Người dịch: Whistle
Tiếng kêu thảm thiết đến từ một con hẻm nhỏ ở cách đó không xa, nơi đó chỉ toàn một màu đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.
Tiếng thét thê lương, bi phẫn, để cho người nghe phải thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, hơi chần chờ một chút rồi lập tức lặng lẽ chạy vào con hẻm nhỏ kia.
Trong Hắc Hổ đường không có mấy người đối xử thật lòng với hắn, Đinh lão chính là một người trong số đó.
Huống chi, kẻ tài cao gan cũng lớn.
Đổi lại là một hai năm trước, khi gặp được chuyện như vậy thì hắn sẽ có bao xa tránh bao xa, dù cho Đinh lão có quen biết thì cũng giống như vậy.
Hiện giờ lại không phải.
Sau khi liên tục chém giết 2 cao thủ Luyện Tạng như Độc Nhãn Bưu và Thanh Phong Kiếm, tuy rằng Mạc Cầu bị thương nhưng ý chí cũng biến cực cao.
Chỉ một chút phiền phức đã doạ không được hắn.
"Trả. . . Trả lại cho ta!"
Trong bóng tối, giọng nói của Đinh lão đã không còn bình ổn hiền hoà như ngày xưa, ngược lại trong chất giọng khàn khàn mang theo cỗ kinh sợ.
"Cút đi!" Một người quát khẽ chửi mắng:
"Lão già kia, đã sớm bảo ngươi giao thứ này ra ta rồi, cứ thích giữ khư khư không chịu đưa, còn phải để ta tự mình động thủ."
"Thật sự là không biết điều!"
"Bành!"
Giống như tiếng bị đạp một cước, một bóng người ngã bay ra ngoài đụng phải vách tường, không ngừng thở dốc.
Một người khác nhẹ nhàng phất tay:
"Cho lão ta thống khoái đi!"
Giọng nói này. . .
Mạc Cầu dẫm chân xuống, trong mắt hiện vẻ hồ nghi, chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy giọng nói này hết sức quen thuộc.
Là ai?
"Vâng." Trong bóng tối, một người chậm rãi đi tới, cầm một thanh Liễu Diệp phi đao trong lòng bàn tay.
Sau đó cười gằn, đột nhiên vung tay.
"Bạch!"
Trong màn đêm loé lên một luồng sáng, mục tiêu không phải là Đinh lão không có sức chống cự, mà là đang lao thẳng đến chỗ của Mạc Cầu.
Hiển nhiên, tiềm hành kỹ xảo hắn đã không đủ để giấu được đối phương.
"Đương . ."
Mạc Cầu cầm đao trong tay, dựng ngang trước người, đập văng thanh phi đao đột kích, đồng thời còn nhảy lên trước.
Thân ở giữa không trung, bên hông loé lên bảy điểm hàn tinh.
Truy Hồn Thất Đinh!
Đến mà không trả lễ thì không hay, nếu đối phương đã dùng ám khí chào hỏi, vậy thì hắn cũng sẽ không khách khí.
"Lão gia cẩn thận!" Thiên Tự Cửu Đả chính là một môn võ học nhất tuyệt ở bản địa, khi hắn vừa ra tay liền khiến cho giọng nói của người kia thay đổi.
Gã gầm nhẹ một tiếng, thân hình đi về biến hóa né tránh đón đỡ, còn vung ra một thanh phi đao.
Phi đao thế tới kinh người.
Không giống với Thiên Tự Cửu Đả, thủ pháp ám khí người này có thể nói là rất đơn điệu, chỉ thắng ở lực đại thế chìm, tốc độ nhanh chóng.
Xuất thì khóa chặt yếu hại.
"Ồ. . ." Mạc Cầu ồ nhẹ một tiếng, như đang khinh thường, đồng thời cong ngón tay búng ra, một vòng hàn quang bay ra đón đầu thanh phi đao kích xạ kia.
"Đinh. . ."
Tiếng va chạm du dương êm tai, thanh phi đao đột kích cũng cải biến phương hướng, sượt qua thân thể lao vào vách tường.
Cùng lúc đó, tám đạo hàn mang đột ngột xuất hiện, bay thẳng tới chỗ đối phương.
Thiên Tự Cửu Đả chi Bát Tự Thiên La!
Người kia vừa mới né qua Truy Hồn Thất Đinh, đang hãi hùng khiếp vía, còn chưa lấy lại tinh thần thì lại bị phi đao bao vây.
Đang định né tránh thì đã không kịp.
"Phốc! Phốc!"
Phi đao mang theo cự lực đụng vào thân thể gã ta, sau trực tiếp kéo theo cơ thể của gã bay ra sau mấy mét, ngã rầm xuống đất.
Chỉ một kích, người này đã chết đến không thể chết lại.
Một người khác trong tràng vẫn còn đang ngẩn ngơ, sau một khắc thân hình lấp loé, bổ nhào tới chỗ Đinh lão.
Một chưởng đánh ra.
"Dừng tay!" Mạc Cầu thấp giọng rống lên, lúc này lại sử dụng ám khí thì cũng đã không kịp, đành phải dùng trường đao mãnh trảm để vây Nguỵ cứu Triệu.
"Phốc!"
Đột nhiên ở trước mặt hắn có một đoàn khói đủ màu sắc nổ tung, mùi hương kỳ lạ xông thẳng vào mũi.
Mạc Cầu biến sắc, vội vàng đóng chặt miệng mũi, hồi đao xoay tròn, khuấy động kình phong cuốn bay làn khói.
Còn về phần Đinh lão, tất nhiên là đã không lo được.
"Hô. . ."
Trong làn khói có một cánh tay lặng yên nhô ra, chưởng thế lăn lộn, phá vỡ đao ảnh rồi trực kích bụng dưới của Mạc Cầu.
Chưởng tới thế không nhanh, nhưng cực kỳ tinh diệu.
Môn chưởng pháp này tuyệt đối không thua kém gì Tống thị đao pháp.
Cao thủ!
Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại, khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh, thân thể hơi ngồi xổm xuống, không tránh không né mà còn đánh ra một quyền.
Sau trận chiến với Độc Nhãn Bưu, Mạc Cầu xem như đã tìm được phương thức chiến đấu phù hợp với mình.
Lấy thương đổi thương!
"Bành!"
"Răng rắc. . ."
Đối phương vừa mới chưởng lên người hắn, trúng ngay nội giáp, da thú, Thiên La công trùng điệp phòng ngự, chỉ có một chút kình lực rót vào trong cơ thể.
Mà một quyền của hắn lại rực tiếp đánh nát xương cốt của đối phương, còn thuận thế khẽ chụp năm đầu ngón tay xuống.
"XÌ... Lạp. . ."
Quần áo rách ra, một vật nào đó cũng bị kéo xuống.
"A!" Đối phương kêu lên, liên tiếp lui về phía sau, thân hình thoắt một cái liền ẩn vào trong bóng tối, đối phương tự biết không thể địch lại nên đã trực tiếp chạy trốn.
Mạc Cầu nhướng mày, rất muốn đuổi theo, nhưng khí huyết trong cơ thể lại trập trùng xao động, cho nên hắn chỉ đành dừng lại.
Chưởng kình của đối phương mười phần cổ quái, cường độ không lớn, lại dường như có thể tổn thương tới ngũ tạng.
"Mạc. . . Mạc. . ." Giọng nói của Đinh khiến hắn nghiêng đầu nhìn lại, sau một khắc, sắc mặt đại biến.
Lúc này, Đinh lão đã máu me đầy mặt, tóc dài tán loạn, chưởng ấn trước ngực càng phá lệ bắt mắt.
Chưởng ấn này chấn vỡ quần áo, xâm nhập da thịt, sợ là đã chấn vỡ tạng phủ bên trong.
Nói ngắn gọn, không cứu nổi.
"Đinh lão."
"Thư. . . Thư. . ." Lúc sắp chết Đinh lão lại chẳng thèm ngó ngàng gì tới thương thế của mình, bàn tay run rẩy chỉ về phía mặt đất.
"Thư?" Mạc Cầu nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện ra thứ mà mình giật được từ trên thân của người kia là gì.
Một quyển thư tịch màu đen.
Thư tịch dày chừng ba ngón, trang bìa không có chữ, xúc cảm mềm dẻo, dường như là da lông của một loại dã thú nào đó.
Hắn vươn tay nhặt lên, đưa cho Đinh lão đang ngày càng suy yếu:
"Đinh lão, ngài. . . Còn có muốn nói lời gì hay không?"
Hai tay Đinh lão nắm chặt thư tịch, hai mắt vô thần, há to miệng muốn nói nhưng lại toàn là bọt máu tràn ra ngoài.
"Ta. . . Hắn. . ."
Một giọng nói khàn khàn, dữ tợn từ cổ họng phát ra.
Đột nhiên cơ thể của Đinh lão thẳng tắp, đặt quyển sách vào trong tay Mạc Cầu, hai mắt nhô lên gắt gao nhìn chằm chằm hắn:
"Báo thù!"
Sau một khắc, giống như dùng hết sức lực toàn thân, hai mắt Đinh lão tối sầm, nghiêng người co quắp trên mặt đất.
Chết!
Mạc Cầu há to miệng, chỉ đành bất đắc dĩ than nhẹ:
"Người kia che mặt, ta cũng không biết gã là ai, nhưng mà xin Đinh lão yên tâm, nếu như tra được, ta sẽ tận lực báo thù cho ngài."
Chưởng pháp của người kia bất phàm, kình lực đặc biệt, chắc là muốn điều tra cũng không khó.
Nghĩ đến đây, hắn cầm lấy quyển thư tịch màu đen, đang muốn tiện tay lật ra thì lông mày nhíu lại.
Cảm giác khó chịu.
Phổi bất ngờ run rẩy, hô hấp bất ổn, trong cơ thể còn thấy tê dại, khô nóng rất khó chịu.
Độc!
Mạc Cầu giật mình trong lòng.
Tuy rằng hắn đã kịp thời tránh đi làn khói độc vừa rồi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi hút vào một chút.
Lại thêm chưởng kình quỷ dị của người kia, cảm giác khó chịu này đã đủ ảnh hưởng đến thể chất của hắn.
Nếu như là lúc bình thường thì cũng thôi, nghỉ ngơi một đêm thì chắc là có thể gắng gượng qua được, sẽ không tổn thương căn bản.
Nhưng bây giờ. . .
"Ai ở nơi đó!"
Một tiếng rống từ cách đó không xa vang lên, có vài tên Bạch Mã phỉ cầm đao trong tay, gầm thét lao vào con ngõ nhỏ.
Mạc Cầu lập tức đứng dậy, dưới chân mềm nhũn, sắc mặt lập tức đại biến.
Đi!
Trước khi độc tính bộc phát thì mình nhất định phải tìm được một địa phương an toàn.
Lại quan sát xung quanh một chút, Mạc Cầu ngừng thở, kìm nén cảm giác khó chịu trên người, chạy vào trong bóng tối.