Người dịch: Whistle
"Đã đủ rồi!"
Đan Dương Tử trọng trọng gật đầu:
"Chỉ cần có thể gia tăng tốc độ đóng lại thông đạo, vậy thì Chí Thánh Đạo tràng sẽ không còn biện pháp để uy hiếp chúng ta nữa, bọn hắn muốn đi thì cứ để cho bọn hắn đi thôi."
"Lãng phí thời giờ, còn không mò được chỗ tốt, ta ngược lại muốn xem xem, sau khi gã họ Quách trở về sẽ bàn giao với những người bên đó như thế nào."
"Hừ!" Vương Hổ hừ lạnh:
"Cấu kết với Quỷ tộc Âm phủ, cứ để bọn hắn rời đi như vậy thì thật là có lợi cho bọn hắn rồi!"
"Bỏ đi." Thẩm Nam Sơn chậm rãi lắc đầu:
"Việc đã đến nước này rồi, nhiều lời cũng vô ích."
"Bất quá. . ."
"Cấu kết với Quỷ tộc Âm phủ lại là chuyện tối kỵ, không được phạm phải, nhớ lấy! Nhớ lấy!"
Nói xong còn liếc nhìn Mạc Cầu với ánh mắt mang theo ẩn ý.
Mạc Cầu không lên tiếng.
Đối với hắn mà nói thì chuyện bên phía Âm phải kết thúc càng nhanh càng tốt, hắn cần thời gian bế quan, chuẩn bị sẵn sàng để xung kích Nguyên Anh cảnh.
Chỉ cần tiến giai Nguyên Anh, có những chuyện phiền phức sẽ không còn là phiền phức nữa.
Bởi vì động thiên Thượng Thanh Huyền U có liên quan đến thông đạo âm dương nên có chỗ tốt cực lớn với việc tu hành của Kim Đan và Nguyên Anh, hắn còn mơ hồ cảm nhận được giới hạn của mình đã sắp đến.
Sắp rồi . .
.......
Nhập giới nhiều năm, khó có được thời gian thanh nhàn.
Đan Dương Tử đang ngồi thưởng trà, đồng thời phân ra một sợi Thần niệm điều khiển phi kiếm diễn dịch kiếm quyết du tẩu ở phía chân trời bên ngoài trăm dặm.
"Trong lục cung của Thái Ất tông, nếu như luận về ngự kiếm pháp thì lấy Bắc Đấu cung vi tôn."
"Bắc Đấu Thất Sát Kiếm Quyết chính là một trong số ít pháp môn truyền lại từ thời thượng cổ, mặc dù không thể trường sinh, nhưng lại là thuật sát phạt cao cấp nhất."
Mạc Cầu gật đầu.
Mặc dù Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết mà hắn đang tu luyện cũng mang danh Thái Ất, nhưng luận về sự tinh diệu của kiếm đạo thì pháp môn này lại kém hơn Bắc Đẩu Thất Sát một bậc.
Có lẽ cũng không chỉ là một bậc!
Tu vi càng cao, thực lực càng mạnh, hắn liền có thể cảm nhận được kiếm quyết mà mình đang tu luyện có cực hạn.
Nếu như không phải trải qua tinh thần thức hải cảm ngộ, Nguyên Thần Tâm Đao Quyết gia trì, hiện giờ Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết đã khó có thể dựa vào.
"Môn kiếm quyết này của ta cũng có quan hệ với thời đại thượng cổ."
Đan Dương Tử cười cười, thấy ánh mắt Mạc Cầu hơi biến hóa bèn nói:
"Mạc đạo chủ không cần phải cảm thấy kỳ quái, khi đã đến được cảnh giới như chúng ta, phần lớn pháp môn tu luyện đều có chút quan hệ với những truyền thừa từ thời thượng cổ."
"Nếu như chỉ đơn thuần dựa vào bản thân để tìm tòi thì sẽ rất khó tìm được pháp môn có thể chứng được Nguyên Anh?"
"Thuật pháp, Thần thông, cũng là như thế."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Đúng là vậy.
Nếu so với thời ky thượng cổ trong truyền thuyết thì giới tu hành hiện nay đều thiếu quá nhiều, bất luận là tài nguyên hay là Công pháp.
Thay vì thôi diễn một phương pháp tu hành mới từ đầu, thì chẳng bằng đào móc truyền thừa từ thời thượng cổ để lại, tiếp tục phát dương quang đại.
Những pháp môn có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu hành giới hiện giờ đều đến từ thời thượng cổ.
"Môn kiếm pháp này của ta tên là Tứ Nhạc Bát Kiếm!"
Đan Dương Tử nghiêm mặt nói:
"Cái gọi là tứ nhạc chính là những thị tộc có thể đồng thời tồn tại với các thế lực lớn nhất trong thời thượng cổ như Hùng và Thiếu Hạo, thủ lĩnh của những bộ tộc này tự xưng là Bá Di."
"Tứ Nhạc thị bắt nguồn từ mãng hoang, sáng tạo ra tám kiếm, chẳng qua chỗ của ta chỉ có tứ kiếm, vả lại tứ kiếm này cũng không hoàn chỉnh, rất là tiếc nuối."
Ông ta nhẹ nhàng thở dài, lập tức bấm tay nhẹ giơ:
"Kiếm thứ nhất, Thiên Băng Địa Liệt!"
Nơi xa, kiếm quang đột nhiên tăng vọt, Kiếm ý cuồng bạo như muốn xé tan thiên địa, phạm vi trăm dặm tràn đầy kiếm khí trắng xóa.
"Kiếm thứ hai, Vĩnh Trụy Vô Gian!"
Kiếm quang cực hạn lại đột nhiên trầm xuống, u ám tĩnh mịch trải rộng một phương, ngay cả Linh quang do Kim Đan phóng thích cũng trở nên u ám.
"Kiếm thứ ba, Nhất Nguyên Phục Thủy!"
Kiếm quang lại sáng lên, giống như thiên địa sơ khai bên trong hỗn độn, một luồng ánh sáng xuất hiện trong cảm giác, trừ cái đó ra thì không còn vật gì khác nữa.
"Kiếm cuối cùng, Vạn Tượng Toái Diệt!"
Một kiếm này, Đan Dương Tử chỉ diễn luyện sơ sơ liền tiếc nuối lắc đầu, thu hồi phi kiếm:
"Một kiếm cuối cùng này thiếu mất quá nhiều quan khiếu, ta cũng không thể tìm hiểu được, bình thường diễn luyện thì cũng được, nhưng nếu như khi đấu pháp với người khác thì sẽ không thi triển kiếm này."
"Hảo kiếm pháp!"
Mạc Cầu thở dài:
"Mạc mỗ tự hỏi thuật ngự kiếm của mình cũng còn tính là không sai, hôm nay nhìn thấy, mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, là ta nhìn bầu trời qua đáy giếng."
Tuy rằng chỉ có bốn kiếm, nhưng mỗi một kiếm đều các có khác biệt, khó thành nhất thể, nhưng Tứ Nhạc Bát kiếm này đã hiển lộ ra uy năng kinh người.
Luận nội tình, môn kiếm quyết này cũng không thua gì Bắc Đấu Thất Sát Kiếm.
Chẳng qua Bắc Đấu Thất Sát Kiếm đã hoàn chỉnh, lại có thể hòa làm một thể, trao đổi âm dương, biến hóa ngàn vạn, cho nên mạnh hơn kiếm quyết không trọn vẹn trong tay Đan Dương Tử.
Như vậy xem ra. . .
Luận võ kỹ, người tu hành trên dương thế đúng là không bằng Quỷ tộc Âm gian.
Nhưng thủ đoạn của cao thủ đỉnh tiêm, ngự khí pháp, Thần thông Bí thuật cũng cực kỳ cao minh, chẳng qua là mỗi phương đều có thứ mà mình am hiểu thôi.
"Mạc đạo chủ không cần phải khiêm tốn." Đan Dương Tử cười nói:
"Pháp môn mà ngươi tu luyện đã không yếu, vả lại hiện giờ Đạo chủ vẫn chỉ là Kim Đan, có nhiều thứ chưa từng gặp phải cũng đương nhiên."
"Giống như môn Tứ Nhạc Bát Kiếm này. . ."
"Mặc dù uy lực bất phàm, nhưng lại có yêu cầu về tu vi."
Mạc Cầu gật đầu.
Hắn có thể nhìn ra, lúc đối phương ngự sử phi kiếm thì Pháp lực trong cơ thể trở nên bàng bạc, không phải là pháp môn mà tu sĩ Kim Đan bình thường có khả năng thi triển.
Giống như Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, đều là tu luyện từng chiêu một.
Nếu không thì sẽ có yêu cầu rất cao.
"Đây chính là kiếm phổ của Tứ Nhạc Bát kiếm." Đan Dương Tử đưa sang một tấm bia đá, nói:
"Trong tấm bia đá này ẩn giấu kiếm uẩn, do một vị tiền bối tông môn lấy được từ ngoại vực, ngàn năm trước vừa tìm hiểu ra bốn kiếm, Đạo chủ có thể thử nghiệm một chút."
"Đa tạ!" Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, nghiêm mặt gật đầu.
"Khách khí." Đan Dương Tử vuốt râu cười khẽ:
"Đạo chủ có thể vui lòng chỉ giáo Nguyên Thận quyết, tại hạ há có thể không lấy ra môn kiếm quyết này."
Hai người giao lưu là chuyện nằm trong bí mật, không liên quan đến bí truyền đặc hữu của bản tông, cũng không bị quy củ của tông môn ước thúc.
Đúng như Đan Dương Tử đã nói.
Uy lực của Tứ Nhạc Bát Kiếm đúng là rất bất phàm, nhưng khi ông ta động thủ với người khác lại cực ít thi triển.
Tụ lực rất lâu, thiếu khuyết biến hóa, không thành hệ thống, tốn quá nhiều sức lực, lại có rất nhiều thiếu hụt, những chuyện này làm cho môn này kiếm pháp chỉ có thể dùng để bài trí.
Trừ phi. . .
Có cao thủ ngự kiếm đỉnh tiêm có thể lĩnh hội ra tinh túy rồi dung nhập vào trong kiếm pháp của mình.
Sau khi trao đổi xong, Đan Dương Tử chậm rãi mở miệng:
"Nói đến, trong hai năm gần đây, tông môn cũng có không ít Tông sư Kim Đan tới, xem ra động thiên này cũng sẽ không có biến cố gì nữa."
"Vận khí." Mạc Cầu than nhẹ:
"Nếu như không phải Lỗ vương có tật, chư vị Hầu gia và Quận chúa lục đục với nhau, khó mà tề tâm hợp lực, sợ là động thiên này cũng sẽ không thể kiên trì được nữa."
"Ừm."
Đan Dương Tử cũng không phủ nhận chuyện này.
Kì thực từ lúc Thái Ất tông bắt đầu phát hiện ra thông đạo âm dương thì đã có ý định từ bỏ động thiên Thượng Thanh Huyền U.
Thái Ất tông tuy mạnh, nhưng cũng chưa chắc có thể kiềm chế Lỗ vương.
Nhất là khi Truyền Tống trận không đưa được bao nhiêu cao thủ đến.
Nhưng hiện giờ lại bất đồng. . .
Tình hình của Lỗ vương đã xấu đi, các vị Hầu gia Quận chúa lại vội vàng tranh quyền đoạt thế, không rảnh bận tâm động thiên này.
Ngay cả vị Thừa Thiên hầu liên tục chịu thiệt trong tay Mạc Cầu cũng không muốn lãng phí sức lực đi gây chuyện với Toàn Chân đạo, mà để dành sức tranh đoạt vương vị với huynh đệ tỷ muội.
Lại thêm Mạc Cầu đã có pháp môn đóng của thông đạo.
Trong mấy năm này, có không ít Tông sư Kim Đan từ Thái Ất tông chuyển tới.
Dù sao.
Trong vòng trăm năm, giới này đều đang nằm trong diện hoàn thiện đại đạo, Linh cơ sinh động, đối với việc tu hành của Kim Đan và Nguyên Anh có chỗ tốt cực lớn.
Hiện nay.
Số lượng Tông sư Kim Đan ở đây đã vượt qua bốn mươi người, đủ để trấn áp những thông đạo âm dương hiện có.
"May mắn!"
Mạc Cầu nhấc tay, nhìn về phía chân trời có chút âm lãnh, thong thả thở dài.
. . .
Mấy ngày sau.
Một vệt lưu quang xuyên thủng thông đạo âm dương lao vào trong Âm phủ.
Lưu quang ảm đạm, không hề thu hút sự chú ý của người khác, cho dù là Tông sư Kim Đan tọa trấn nơi này cũng chưa từng phát hiện ra có người lướt qua.
Trên đỉnh Hắc sơn.
Độn quang của Mạc Cầu hạ xuống, hiện ra thân hình, dưới chân có một con chó trắng đang nằm sấp.
"Đế Khốc?"
"Mạc đạo chủ." Đế Khốc chắp tay:
"Từ khi chia tay đến giờ Đạo chủ vẫn khỏe chứ!"
"Thật là không ngờ." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Ngươi lại dám đến đây một mình?"
Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, Đế Khốc vẫn luôn làm việc ổn trọng, mỗi lần gặp mặt đều chọn ở trong Thất Phi cung hoặc là sẽ có Quỷ Vương đi theo.
Đây là lần đầu tiên mà y độc ước Mạc Cầu gặp mặt.
Mặc dù một người một quỷ đã có ước định, nhưng Mạc Cầu cũng không ngại xuất thủ bắt đối phương lại, để cho con cái của Lỗ vương thêm một chút nghi kỵ.