Người dịch: Whistle
Mâu thuẫn giữa Tộc Tương Liễu và Tộc Thanh Long đã có từ trăm vạn năm nay, đương nhiên không thể nào bỏ qua đơn giản như vậy.
Chẳng qua loại mâu thuẫn này sẽ khó mà giải quyết trong thời gian ngắn, không bằng tạm thời gác lại, dù sao người ở ngoại giới tới đây cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Nếu như có thể tìm được thông đạo đi ra ngoại giới. . .
Đây nhất định là một cái công lớn!
Đầu tiên là phải tìm được người tới từ ngoại giới đã.
"Truyền lệnh xuống, điều tra xem gần đây trong cảnh nội của tộc ta đã có Long duệ nào mất tích, bị giết, điều tra xong thì mau chóng trình lên."
"Vâng!"
Ra lệnh một tiếng, rất nhiều Long duệ và Ngự Long Sử liền tản ra, giống như đang giăng một tấm lưới lớn để bao vây những con cá có thể tồn tại trong này.
. . .
U uyên.
Mạc Cầu không biết mình đã rơi xuống bao sâu, thân ở nơi nào.
Nhưng bản năng của cơ thể và nguyên thần đã nói cho hắn biết đây là nơi thích hợp nhất để đột phá.
Âm khí nồng nặc, như có như thực chất đang phiêu đãng ở xung quanh, giống như sương mù nồng đậm triệt để che mất tầm mắt và nhận biết của người khác.
Cho dù là hắn cũng khó có thể cảm nhận được hoàn cảnh ở xa hơn một dặm.
Trong thế giới âm u, u lãnh, tĩnh mịch, một vầng sáng ảm đạm tĩnh mịch thỉnh thoảng chớp động, vị trí của Mạc Cầu là ở chính giữa vầng sáng.
Hắn đang khoanh chân đả tọa, hai mắt nhắm nghiền, khí tức đã xuống tới điểm đóng băng.
U uyên không an toàn.
Oán niệm đan xen, Long hồn tàn phá bừa bãi, phàm là xuất hiện khí tức của sinh linh vật sống thì sẽ bị bọn chúng xé rách, thôn phệ sạch sẽ.
May mà Mạc Cầu cũng đã có chuẩn bị từ trước.
Trên người hắn có Minh Vương Giáp, lực phòng ngự của nó không kém gì pháp bảo đỉnh tiêm, giáp này không chỉ có lực phòng ngự kinh người, mà còn có thể khóa chặt hết thảy khí tức.
Khí tức không tiết ra ngoài, cho nên cũng sẽ không làm cho ngoại vật chú ý.
Ba ngàn Phù văn đang vờn quanh Minh Vương Giáp, mỗi một chữ Phù văn đều giống như một vị thiên binh, hơn ba ngàn thiên binh hộ thể, tạo thành tầng phòng ngự thứ hai.
Thiên Binh Thối Thể Quyết!
Là đạo bào truyền thừa mà Thái Ất tông ban cho Toàn Chân đạo, Mạc Cầu cũng đã khoác lên người, Pháp thuật Chỉ Xích Thiên Hà trên đó cũng đã hiển lộ.
Trường hà hư ảo bao trùm hơn mười trượng.
Nhìn như không lớn, nhưng mỗi một tấc bên trong đều bị kéo đến cực hạn, cho dù Nguyên Anh Chân Nhân tới đây thì cũng khó có thể tới gần được hắn trong thời gian ngắn.
Bên ngoài trường hà là một vầng sáng u trầm chập trùng bất định.
Vầng sáng này đến từ Địa Ngục Đồ.
Mười tám tầng Địa Ngục mà Địa Ngục Đồ hiển hóa ra giống như mười tám lớp xác ngoài vô hình vô chất bao phủ hoàn toàn Mạc Cầu.
Rất nhiều lớp phòng ngự vây quanh nhưng lại không hề khóa kín hoàn toàn cảm giác của hắn đối với ngoại giới.
Mà lại tương phản.
Rất nhiều thủ đoạn giống như từng tầng phúc khí làm cho Mạc Cầu nắm rõ tình huống ở chung quanh mình trong lòng bàn tay.
"Hô. . ."
"Hút!"
Ngực bụng có chút chập trùng, tâm thần chậm rãi yên lặng.
Vùng đan điền, Nguyên thai đang khoanh chân đả tọa kia bỗng nhiên mở mắt ra, một vầng sáng u lãnh xuất hiện trong mắt, cũng chiếu rọi ra ngoài.
"Răng rắc!"
Trên Kim Đan xuất hiện một vết rách.
Kim Đan vỡ vụn, muốn tiếp tục viên mãn gần như là chuyện không có khả năng.
Nói cách khác.
Nếu như không thể tiến giai Nguyên Anh thì sẽ phí công nhọc sức!
Đời này cũng không còn khả năng tiến giai được nữa.
Kim Đan tồn tại là để cung cấp đủ tinh nguyên cho một Nguyên thai, thứ hai là để cho Nguyên thai có thể miễn trừ ảnh hưởng của ngoại ma.
Nhưng đợi cho khi Nguyên thai trưởng thành thì nó lại trở thành ràng buộc.
Chỉ khi đánh vỡ ràng buộc thì Nguyên thai mới có thể chân chính hóa thành Nguyên Anh.
Tu vi càng cao, thực lực càng mạnh, tích lũy càng sung túc, xác ngoài của Kim Đan cũng sẽ càng kiên cố, ràng buộc với Nguyên thai cũng sẽ càng lớn, càng không dễ dàng đánh vỡ.
Đương nhiên, đối với Mạc Cầu mà nói thì những này đều không thành vấn đề.
"Răng rắc. . ."
Vết nứt xuất hiện càng ngày càng nhiều, viên Kim Đan vốn đã viên mãn vô hạ của hắn đang dần dần xuất hiện rất nhiều vết nứt, một khí tức tinh thuần cũng bắt đầu chui ra.
Một lúc nào.
"Bành!"
Kim Đan vỡ nát.
Một vệt u quang đột nhiên khuếch tán.
Ở chính giữa u quang là một bóng người giống như Mạc Cầu đã bị thu nhỏ hơn mười lần, xung quanh người có Linh hỏa chập trùng, nó đang ngồi khoanh chân trên đài sen, thân hình nhanh chóng lớn lên.
Ba tấc, một thước, ba thước. . .
Cho đến khi lớn bằng một người.
Lúc này.
Bộ nhục thân đã từng cung cấp chất dinh dưỡng cho Nguyên thai cũng đã trở thành vật cản trở Nguyên Anh thành hình, áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng ập tới.
Nguyên Anh mở mắt, mười ngón khẽ nắm ấn quyết.
"Phá!"
"Oanh. . ."
Trăm khiếu trên nhục thân bỗng nhiên mở rộng, Tinh nguyên kinh khủng gào thét lao ra, hội tụ ở trước mặt.
Một vệt hư ảnh cũng lặng lẽ xuất hiện.
Nguyên Anh Pháp Tướng!
Nguyên Anh mới sinh nên hư ảo phiêu miểu, chưa ngưng thực, mà đại đạo vô hình ở giữa thiên địa tự sinh cảm ứng đã giáng xuống mấy đạo Thiên Phạt.
Cùng lúc đó.
Âm khí nồng nặc ở xung quanh mấy trăm dặm cũng bị tác động, đang hội tụ đến chỗ Nguyên Anh.
Chỉ một thoáng.
Thiên địa biến sắc.
Nguyên Anh. . .
Thành hình!
. . .
Ở một dãy núi nào đó.
Thánh nữ đang ngồi xếp bằng trong trận pháp.
Nàng trải qua tam thế luân hồi, Nguyên thần không tán.
Hiện giờ lại còn được Trận pháp gia trì, cỗ ba động ẩn chứa sự huyền diệu này đang nhanh chóng khuếch tán với tốc độ mà cảm giác cũng khó phân biệt được.
Nhân tộc, quỷ tộc và long tộc cũng không thể phát hiện được.
Nhưng có một nhân vật lại cực kỳ mẫn cảm với nó.
Tam Thế Nghiệt Long!
"Ngang!"
Trong hư không đột nhiên phát ra tiếng gào thét du dương, cao vút còn mang theo sự hưng phấn.
"Tam Thế Nghiệt Long!"
Hai mắt Thừa Thiên Hầu khẽ động:
"Nó thật sự tới rồi."
"Tam Thế Nghiệt Long do cảm thiên địa mà sinh, cơ hồ không có đồng loại, nhưng long thuộc âm, bản năng sinh sôi hậu đại đã cắm rễ trong huyết mạch Nguyên thần của nó." Tưởng Lục Tiên chậm rãi mở miệng:
"Con Tam Thế Nghiệt Long này nhẫn nhịn không biết bao nhiêu vạn năm, bây giờ nó phát hiện ra có 'đồng loại' xuất hiện, tất nhiên sẽ vội vàng chạy đến."
"Đồng loại?" Thừa Thiên Hầu sờ cằm, vẻ mặt cổ quái:
"Cho nên, con hùng long này đang định tới tìm Thánh nữ để giao phối, sinh hậu đại sao?"
"Không phải là hùng long." Người thần bí đến từ Tổ đình kia lạnh lùng mở miệng nói:
"Tam Thế Nghiệt Long không có giới tính, bất phân đực cái, nó có thể biến hóa qua lại giữa đực và cái, tự động thích ứng, nam nữ đối với nó mà nói cũng chẳng có gì khác biệt."
"Bất quá. . ."
"Công pháp mà Thánh nữ đang tu luyện không thể bị vấy bẩn, cho nên đợi lát nữa còn cần chư vị cùng nhau động thủ, trợ giúp Thánh nữ bắt con Nghiệt Long này."
"Đương nhiên!"
Bầy quỷ gật đầu, khí tức lập tức biến mất, chăm chú nhìn về phương xa.
Không bao lâu sau.
Một vật hư ảo có hình rồng đang lặng lẽ tới gần.
"Đến rồi!"
Bầy quỷ đồng thời kéo căng thân thể.
Tam Thế Nghiệt Long không phải rồng bình thường, thực lực của nó có thể so với Quỷ Vương trung giai, cho dù bầy quỷ có hợp lực thì cũng chưa chắc có bắt được nó.
Con Nghiệt Long kia đang lao tới đây với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thân thể của Nghiệt Long đột nhiên trì trệ, đầu rồng hơi rung nhẹ, quay đầu nhìn về phương xa, trong mắt dường như lộ ra vẻ kinh nghi.
Sau đó lại biến thành cuồng hỉ.
"Ngang!"
Một tiếng thét dài vang lên, Tam Thế Nghiệt Long chuyển hướng bay về phía sau.
Nó có thể cảm nhận được, ở nơi đó còn có một tồn tại càng phù hợp với yêu cầu của mình hơn.
Tồn tại ở trước mặt này chỉ là tam thế Nguyên thần, mà ở nơi đó dường như là một loại bản nguyên kì lạ nào đó cũng đã trải qua tam thế luân hồi.
"Nguy!"
"Động thủ!"
Thừa Thiên Hầu hét lớn.
Thừa Thiên Hầu là nhân vật có tiềm lực kế thừa vị trí của Lỗ vương, vì chuyện này mà gã ta đã mang theo những ba vị cao thủ Quỷ Vương cảnh.
Ngoại trừ Tưởng Lục Tiên ra thì hai quỷ còn lại cũng đều là nhân vật nổi bật trong cảnh nội của Lỗ vương.
Còn có nhân vật thần bí đến từ Tổ Đình kia nữa.
Có tổng cộng bốn vị Quỷ Vương!
Mặc dù cảnh giới của Thừa Thiên Hầu và vị Thánh nữ kia vẫn còn kém một chút, nhưng lại người mang truyền thừa, bí bảo đỉnh tiêm, thực lực cũng sẽ không kém.
Lục quỷ đồng thời ra tay, âm khí lập tức tràn ngập một phương.
Vô số sợi xiềng xích hư ảo đột nhiên xuất hiện, kết thành thiên la địa võng, nhanh chóng khuếch trương rồi bao trùm tới chỗ mà con Tam Thế Nghiệt Long đang bỏ chạy kia.
"Ngang!"
Nghiệt Long cũng phát giác được nguy hiểm, mắt thấy không né được nữa, nó bèn ngẩng đầu lên thật cao, trong miệng không ngừng phát ra tiếng long ngâm, thân hình lập tức từ một hóa thành ba.
"Bạch!"
Ba con Nghiệt Long bay về ba hướng khác nhau.
Tốc độ đều nhanh kinh người.
"Bắt lấy bọn nó!" Cao thủ Tổ đình quát khẽ:
"Tam Thế Nghiệt long có tam thế thân, nhất định phải bắt được toàn bộ, nếu như chỉ cần để một con đào tẩu thì hai con còn lại cũng sẽ biến mất."
Lời tuy như thế,
Làm thì luôn luôn dễ hơn nói?
Tưởng Lục Tiên kêu khẽ một tiếng, hóa thành một làn âm phong đột ngột xuất hiện ở bên ngoài trăm dặm, y giang tay ra rồi vây khốn một con Nghiệt Long.
Một con Nghiệt Long khác cũng bị Thiên La Địa Võng bóp chặt.
Nhưng con Nghiệt Long cuối cùng lại triển lộ ra tốc độ nhanh đến kinh người, giống như một tia chớp xẹt qua hư không, trong chớp mắt đã trốn xa hơn trăm dặm.
Lấp lóe vài cái thì đã sắp biến mất không thấy gì nữa.
"Đứng lại!"