Người dịch: Whistle
Lại thêm người của Tộc Chuẩn có thân thủ linh xảo, thị lực kinh người, mỗi người đều là thần xạ thủ, muốn cường công nơi này phải bỏ ra binh lực gấp mười lần mới được.
Đối với Mạc Cầu mà nói, chuyện này được không bù mất.
Hắn đang chắp tay đứng giữa núi rừng, trong bóng tối có những cặp mắt cảnh giác, hiếu kì đang nhìn chằm chằm giám thị nhất cử nhất động của hắn.
không biết đã qua bao lâu.
Hai vị nữ tử từ trong rừng rậm bước ra, nghiêm giọng mở miệng:
"Tộc trưởng Tộc Khương, Tộc trưởng của chúng tôi cho mời!"
Y phục trên người nữ tử này có chút tinh xảo, do rất nhiều loại lông vũ và da thú kết thành, mặc trên người cảm thấy rất đẹp.
Nếu như nói Tộc Lâu là người sống trong động, Tộc Khương và Tộc Ly là dã nhân, vậy thì người của Tộc Chuẩn tương đương với người bình thường đã được khai hóa.
Không chỉ quần áo.
Ngay cả cử chỉ và thái độ cũng lộ ra tôn ti trong tộc.
Làn da bóng loáng, chắc chắn là thường xuyên tắm gội.
Mạc Cầu thu hồi tầm mắt, trong ánh nhìn chăm chú cảnh giác của một đám người Tộc Chuẩn cất bước vào trong.
Người của Tộc Chuẩn có năng lực khống chế cây cối, khi hai nữ tử này tiến lên thì những nhánh cây và dây leo ở phía trước tự động tránh lui, hiện ra một lối đi.
Không bao lâu sau.
Hắn liền nhìn thấy những căn nhà được xây dựng trên tán cây.
Tán cây có lớn có nhỏ, nhà cũng có hình dạng khác nhau, có căn hình xoắn ốc hướng lên trên, có căn lại uốn lượn khúc chiết, có căn lại được dựng nhờ vào thân cây.
Mỗi một căn nhà đều chú trọng bề ngoài, lại còn mang theo mùi thơm của hoa lá và cỏ cây.
"Hô"
Mạc Cầu nhả ra một ngụm trọc khí, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.
Tất cả tộc nhân của Tộc Chuẩn đều có khí tức thuần túy, không nhuốm bẩn, nơi ở cũng nằm trong tiết điểm linh khí của khu rừng này, giống như vị trí trụ sở của tiên môn.
Hoàn toàn khác biệt với những thị tộc khác.
Bất quá....
Tại sao lại như vậy?
Táng Long Thiên dư dả nguyên khí, linh cơ hoạt động mạnh, nhưng thiên đạo của thế giới này lại tràn đầy lệ khí vô hình khó mà miêu tả.
Thậm chí có thể nói là oán niệm ngút trời.
Những người ở chỗ này phải là hạng người hung tàn, thị sát thành tính mới phải.
Mà Tộc Chuẩn này lại tràn ngập khí tức an lành.
"Khương tộc trưởng."
Một vị nữ tử dẫn đường khẽ xoay người lại, vươn tay về phía một gốc cây đại thụ cao chừng trăm trượng ở trước mặt nói:
"Tộc trưởng và tư tế của tộc ta đang ở bên trên chờ ngài."
"Ừm."
Mạc Cầu hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cái đã hóa thành một vệt hỏa tuyến chui vào trong đại điện trong tàng cây.
Tộc nhân của Tộc Chuẩn chưa từng nhìn thấy loại độn pháp này bao giờ, cho nên đám người đều không khỏi có chút xao động.
Trong điện.
Hỏa tuyến hội tụ, vầng sáng lóe lên, Mạc Cầu đứng ở giữa đại điện.
Hắn chắp tay sau lưng nhìn đám người đang ở trong điện, Địa Ngục Đồ ở trong thức hải run rẩy, phóng ra một luồng uy áp của Kim Đan cảnh viên mãn.
Mặc dù đại điện của Tộc Chuẩn nằm ở trong tán cây, nhưng bên trên lại không có gì che lại, cho nên vẫn có ánh mặt trời rọi xuống.
Nhưng giờ phút này.
Đúng vào lúc mà Mạc Cầu xuất hiện, trong lòng của tất cả mọi người đều trầm xuống, thiên địa đột nhiên trở nên u ám, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Một nỗi sợ hãi âm thầm xuất hiện ở trong lòng.
Giống như. . .
Đang đối mặt với những con Thần long hung tàn của các thị tộc khác vậy!
Thậm chí, luồng uy áp này chỉ có mạnh hơn chứ không kém!
"Khương. . . Khương Hạo!" Tộc trưởng Tộc Chuẩn Phượng Lam nghiến chặt răng, trên người hiện lên bạch quang nhàn nhạt, nhìn chằm chằm vào Mạc Cầu:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì." Mạc Cầu cũng đã nghe được một chút tin tức về vị nữ tử mỹ mạo đang ngồi trên điện này, người này cũng có chút duyên phận với kẻ tên Khương Hạo mà mình đang hóa thân.
Bất quá hắn cũng chẳng thèm để ý, cũng sẽ không bị chuyện này ảnh hưởng.
Mạc Cầu thản nhiên nói:
"Tộc Diêu lấy danh nghĩa là tộc ta bất kính Thần long nên muốn mang binh thảo phạt, ta nghe nói Tộc Chuẩn cũng hưởng ứng lời hiệu triệu này và đang chuẩn bị mang binh tập hợp với bọn hắn?"
"Có chuyện này không?"
". . ."
Trong điện yên tĩnh.
Những người ở đây cũng đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, tiễn nỏ ở phía xa đã nhắm chuẩn Mạc Cầu, còn có mấy bóng người đang mai phục.
Nhưng sau khi thật sự gặp được Mạc Cầu thì đám người lại đang run như cầy sấy, giống như là đang đối mặt với một con hung thú kinh khủng đến từ thời thượng cổ vậy.
Dường như chỉ cần bọn hắn dám di chuyển một bước chân thôi liền sẽ bị đối phương xé nát.
Nên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phượng Lam thì càng có thể thấy rõ sự lạnh lùng và đạm mạc trong mắt của đối phương, hoàn toàn không còn vẻ nhu tình như trước kia mà mình muốn nhìn thấy.
Chẳng biết tại sao, trong nội tâm của nàng lại sinh ra một cơn giận, thậm chí cơn giận này còn có thể đè nén sự e ngại từ uy áp của đối phương, nàng cười lạnh nói:
"Long thần mà Tộc Khương cung phụng đã vẫn lạc, theo lý mà nói, toàn bộ tộc nhân đều phải chết theo, đây là quy củ mà Bát Bộ Thiên Long đã lập ra từ ngàn vạn năm nay."
"các ngươi không làm thì sẽ có người làm dùm các ngươi!"
"Tộc Khương chỉ là cải tin Long thần, mà không phải Long thần vẫn lạc." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:
"Về phần mấy con Tam Thủ Giao Long lúc trước. . ."
Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng:
"Chẳng qua chỉ là mấy con súc sinh có một chút long huyết trong cơ thể mà thôi, giết thì cũng đã giết rồi, cần gì phải chết theo?"
"Ngươi. . . Ngươi thật to gan!" Phượng Lam trợn to mắt đẹp, Vẻ mặt khó tin nói:
"Đây chính là Thần long mà các ngươi đã cung phụng ngàn năm!"
Mặc dù dưới cái nhìn của nàng, ngoài Thần long mà thị tộc mình cung phụng ra, tất cả Thần long của các thị tộc khác đều quá hung tàn, nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi được bản chất.
Rồng chính la rồng.
Người chỉ là nô bộc, là gia quyến của rồng.
Dám gọi Thần long mà mình đã từng cung phụng là súc sinh, chuyện này đã Không thể dùng bất kính với Long thần để hình dung nữa, đây quả thực là vô pháp vô thiên!
Những người khác cũng đều biến sắc.
"Thần long cũng tốt, súc sinh cũng được, đều là chuyện đã qua." Mạc Cầu dường như không hề phát hiện ra bầu không khí biến hóa trong đại điện, Nói:
"Các ngươi nhất định muốn động thủ với tộc ta sao?"
Thân thể mềm mại của Phượng Lam Xiết chặt, nàng nhìn chằm chằm Mạc Cầu, chậm rãi nói:
"Nếu như ta nói phải thì sao?"
"Oanh!"
Lời còn chưa dứt, tòa đại điện này đã chấn động.
Đại thụ cũng phát ra tựa những tiếng rên rỉ như đang bị xé rách, một luồng uy áp vô hình giống như cuồng phong đang tàn phá bừa bãi.
Mạc Cầu lạnh lùng nói:
"Nếu là vậy, bắt đầu từ hôm nay, Tộc Chuẩn cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!"
"Ngươi. . ." Phượng Lam giận dữ, động thân tiến lên, nhưng nàng lại phát hiện ra cơ thể mình đã mềm nhũn, trong lòng hoảng sợ, da thịt vô thức run rẩy.
Nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm làm cho nàng phải đem lời đã đến bên khóe miệng nuốt vào lại bên trong.
Sắc mặt của những người khác cũng đẫ tái nhợt, những tên thàn tiễn thủ ở nơi xa đang nhìn chằm chằm nơi này cũng đã từ trên cây nhảy xuống.
Chỉ dựa vào một ánh mắt, vào khí tức của bản thân, mà Mạc Cầu đã khiến cho những sinh linh ở nơi này giống như đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy vậy, thân bất do kỷ.
"Ngang!"
Lúc này.
Một tiếng gào thét to lớn từ hậu điện truyền ra.
Tiếng động này xé rách không trung, xuyên thủng bạch vân, làm cho người của Tộc Chuẩn tinh thần chấn động, ngay cả luồng uy áp trên người Mạc Cầu cũng bị giảm mạnh hơn phân nửa.
"Nhân tộc!"
Hùng long từ trong long sào bay ra, cơ thể mạnh mẽ dài đến trăm mét của nó đang bay trên không trung, Đôi mắt nộ phóng linh quang, cách không bao phủ xuống người Mạc Cầu:
"Đừng nên quá phận, cho dù ngươi có là gia quyến của Long tộc cao giai thì cuối cùng cũng chỉ là một tên nhân tộc, thật sự nghĩ rằng bọn ta dễ bắt nạt hay sao?"
"Phượng long!" Mạc Cầu ngẩng đầu, nhìn về phía hùng long đang ở cách xa vài dặm, ánh mắt chớp động:
"Thú vị."
"Khí tức thuần túy không nhiễm một chút tạp khí nào, Thần niệm thuần hậu bình thản, các ngươi. . . Rốt cuộc là làm sao làm được?"
"Lớn mật!" Hùng long giận dữ.
Người này lại dám vô lễ như vậy, đối mặt một vị Long duệ như mình không chỉ không có kính sợ, mà trong ánh mắt còn mang theo ý muốn tìm tòi.
Giống như đang nghiên cứu cái gì đó.
Mặc dù nó có tính cách bình thản, nhưng cũng không phải là không biết giận.
Vô số năm qua, trải qua nhân tộc cung phụng, ngay cả hai con Phượng Long này cũng không cho rằng nhân tộc có tư cách bình khởi bình tọa với mình.
Huống chi còn nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?
Lửa giận dâng lên, trong ánh mắt của hùng long xuất hiện Linh quang, hai tia sáng chói mắt giống như hay cột sáng từ khoảng cách vài dặm bắn thẳng đến chỗ của Mạc Cầu.
"A?"
Cỗ ba động này. . .
Pháp thuật?
Mạc Cầu nhướng mày, trong mắt cũng xuất hiện Linh quang.
Hai vệt hỏa tuyến tự trong tròng mắt bắn ra, nghịch thế xông thẳng tới chân trời.
Cùng lúc đó, Thần niệm trong thức hải động đậy.
Sất Niệm Chân Lôi, cách không đánh tới.
"Oanh!"
Thần quang, hỏa tuyến va chạm giữa không trung rồi nổ tung, tạo ra khí lãng to lớn mà mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
Hùng long còn chưa hoàn hồn liền cảm thấy não hải đau đớn một hồi, nó lập tức không nhịn được kêu đau một tiếng,rồi từ trên không trung rơi xuống.
Luận nhục thân, Mạc Cầu bị giới hạn bởi hình thể nên chưa hẳn có thể mạnh hơn đối phương, trừ phi là hắn hiển lộ Diêm La Pháp Thể.