Người dịch: Whistle
Nhưng luận về lực khống chế Thần niệm.
Mặc dù hùng long có tu luyện diệu pháp thì chung quy vẫn là quá thô ráp, giống như một cây kim đang va chạm với một cây búa gỗ vậy, đương nhiên là cây búa gỗ sẽ bị kim đâm xuyên vào.
Hư không run lên, thân hình của Mạc Cầu xuất hiện ở phía dưới của hùng long, trong lúc đối phương còn chưa kịp khôi phục thần niệm liền đánh ra một quyền.
"Bành!"
Cự lực bộc phát.
Thân thể của hùng long cuộn tròn lại, cơ thể to dài của nó đã bị đánh chảy máu một mảnh lớn, còn có những mảnh lân giáp sáng óng ánh đang bay trong làn gió.
"Không phải Phượng Long có hai con sao?"
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, thân hình lấp lóe ở xung quanh hùng long, khi thì phách, lúc thì trảo, một hồi lại đấm, trên người đối thủ cũng xuất hiện vô số vết máu:
"Như thế nào?"
"Con còn lại kia không ở đây sao?"
Mỗi một kích đều nhìn như uy năng bất phàm, nhưng cũng chỉ để lại một vài vết thương nhẹ trên người hùng long.
Nhưng lại không chịu nổi tốc độ nhanh và thế công cấp bách.
Chỉ trong nháy mắt, con Thần long uy phong lẫm liệt được Tộc Chuẩn cung phụng đã mình đầy thương tích, long huyết và vảy rồng rơi khắp tứ phương.
"Ngang!"
Bên phía lại phát ra tiếng long ngâm.
Một con thư long có phần bụng nhô cao từ trong sào huyệt bay ra, dung hợp với khí tức của hùng long, Thần niệm đan xen lẫn nhau, thực lực lập tức tăng vọt.
Nhưng mà. . .
"Oanh!"
Mạc Cầu mở to mắt ra, toàn thân tuôn ra liệt diễm.
U Minh Hỏa Thần Thân!
Minh Vương Giáp bao trùm quanh cơ thể , mặc cho song long oanh kích cũng không nhúc nhích tí nào, ngược lại thì khi hắn cho mỗi rồng một kích liền làm cho hai con Phượng Long này phải điên cuồng né tránh.
"Thì ra là đang có thai."
Mạc Cầu nhìn về phía thư long, lạnh lùng mở miệng, duỗi tay ra, Bách Tịch Đao xuất hiện trong lòng bàn tay.
Sát cơ ngút trời, hàn mang sắc bén làm cho những người ở đây cảm thấy trì trệ.
Hai con Phượng Long cũng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Ngừng tay!"
Đột nhiên.
Trong đại điện rách rưới do bị cơn lốc quét ngang của Tộc Chuẩn, Tộc trưởng Phượng Lam vội vàng rống to:
"Mau dừng tay!"
"Tộc Chuẩn sẽ không đáp ứng lời mời của Tộc Diêu, tuyệt đối không có ý đối địch với Tộc Khương, Khương Hạo ngươi mau dừng tay đi, đừng nên tổn thương Long thần của tộc ta!"
"Không có ý đối địch?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Nếu như các ngươi chỉ là không có ý đối địch thì ta cần gì phải tự mình tới đây một chuyến?"
"Tộc Chuẩn cần phải hiệp trợ tộc ta thảo phạt nghịch long Tộc Diêu, bất quá, bây giờ ta lại đang cảm thấy rất hứng thú với hai con Phượng Long này."
"Bọn chúng. . ."
"Vậy mà lại tu luyện công pháp!"
Chưa dứt lời, hắn đã hóa thân thành một vệt hư tuyến rồi hung hăng đánh về phía hai con Phượng Long.
Trong này ẩn chứa lệ khí vô biên, trong thế giới tràn đầy oán niệm này, hai đầu Phượng Long ở trước mặt lại có thể duy trì tính tình bình hòa, tuyệt đối là dị loại, chắc chắn là trên người bọn chúng có ẩn giấu bí mật.
"Oanh. . ."
Không khí chấn động, phong hỏa bao phủ.
Khu vực to lớn của Tộc Chuẩn gần như đều bị phong hỏa bao vây tàn phá, có vô số người từ trong nơi ở chạy tới khu vực trống trải, nhìn lên trên không trung với vẻ mặt hoảng sợ.
Trên không trung.
Ở trước mặt của tên nhân tộc nhỏ bé này, Thần long mà tộc mình thờ phụng lại đột nhiên rơi vào thế hạ phong.
"Bá!"
"Bá!"
Có nhiều bóng người đang lần lượt bay lên không trung.
Hoàn cảnh của Táng Long Thiên rất đặc thù, toàn bộ sinh linh trong thế giới này đều có thể trạng cường tráng, sau khi trải qua Hỏa Long Trì tôi thể, nhân tộc nào cũng có lực lượng xé xác hổ báo.
Lại thêm việc tu hành Hóa Long Thuật, nhảy lên mấy trượng cũng chỉ là chuyện thường.
Cho dù không có độn pháp, nhưng cao thủ tầng ba tầng bốn cũng có thể lơ lửng trên không trung trong một giây lát.
Tộc nhân của Tộc Chuẩn đều có thân thủ mạnh mẽ, lại có vài vị Hóa Long Nhân tầng bốn, thậm chí là tầng năm có thể điều khiển phong vân phi hành trên không trung.
"Dừng tay!"
"Không được tổn thương Thần long của tộc ta!"
Tộc nhân Tộc Chuẩn thấy Thần long của thị tộc mình rơi vào thế hạ phong liền liên tục gầm thét rồi bay lên không trung, còn có vô số mũi tên lao tới.
Nhưng mà.
Ở xung quanh chiến trường của một người hai rồng đều tràn đầy gió lốc và sóng lửa, những người xông tới kia còn chưa kịp tới gần đã bị quét bay ra ngoài.
Mũi tên cũng bất lực, rơi xuống mặt đất.
Chỉ có tộc trưởng Phượng Lam kiêm Ngự Long Sử cùng với vài vị cao thủ đỉnh tiêm trong thị tộc là có thể lao tới gần.
Nhưng đến khi nhìn thấy tình hình chiến đấu thì các nàng liền cảm thấy lạnh buốt.
Mạc Cầu tay cầm Bách Tịch Đao, mái tóc dài phấp phới, thần sắc băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng, hóa thành một vệt hỏa tuyến chém về phía song long.
Thân pháp mau lẹ, đao quang sắc bén.
Dù cho hai con Phượng Long có liều mạng giãy dụa thì vẫn không thể địch lại được Mạc Cầu, trên thân rồng khổng lồ đã tràn đầy thương tích, long huyết rơi xuống như mưa.
Người Tộc Chuẩn đều thấy rõ Thần long của tộc mình đã không hề có lực hoàn thủ, thậm chí nếu như không phải vì Mạc Cầu cố ý lưu thủ thì sợ là hai con Phượng Long này đã sớm mất mạng rồi.
"Dừng tay!"
"Giết!"
Trên mặt chúng nữ lộ ra vẻ kinh sợ, các nàng bất chấp tất cả, nhao nhao động thủ phá vỡ cơn lốc và làn sóng lửa trước mặt, lao mạnh về phía trước với ý đồ muốn cứu Phượng Long.
Mạc Cầu nhẹ nhàng liếc qua đám người này rồi hừ nhẹ một tiếng.
Âm ra, lực lượng thiên địa của xuất hiện.
Chỉ trong một chốc, lực lượng ngũ hành liền giao hội ở trong không trung, lôi đình sinh sôi, tầng tầng lưới điện liền xuát hiện trong hư không rồi đánh về phía chúng nữ.
"Lốp bốp...."
Đối mặt với tu sĩ Kim Đan viên mãn như Mạc Cầu, chúng nữ không hề có lực hoàn thủ, nhao nhao từ trên không trung rơi xuống giống như sủi cảo vậy.
Tộc trưởng Phượng Lam là người kiên trì được lâu nhất, nhưng nàng cũng chỉ có thể lao tới trước một người hai rồng thì đã bất lực, bị Mạc Cầu khẽ vung ống tay áo đập rơi xuống dưới.
"Ngang!"
Hai con Phượng long ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng hét này đã không còn vẻ uy phong lẫm lẫm như lúc trước nữa, chỉ còn lại vẻ thê thảm bi thương.
Đồng thời cũng lộ ra một sự quyết tuyệt.
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ lạnh:
"Muốn liều mạng?"
"Chỉ bằng hai người các ngươi, còn kém một chút!"
Bồ Đề diệp ở trong cơ thể bắt đầu run rẩy, độn tốc của hắn đột nhiên tăng lên, thân như hỏa tuyến nhanh chóng chuyển hướng giữa không trung, đao quang lướt qua phần cổ của hai con Phượng Long.
Song long chỉ cảm thấy cổ mình mát lạnh, ánh mắt tối sầm, ý thức đã chìm vào trong hắc ám.
. . .
"Ông. . ."
Hùng long giãy dụa mở mắt ra, nhưng nó chỉ cảm giác toàn thân kịch liệt đau nhức, gân cốt bất lực, chỉ là một hành động rất đơn giản như là mở mắt mà cũng phải tiêu hao hết toàn lực.
Trước mắt nó là con thư long quen thuộc kia.
Thư long cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, bốn mắt rồng nhìn nhau, đều nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Không chết?
Thư long nhẹ nhàng giơ long trảo lên vuốt ve bụng mình một cái, cảm nhận lực nhảy cường tráng ở trong cơ thể mình, đôi mắt nó lấp lóe.
Khí tức xung quanh đều rất quen thuộc.
Đây chính là long sào mà bọn chúng đã hao phí thời gian trăm năm mới dựng xong, mỗi một ngọn cây, một cọng cỏ ở trong này đều là do song long hái rồi tỉ mỉ bện thành.
"Ngang!"
Hùng long phát ra tiếng thét vô lực rồi giãy dụa ngồi dậy, đợi khi nó nhìn thấy vũng huyết trì to lớn ở bên dưới thì đôi mắt rồng đột nhiên co rụt lại.
Long huyết!
Chẳng trách mình lại suy yếu như vậy.
"Tỉnh rồi à?"
Giọng nói của tên nhân loại đáng giận kia vang lên, hùng long gian nan quay đầu, chỉ thấy Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng ở trong góc của long sào, trong tay đang cầm một vật thưởng thức.
Đợi khi nhìn thấy thứ trên tay đối phương, thân thể của hùng long liền lập tức cứng đờ.
Đây là một món ngọc khí không phải do tự nhiên tạo thành, trên trắng dưới vàng, phần màu vàng có hình dạng như một chiếc lá sen, phần màu trắng ở bên trên thì lại giống như nửa cây vương trượng.
"Các ngươi giấu rất bí mật."
Mạc Cầu ước lượng thứ trên tay mình rồi nói:
"Đáng tiếc là vẫn bị ta phát hiện ra, Cấm pháp trên vật này là do các ngươi thiết lập sao? Ngược lại là cũng có mấy phần huyền diệu, mở như thế nào?"
"Hừ!"
Hùng long hừ lạnh:
"Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?"
"Ngươi sẽ." Mạc Cầu đạm mạc nói:
"Trừ phi ngươi muốn nhìn thấy vợ con của ngươi chết ở trước mặt mình."
"Ngươi. . ." Hùng long trợn to hai mắt, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ, nó nhìn chằm chằm Mạc Cầu rất lâu rồi cắn chặt long nha, lặng lẽ mở miệng:
"Hèn hạ!"
"Hèn hạ?" Mạc Cầu ngẩng đầu:
"Thú vị, ngươi đúng là không giống với những con rồng khác trong Long tộc cho lắm."
Long tộc cường đại không sai, nhưng đa phần đều là vô trí, cho dù có trí tuệ thì cũng là thú tính chiếm đa số, hai con Phượng Long này hiển nhiên là rất khác biệt.
Có lý trí, lại biết nói tiếng người.
"Nhân tộc!"
Lúc này, thư long mở miệng:
"Bọn ta nói cho ngươi biết cách giải thì ngươi sẽ bỏ qua cho bọn ta và mấy vạn tộc nhân của Tộc Chuẩn sao?"
"Có ý tứ." Mạc Cầu nhíu mày:
"Đây là lần đầu tiên mà ta thấy được Long tộc biết quan tâm đến nhân tộc, có lẽ nguyên nhân là vì các ngươi đã tu hành Công pháp đúng không?"
Nói xong liền ước lượng vật trong tay:
"Pháp môn ở trong này?"
"Có một phần nguyên nhân là vậy." Thư long nhẹ gật đầu:
"Bất quá còn có một phần nguyên nhân là vì huyết mạch ở trên người của bọn ta, pháp môn trong cây vương trượng này cũng không thể tịnh hóa toàn bộ lệ khí của ác long."
"Ồ!" Mạc Cầu mở miệng:
"Chuyện ra sao?"