Người dịch: Whistle
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, người thần bí đến từ Tổ đình ném ra một vật, đột nhiên trên đầu của con Nghiệt Long xuất hiện xuất hiện một cái lồng úp xuống.
"Oanh!"
"Răng rắc!"
Mặc dù thứ này xuất hiện rất đột ngột, nhưng lực trói lại không mạnh, chỉ trong nháy mắt đã bị Nghiệt Long thoát khỏi.
Nhưng mà chỉ cần trì hoãn được một khoảnh khắc này thôi cũng đã đủ thời gian cho bầy quỷ bám theo.
"Cẩn thận!"
"Nghiệt Long có tam thế thân, cho nên thực lực sẽ mạnh hơn Long duệ bình thường gấp ba lần, vả lại mỗi con đều có thiên phú Thần thông đặc biệt."
"Cực kỳ khó chơi!"
"Hiểu rồi!"
"Cùng tiến lên!"
Thần niệm đan xen giữa trời, bầy quỷ cùng nhau tiến lên.
Con Tam Thế Nghiệt Long thấy mình khó mà thoát được liền lộ ra chân hình, là một con quái long màu đen, trong mắt hiện ra u quang.
Quái long ngửa mặt lên trời thét dài, xung quanh người xuất hiện khí tức liệt diễm, huyền băng, hoàng thổ.
Tam luồng khí này đan xen vào nhau rồi lập tức nổ tung.
Uy lực kinh khủng đến mức khiến cho đám Quỷ vật ở đây đều phải biến sắc.
Quỷ Vương trung kỳ!
Hơn nữa còn không phải trung kỳ bình thường.
"Động thủ!" Nhân vật thần bí của Tổ đình cắn răng mở miệng:
"Nếu như bắt được con Nghiệt Long, cho dù Hầu gia không thể lấy được kết quả tốt trong thế giới này thì Tổ đình cũng sẽ dốc hết toàn lực để trợ giúp ngài trèo lên vương vị."
"Lời này là thật chứ?" Hai mắt Thừa Thiên Hầu sáng lên.
"Đương nhiên là thật!"
"Tốt!"
Sắc mặt của Thừa Thiên Hầu trở nên ngưng trọng:
"Động thủ, không cần lưu lực, bắt nó lại!"
. . .
"Ba!"
Âm thanh giongs như một quả khí cầu bị đâm thủng vang lên.
Nguyên thai bị nhục thân giam cầm đột nhiên ly thể, xuất hiện ở trong hư không.
Giống như thai nhi vừa mới sinh ra, Nguyên thai vừa thoát khỏi ràngh buộc của Kim Đan và nhục thân, và cũng mất đi sự che chở của bọn chúng, khí cơ ở ngoại giới chen chúc ập tới.
Đối với Nguyên thai, đây không phải là chúc phúc.
Mà là kiếp nạn.
Một làn âm phong bỏ qua rất nhiều tầng phòng ngự lặng lẽ thổi lên mình Nguyên thai, ý lạnh thấu xương đột kích khiến cho Mạc Cầu rùng mình một cái.
Phong tai!
Âm phong không chỉ có một làn.
Những cơn gió lạnh vô hình gào thét mà đến, che đậy mặt trời, che đậy nhận biết, làm cho người ta cảm thấy như một con thuyền nhỏ đang đối mặt với sóng gió, tùy thời đều có thể lật úp.
Gió không chỉ tới từ ngoại giới.
Kim Đan vỡ vụn, Nguyên thai ly thể, cũng làm cho nhục thân xuất hiện khe hở, từng làn âm phong từ bách khiếu xuất hiện thôi phát thân thể.
Nhục thân, Nguyên thai, cùng nhau gặp nạn.
"Hô. . ."
Mạc Cầu thở dài một ngụm trọc khí, Nguyên thai ngồi xếp bằng ở phía trên nhục thân, mười ngón nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, thầm vận Bắc Âm Huyền Kinh.
Pháp lực tinh thuần bỗng nhiên xuất hiện.
Được tia pháp lực này chèo chống, Nguyên thai lảo đà lảo đảo lập tức có thể vững chắc, nhục thân cũng có thể thủ vững căn cơ trong cơn sóng gió.
Gió vẫn đang thổi qua.
Mà sức chịu đựng của Mạc Cầu cũng đang không ngừng tăng lên.
Đúng như lời mà Vạn Tượng đã nói, căn cơ của Mạc Cầu thực sự là quá vững chắc, cho dù là không ở trong Bí cảnh bảo địa đột phá thì vẫn có xác suất thành công cực lớn.
Phong tai vừa bắt đầu thì có chút phiền phức.
Nhưng qua không được bao lâu thì Nguyên thai đã thích ứng được với hoàn cảnh.
Trải qua phong tai ma luyện, Nguyên thai ngày càng ngưng thực hơn, cường độ nhục thân cũng đang tăng lên.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong làn âm phong đột nhiên xuất hiện một tia Quỷ hỏa, lúc bắt đầu thì Quỷ hỏa chỉ giống như tia lửa, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt thì đã dấy lên liệt hỏa.
Ngọn lửa này quấn quanh Nguyên thai và nhục thân, điên cuồng thiêu đốt.
Hỏa tai!
Hỏa tai khô nóng, hư thực đan xen.
Không chỉ có năng lực đốt cháy vạn vật, lại còn có thể dùng nhân tâm tạp niệm làm nhiên liệu, phàm là trong lòng có chút hoảng loạn thì cũng sẽ bốc cháy hừng hực.
Nếu như trong ý niệm có tham, giận, si thì cũng sẽ biến thành nhiên liệu để cho ngọn lửa ngày càng hừng hực.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng, tâm như Bàn Thạch.
Đối với người có huyết mạch khống hỏa như hắn mà nói, mặc dù ngọn lửa này cũng rất cao minh, thậm chí không bị huyết mạch câu thúc, nhưng lại khó làm tổn thương được hắn.
Thậm chí còn không bằng Phong tai.
Ngọn lửa này chỉ thiêu đốt một lát liền thành vô căn chi hỏa, lặng lẽ dập tắt.
Thứ bị dập tắt không chỉ là lửa.
Mà còn có cả thế giới.
Tất cả vạn vật trong thiên địa đều trở nên tĩnh mịch, Linh khí sinh động, khí cơ rung động, hết thảy mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Hư không mênh mông, tuyên cổ tĩnh mịch.
Không tai!
Trong đầu Mạc Cầu cũng xuất hiện một ý niệm, sau đó ý niệm này cũng dần chìm xuống dưới, Thần niệm không có chút gợn sóng nào.
Chỉ khi chịu được nỗi khổ của tam tai thì Nguyên thai mới có thể chân chính thành hình.
Xưa nay khi Tông sư Kim Đan đột phá đều sẽ chuẩn bị Linh dược, bí pháp, bảo địa, thậm chí là có cao nhân thủ hộ, để phòng vạn nhất.
Mạc Cầu có căn cơ thâm hậu, không có thời gian tìm bảo địa, Linh dược bình thường thì cũng vô tác dụng.
Nhưng hắn lại có không ít bí pháp phá kiếp.
Vì lần này có thể thành công tiến giai, hắn đã sử dụng Linh vật tinh thần thức hải, không chỉ đã nắm rõ toàn bộ bí pháp, mà còn nhớ rõ trong lòng.
Nhất là Thanh Tĩnh Phá Kiếp Chân Kinh,
Mặc dù kinh này là bí pháp Độ Kiếp cảnh, nhưng cũng có miêu tả về tam tai chi kiếp khi Đan phá Anh thành.
Vi vậy nên Mạc Cầu chuẩn bị quay lại.
Không tai là nguy hiểm nhất.
Vốn là lúc này hắn đã phải kích hoạt bí pháp, ổn định tâm thần, kháng trụ không tai ăn mòn, để cho Nguyên thai triệt để thai nghén thành anh.
Nhưng giờ khắc này.
Dường như chuyện này cũng không cần thiết.
Khi không tai xâm nhập vào trong thức hải, theo lý mà nói thì hắn sẽ trở nên mê mang, ý niệm không dậy nổi.
Nhưng bây giờ.
Rất nhiều tinh thần lấp lóe, từng tia hào quang vẩy xuống, mặc dù vầng sáng yếu ớt, nhưng lại có thể bảo hộ lấy Nguyên Thần siêu thoát ở bên ngoài không tai.
Không tai, tai kiếp nguy hiểm nhất đã bị phá vỡ dễ dàng như vậy đất.
Thậm chí Mạc Cầu còn có thể cảm nhận được uy lực của không tai đang suy yếu, sau đó liền có vô số thiên địa nguyên khí chảy ngược vào trong nhục thân, Nguyên thai.
"Oanh!"
Giờ khắc này.
Nhục thân giống như một món chí bảo nuốt vào nguyên khí đại bổ, trong chớp mắt đã được rèn luyện trăm ngàn lần.
Nguyên thai cũng như lấy được Thiên đạo gia trì, Nguyên Thần hư ảo cũng bắt đầu trở nên ngưng thực, Thần niệm cảm giác đang khuếch trương bằng tốc độ kinh người.
Pháp lực trở nên tinh thuần hơn.
Thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh.
Nguyên Anh!
Thành!
Chỉ trong một cái chớp mắt,
Một vầng hào quang hạ xuống:
"Trên thế gian này vậy mà lại thật sự có người sở hữu Tam thế đồng thân?"
"Hiện giờ, ngươi là của ta!"
Cái quái gì?
Trên mặt Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc, trơ mắt nhìn xem một con cự long bị trọng thương đang gào thét nhào đến.
Mặc dù khí tức của con rồng này cũng rất bất phàm, nhưng Mạc Cầu cũng không kém.
Đối phương lấy đâu ra dũng khí mà dám tập kích mình?
Bất quá. . .
Cho dù con rồng này đã bị trọng thương, nhưng dù sao cũng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, ở trước mặt một người chỉ sơ nhập Nguyên Anh vẫn có thể chiếm thượng phong tuyệt, chuyện này cũng không phải là rất khó lý giải.
Nhưng tam thế đồng thân. . .
Lại là chuyện gì?
. . .
"Đây là nơi nào?"
Trong hư không u ám tĩnh mịch, sắc mặt Thừa Thiên Hầu âm trầm, Thần niệm quét qua tứ phương, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng và tiếc nuối nồng đậm:
"Đều đã mười phần chắc chín mà vẫn còn để nó chạy mất!"
"Âm khí ở nơi này cơ hồ ngưng tụ thành thực thể, có thể so với Ma Uyên, cho dù là chúng ta thì cũng không thể nào tìm được con Nghiệt Long kia ở nơi như vậy." Tưởng Lục Tiên lặng lẽ mở miệng:
"Thánh nữ điện hạ, xin lỗi!"
"Thật sự là xúi quẩy." Một vị Quỷ Vương chửi nhỏ:
"Con Nghiệt Long kia cũng đã bị trọng thương rồi, tùy tiện một vị Tông sư Kim Đan cũng có thể bắt được nó, chỉ tiếc. . . Chỉ kém một chút nữa mà thôi."
Bầy quỷ đều tỏ vẻ không cam lòng.
Vì bắt được con Nghiệt Long này, bọn hắn gần như dùng hết những át chủ bài đã chuẩn bị từ trước.
Vốn cho là chuyện mười phần chắc chín, nhưng không ai ngờ rằng khi con rồng đó chạy tới gần khu vực thiết lập mai phục thì lại bỗng nhiên quay người bỏ đi.
Như thế thì cũng thôi đi.
Rõ ràng là đã trọng thương, vậy mà cũng có thể chạy tới một nơi tràn đầy âm khí như vậy.
Thần niệm khó mà cảm nhận được, tầm mắt không rõ vài dặm, Nghiệt Long phi độn xuống dưới, một đám quỷ vật như những con ruồi không đầu, căn bản không tìm được tung tích.
"Thánh nữ. . ." Nhân vật thần bí tới từ Tổ đình kia nhẹ nhàng hừ lạnh, trầm giọng nói:
"Xem ra, là do ngươi không đủ cơ duyên."
"Được rồi!"
Người này lắc đầu, thái độ đối với Thánh nữ áo trắng bỗng nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, vung tay lên, định bay về phía chân trời:
"Chúng ta trở về thôi!"
Bắt được Tam Thế Nghiệt Long, Thánh nữ đương nhiên là có tiềm lực, ngày khác thậm chí có hi vọng trở thành nửa chủ nhân của Tổ đình, chưởng khống sinh tử của Quỷ Vương.
Nhưng. . .
Không có Nghiệt Long thì cũng chỉ là một vị Thánh nữ bình thường.
Có thể tiến thêm một bước hay không còn là hai chuyện, dưới cái nhìn của người thần bí, cho dù Thánh nữ có chứng được Quỷ Vương thì cũng không tính là gì.
"Ta có thể cảm ứng được phương hướng đại khái của nó."
Thánh nữ bỗng nhiên mở miệng:
"Ở bên dưới."
"Thánh nữ, thôi bỏ đi." Thừa Thiên Hầu lắc đầu:
"Chúng ta đã từng thử qua, ở chỗ này sẽ không đuổi kịp nó."
"Không!"
Thánh nữ lắc đầu, lãnh túc nói:
"Nó chỉ phát hiện ra được sự hiện hữu của các ngươi, không dám tới gần mà thôi, nếu như chỉ có một mình ta. . ."
"Bạch!"
Lời còn chưa dứt, lưu quang đột nhiên lóe lên rồi lao thẳng xuống bên dưới.
"Thánh nữ!"
"Không thể!"