn đang chau mày, nhìn về phía sau.
"Không tầm thường!"
Giọng nói của nam tử lại vang lên, lần này còn mang theo một chút tán thưởng:
"Các hạ hẳn là vị Toàn Chân Đạo chủ Mạc Cầu kia đúng chứ, lấy cảnh giới Kim Đan mà lại có được thực lực như vậy, khó trách sẽ được Hầu gia coi trọng."
"Đáng tiếc. . ."
"Bất nhập Nguyên Anh thì sẽ không hiểu được sự cường đại của Quỷ Vương!"
Tích Huyết Trùng Sinh!
Cảnh tượng trước mặt làm cho Mạc Cầu không nhịn được hít sâu một hơi.
Chỉ thấy toái nhục bọt máu vương vãi khắp nơi đang nhanh chóng hội tụ, chắp vá ở trước mặt hắn, chỉ trong chớp mắt mà gã nam tử kia đã khôi phục lại bảy tám phần.
Ở trong tu hành giới có lưu truyền một câu.
Thần niệm bất diệt, Nguyên Anh bất tử.
Ý của lời này chính là chỉ cần Nguyên Anh Chân nhân còn sót lại một sợi Thần niệm thì vẫn còn sống sót, vẫn còn có thể khôi phục tu vi, cơ hồ là bất tử bất diệt.
Ở dưới Âm phủ thì cũng là như vậy.
Tích Huyết Trùng Sinh!
Chỉ cần Quỷ Vương có một giọt máu may mắn còn tồn tại thì sẽ không bị xem là đã chết.
Sau khi kinh ngạc, Mạc Cầu lại khôi phục bình tĩnh, lạnh giọng mở miệng:
"Đã như vậy, vậy thì cứ tiếp tục hao mòn nhục thể của ngươi là được, ta cũng muốn xem thử ngươi có thể khôi phục được bao nhiêu lần!"
Hắn cũng nhìn rõ ràng, mặc dù nhục thân của đối phương đã khôi phục lại, nhưng khí tức trên người cũng yếu đi không ít, tuyệt đối không thể khôi phục vô hạn.
Ngũ Chỉ Sơn!
Mạc Cầu duỗi tay ra, hư không giam cầm.
Thân thể lao về phía trước, Bách Tịch đao điên cuồng chém tới.
"Bành!"
Băng tinh bùng nổ.
"Muốn chết!"
Đối phương cũng không phải là đối thủ dễ xơi, khi thấy nhục thân của mình liên tục bị hủy thì cũng tỏ ra giận dữ, một luồng hàn ý cực hạn bao trùm toàn trường.
"Rống!"
Băng lãnh gào thét, giá lạnh quét qua.
Mạc Cầu vọt tới trước, không tránh không né, thân hình bành trướng dài ra:
"Cho dù là chỉ dựa vào nhục thân thì Mạc mỗ cũng có thể giết ngươi!"
Nguyên thai xuất, nhục thân hợp, thân thể trăm trượng như muốn ép vỡ một phương thiên địa, quyền phong giống như một ngọn núi đột nhiên từ dưới mặt đất mọc lên đánh tới.
Không có kỹ xảo, không có Pháp thuật, chỉ có lực lượng thuần túy và tốc độ cực hạn.
"Oanh!"
Băng Long lại tiếp tục vỡ tan.
Đơn thuần dựa vào lực lượng nhục thân thì Mạc Cầu cũng có thể chiến đấu được với Quỷ Vương.
Nhưng mà, chỉ qua hai ba hơi hô hấp thì đối phương lại xuất hiện ở phía xa, ngoại trừ khí tức hơi yếu đi một chút ra thì vẫn không bị thương tổn đến căn bản.
Ngược lại là Mạc Cầu.
Tuy rằng đã oanh sát đối thủ nhiều lần, nhưng mỗi lần đều dốc hết toàn lực.
Lúc này khí tức của hắn còn suy yếu hơn cả đối phương.
"Oanh!"
"Bành!"
Một người một quỷ giống như hai con Man Hoang cự thú, một người thân cao trăm trượng, giơ tay nhấc chân kinh thiên động địa, một quỷ hóa thành trăm trượng băng giá, gào thét không thôi.
Nơi mà cự nhân và băng long đi qua, trên mặt đất liên tục xuất hiện vết nứt, sương lạnh trải rộng một phương.
Không biết đã có bao nhiêu Quỷ vật bị liên lụy, những quỷ vật ở phía xa trăm dặm cũng bị khí tức ở chỗ này chấn nhiếp, điên cuồng bỏ chạy về nơi xa.
Cho đến khi.
"Phốc!"
Một vệt phong mang màu đen đột ngột xuất hiện trên ót của Băng Long, Băng Long vốn đã bắt đầu chiếm thế thượng phong thì lại lập tức cứng đờ tại chỗ.
Thân thể Mạc Cầu chấn động, lui lại vài dặm, ngực bụng nhanh chóng chập trùng, nhìn về phía Bạch thúc đang cầm chủy thủ trong tay:
"Ngươi tới chậm."
Đã nói là đồng thời động thủ, vậy mà lại để hắn đứng ra chém giết nửa ngày thì đối phương mới đến, nếu như chậm thêm một chút nữa, sợ là hắn đã phải chạy trốn rồi.
"Là Mạc đạo chủ động thủ quá nhanh." Bạch thúc nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi thán phục:
"Bất quá cũng may mà Bạch mỗ tới trễ một chút, nếu không sợ là cũng sẽ không thấy được Mạc đạo chủ đại triển thần uy, có thể áp chế Quỷ Vương của Ngôn gia."
Huyết mạch Ngôn gia rất mạnh, cho dù Bạch thúc thông thạo phương pháp ám sát thì cũng không chắc là có thể chống đỡ được.
Nhưng Mạc Cầu. . .
Vị Kim Đan nhân tộc này lại có thể trực diện nghiền ép đối thủ.
Thậm chí, ông ta đang hoài nghi Mạc Cầu vẫn còn có thủ đoạn khác chưa thi triển, nếu không thì hắn không thể nào nhẹ nhõm như vậy khi ở trước mặt mình.
"Hiện tại như thế nào?" Mạc Cầu nhìn về phía gã Băng Long đã bị cứng đờ tại chỗ kia:
"Nó chết chưa?"
"Một vị Quỷ Vương không chết dễ dàng như vậy." Bạch thúc lắc đầu:
"Bất quá, cho dù có thể giết chết, giết hắn cũng chưa hẳn là chuyện tốt, có lúc, còn sống lại còn có tác dụng nhiều hơn người chết."
Bạch thúc cười cười, vung tay áo lấy ra một vật, cuốn Băng Long vào bên trong.
Rồi lại ném ra vài cái bóng đen:
"Người mà ngươi muốn!"
Mạc Cầu vung tay áo tiếp nhận, Thần niệm quét qua, sắc mặt thả lỏng một chút.
Những người này rõ ràng là tu sĩ của Chí Thánh Đạo tràng.
Chính bọn hắn là người đã âm thầm liên hệ với Thừa Thiên hầu.
. . .
"Phù phù!"
Một chiếc sừng rồng, một cánh phượng tí, còn có mấy bộ phận khác đang được bày ra trước mặt, khóe mắt Thừa Thiên hầu cuồng loạn, nhưng lại không thể không kiềm chế nộ khí.
Thừa Thiên hầu nhìn về phía người tới, lặng lẽ mở miệng:
"Các ngươi muốn cái gì?"
"Lui binh!" Vương Hổ đối đầu trực diện với gã ta, mặt không đổi sắc:
"Lui về Âm phủ, không được xâm chiếm động thiên nữa."
"Chuyện này không có khả năng!" Thừa Thiên hầu gầm thét.
Cho dù con cái của mình đã rơi vào trong tay đối phương thì Thừa Thiên hầu cũng sẽ không đáp ứng chuyện này.
"Vậy thì lui binh trước rồi thả người của bọn ta ra." Vương Hổ mở miệng:
"Nếu như ngươi đáp ứng chuyện này thì ta sẽ thả một nửa quỷ đã bắt, mặt khác, các ngươi cần phải làm chứng là người của Chí Thánh Đạo tràng đã âm thầm liên hệ với các ngươi."
". . ."
Sắc mặt Thừa Thiên hầu trầm xuống.
Gã nhìn về phía mấy ngàn Đạo binh đang bị vây quanh, còn có 'Mạc Cầu' đã biến trở lại thành một con chó trắng, trong mắt đều là vẻ dữ tợn.
Thật lâu sau, gã mới chậm rãi gật đầu:
"Có thể!"
Gánh nặng trong lòng Vương Hổ liền được cởi bỏ.
Xem ra đã có thể thư giãn một tí.
. . .
Mấy ngày sau.
Khi nhìn thấy rất nhiều Quỷ binh chậm rãi lui về Âm phủ, Mạc Cầu mới chậm rãi đi đến thông đạo phía trước, đứng yên nửa ngày, mười ngón tay bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Linh quang như tuyến đang đan xen trong lòng bàn tay hắn.
Thật lâu sau,
Tia sáng liền chui vào bên trong thông đạo.
Không bao lâu sau. . .
"Có tác dụng!"
Hai mắt Đan Dương Tử sáng lên:
"Thông đạo đang đóng lại."
"Đáng tiếc." Mạc Cầu lại bất đắc dĩ than nhẹ:
"Tốc độ quá chậm, vả lại quá phiền phức, trước mắt cũng chỉ có một mình ta có thể thi triển."
Phương pháp đóng cửa thông đạo này là do hắn ngộ ra từ trong pháp môn mở rộng thông đạo của Thất Phi cung, sau một phen nghiệm chứng mới có linh hiệu.