Người dịch: Whistle
Nam tử bước vào đại điện, quỳ xuống đất, dập đầu với Mạc Cầu.
Tộc nhân của Tộc Ly đa phần đều là họ Ác, Lật, người này mang họ Ác.
"Đứng lên đi." Mạc Cầu duỗi tay ra, một lực lượng vô hình nâng đối phương lên:
"Thân là Ngự Long Sử, vậy mà lại không đi bồi táng cùng với Long thần của Thị tộc, lại còn cảm thấy hiếu tộc với Long thần của dị tộc, rốt cuộc là vì sao?"
Ác Đài cảm nhận được lực lượng bỗng nhiên xuất hiện trên người mình, trong mắt liền xuất hiện dị mang, nghe vậy bèn cắn chặt răng, trầm mặc nửa ngày mới trầm giọng nói:
"Nó, bọn chúng căn bản cũng không phải là Long thần!"
"Chỉ là một chút độc xà có thực lực mạnh hơn mà thôi!"
Nó, đương nhiên là đang ám chỉ Độc Long mà Tộc Ly cung phụng.
"Hửm?"
"Ồ!"
Lời này vừa ra, đám người trong điện đều nhao nhao nhìn về phía Ác Đài bằng ánh mắt kinh nghi bất định, thậm chí là cả phẫn nộ và khinh bỉ.
Bất kể có nói thế nào thì người này vẫn là Ngự Long Sử của Tộc Ly, địa vị tôn sùng, vậy mà lại dám nói Thần long mà Thị tộc của mình cung phụng chỉ là mấy con độc xà?
"A. . ."
Mạc Cầu cười khẽ:
"Tại sao lại nói vậy?"
"Không có gì." Sắc mặt Ác Đài cứng ngắc, dường như nghĩ tới một chút chuyện cũ không thể chịu nổi, bèn trầm giọng nói:
"Long thần chân chính sao lại có thể vô tri như vậy?"
"Nói cũng đúng." Mạc Cầu cũng không hỏi nhiều, vui vẻ tiếp nhận lời giải thích của đối phương:
"Mặc dù ngươi là Ngự Long Sử, nhưng ở trong mắt ta thì cũng chẳng khác những người khác của Tộc Ly là mấy, nếu như ngươi muốn cải tín thì cũng được."
"Về chuyện gặp Long thần chân chính. . ."
"Từ trước tới giờ, chỉ có người hữu duyên mới có thể nhìn thấy chân long!"
Hắn cúi đầu xuống, trong mắt mang theo vẻ thâm ý.
Ác Đài ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một chút mê mang, lập tức gật đầu thật mạnh:
"Vâng!"
"Từ hôm nay trở đi, Ác Đài chính là tín đồ của Long thần."
Đám người trong điện thấy vậy đều lộ ra vẻ xem thường, tùy ý phản bội Long thần mà Thị tộc cung phụng, lại còn là Ngự Long Sử, tên này nhất định là hạng người ham sống sợ chết.
Bất quá, địa vị hiện giờ của Mạc Cầu ở trong suy nghĩ của Tộc Khương chỉ đứng sau vị Long thần không thấy đầu đuôi kia, cho nên cũng không có người dám đứng ra chất vấn.
. . .
Tộc Diêu.
Tộc nhân đa phần đều họ Miêu.
Tộc Diêu là một trong những Thị tộc có nhân số nhiều nhất trong hơn mười Thị tộc ở gần đây, cũng là Thị tộc có thực lực mạnh nhất, Tộc Diêu xem như đệ nhất đại tộc trong lòng của các Thị tộc.
Nếu như các Thị tộc mâu thuẫn, huyên náo túi bụi, thường thường sẽ mời Tộc Diêu đứng ra hòa giải.
Một ngày này, Tộc trưởng Miêu Tư Đao, Ngự Long Sử Miêu Vạn Lý đang tụ họp.
Miêu Tư Đao nhận lấy tấm vải mà chim bồ câu đưa tới, liếc qua văn tự nhất mạch kế thừa trên đó, sắc mặt trở nên có chút âm tình bất định.
"Tộc trưởng." Miêu Vạn Lý lặng lẽ mở miệng:
"Có chuyện gì sao?"
"Ừm." Miêu Tư Đao gật đầu:
"Vài ngày trước, Long thần mà Tộc Khương cung phụng đã mất, nhưng bọn họ không chỉ không tuẫn táng cả tộc, mà ngược lại còn tiến công Tộc Ly, cũng đã giết chết Long thần của Tộc Ly."
"Hả?" Miêu Vạn Lý nhướng mày:
"Làm sao có thể?"
Hai tộc chém giết, chủ lực cũng không phải nhân tộc, mà là Long thần mà hai tộc cung phụng.
Thực lực của Long thần của thị tộc nào mạnh hơn thì tộc đó sẽ chiến thắng, Long thần của Tộc Khương đã chết, thực lực giảm mạnh, vậy mà lại có thể giết chết Long thần của Tộc Ly.
Chuyện này thật sự là nằm ngoài dự liệu.
"Lại còn có chuyện như vậy?"
Nơi này ngoài hai người ra thì vẫn còn một người nữa.
Người thứ ba này không giống với hai người trước, mặc quần áo tinh xảo hoa lệ, làn da trắng nõn tinh tế, thần quang rạng rỡ trong mắt, không hề giống như tộc nhân của Thị tộc.
Ngược lại thì càng giống như công tử nhà giàu trên dương thế.
Điểm khác biệt duy nhất chính là trên trán của người này mọc ra một cái sừng màu xanh.
Độc giác dài chừng một xích, cong cong hướng lên nghiêng, đường cong giống như loan đao, toàn thân lấp lóe u quang, tạo cho người đối diện một cảm giác thánh khiết.
Nhìn qua thì tuổi của người này cũng không lớn, y hiếu kì hỏi:
"Thực lực của Long thần của Tộc Ly như thế nào?"
"Hồi thượng sứ." Miêu Tư Đao cung kính khom người, hồi bẩm:
"Thực lực của Long thần Tộc Ly không tính là quá mạnh, người tu Hóa Long Thuật đến tầng thứ sáu liền có thể chống đỡ, nhưng trên người Long thần có kịch độc quấn quanh."
"Nếu như các tộc xung quanh không mượn lực lượng của Long thần thì sẽ không có người nào là đối thủ của nó."
"Vả lại. . ."
"Long thần của Tộc Ly có những ba con."
"Tầng sáu?" Thượng sứ nghe vậy liền nhẹ nhàng lắc đầu:
"Bất quá chỉ là Long duệ đê giai mà thôi, không ra gì."
Dường như người này chẳng hề để tâm đến Long thần của những tộc khác chút nào, trong ngôn ngữ cũng không mang theo kính sợ, thậm chí mơ hồ còn có ý coi thường.
Hai người Tộc Diêu liếc nhìn nhau rồi cùng nhau cúi đầu.
Hai người bọn họ không có lực lượng như vậy.
"Mặc dù Long duệ đê giai không mạnh, nhưng cũng không phải vật mà phàm nhân có thể chống cự, người này tám chín phần mười là một vị Ngự Long Sử."
Thượng sứ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:
"Thân là Ngự Long Sử, không được giết chóc Long duệ, liền tính hai tộc là đối địch thì cũng không được, đây là thiên quy."
"Hắn. . ."
"Đã phạm huý!"
"Thượng sứ." Sắc mặt Miêu Tư Đao trầm xuống, nói:
"Phạm thượng, nghịch phạt Long thần, đây là tối kỵ, xin mời Thượng sứ khiển binh thảo phạt Tộc Khương, dùng máu của Tộc Khương để tế điện Long thần!"
"Không sai." Ngự Long Sử của Tộc Diêu cũng quỳ một chân xuống đất, trầm giọng nói:
"Xin Thượng sứ xuất thủ!"
"Không ổn." Nào ngờ, gã Thượng sứ kia lại nhẹ nhàng khoát tay, nói:
"Dù sao nơi này cũng là địa giới của Thái Dương cung, ta lại là hậu nhân của Tương Liễu, tùy tiện xuất thủ sợ là sẽ làm cho người khác không vui."
"Lại nói, chỉ là một long chủng hạ đẳng thì còn chưa đủ tư cách để ta xuất thủ, hai người các ngươi ra tay là đủ rồi."
"Cái này. . ." Miêu Tư Đao ngẩng đầu, nghĩ nghĩ bèn nói:
"Nếu như vậy, tiểu nhân sẽ sai người tới tìm Tộc Khương chất vấn, đồng thời liên hệ với các Thị tộc ở gần đây để bàn chuyện đồng thời thảo phạt Tộc Khương, Thượng sứ cảm thấy làm vậy có được không?"
"Ha ha." Thượng sứ cười nói:
"Tộc Diêu cũng rất cẩn thận đó."
Tộc Diêu không được tính là đại tộc, nhưng ở gần đây cũng là Thị tộc số một số hai, tộc nhân không dưới năm sáu mươi vạn, có được vài vị Hóa Long Thuật tầng năm.
Thần long đang cung phụng cũng không thiếu thịt để ăn, số lượng lên tới chín con, đối phó với một Thị tộc không có Long thần như Tộc Khương mà vẫn phải kéo theo những Thị tộc khác.
Chẳng trách Tộc Diêu có thể ngàn năm không suy.
Nếu như. . .
Bọn họ có thể cầu được Hóa Long Thuật tầng bảy trở xuống, đợi thêm một khoảng thời gian, Tộc Diêu chưa hẳn không thể trở thành thế lực lớn nhất trong mạch Tương Liễu.
Thượng sứ lộ ra vẻ suy tư rồi chậm rãi lắc đầu.
Căn bản của Hóa Long Thuật không nằm ở công pháp, mà ở chỗ Long thần mà Thị tộc cung phụng.
Thực lực của Long thần Yêu tộc vốn đã không mạnh, trên lý luận thì việc dùng huyết mạch của bọn nó để tu luyện Hóa Long Thuật thì tới tầng thứ sáu đã là cực hạn.
Hóa Long thuật tầng thứ sau chỉ có thể nói là không kém.
Muốn trở thành thế lực lớn thì chung quy vẫn là kém không ít.
Chỉ có những thế lực có thể nuôi dưỡng được Hóa Long Nhân tầng bảy hay thậm chí tầng tám thì mới có thể chân chính lọt vào mắt của bát đại Long tộc đỉnh tiêm.
Về phần tầng chín, chỉ có Ngự Long Sử của Bát Bộ Long tộc mới có thể đạt tới.
. . .
Mấy năm trước.
Bởi vì một viên Giao châu mà tu vi của Mạc Cầu liền tăng vùn vụt.
Mà nay.
Hắn liên tục phục dụng ba viên Nội Đan của Độc Long mà Pháp lực trong cơ thể cũng chẳng có biến hóa gì nhiều, chỉ có Nguyên thai là được tẩm bổ nên hình dáng tướng mạo thay đổi càng thêm rõ ràng hơn.
Hắn cách phá Đan thành Anh đã không còn xa nữa.
Thiếu cũng chỉ là một cơ hội mà thôi.
Nội đan tràn đầy Tinh nguyên đang phun trào trong cơ thể, nhưng đối Diêm La Pháp Thể đã đạt tới tầng thứ tư mà nói thì chỉ giống như hạt cát trong sa mạc.
Đơn thuần dựa vào nhục thân.
Mạc Cầu hiện giờ đã không kém hơn Nguyên Anh, Quỷ Vương.
Ở trong Táng Long Thiên này, chỉ có người tu Hóa Long Thuật tới tầng tám đỉnh phong hay thậm chí là tầng chín, hoặc là Long tộc trưởng thành có thực lực tương đối mạnh mới có thể so được với hắn.
Nội đan bình thường đã không có tác dụng gì lớn.
"Muốn tiến giai Nguyên Anh, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được."
Dưới điện, Vạn Tượng lấy được Linh dược mà Tộc Ly tích lũy nhiều năm nên cũng hồng quang đầy mặt, khí tức sung mãn, trên thân thỉnh thoảng lấp lóe Linh quang.
Vạn Tượng là đệ tử thân truyền của Tông chủ Thái Ất tông, nội tình của y cũng sẽ không cạn.
Lúc này liền nói:
"Sư phụ đã từng tính cho ta một quẻ, nếu như muốn tiến thêm một bước, chỉ có vào thời khắc sinh tử đại triệt đại ngộ thì mới có thể làm cho Nguyên thai hiển lộ rõ ràng."
"Tộc trưởng căn cơ hùng hậu, nhưng mà con đường phía trước lại có không người, chỉ có thể dựa vào bản thân mình tìm tòi, sợ là không dễ."
Đối với chuyện Mạc Cầu một mình khai sáng một đạo, y bội phục từ tận đáy lòng.
Nhưng cũng biết rõ, con đường phía trước chưa từng người đi qua, chỉ dựa vào một người lục lọi tìm kiếm, chung quy là sẽ rườm rà rắc rối và khó khăn hơn những đạo đồ đã được tiền nhân đi trước.
Đi sai bước nhầm là chuyện không thể tránh khỏi.