Người dịch: Whistle
Không ai nghĩ rằng, lần trước đạo phỉ vào thành còn chưa tới một năm, lần này vậy mà lại tiếp tục đại loạn.
Trong thành đâu đâu cũng vang lên những tiếng la giết, ánh lửa ngút trời.
Tiếng kêu rên, tiếng gào thét, tiếng sắt thép va chạm nối liền không dứt, cũng làm cho bách tính sợ mất mật.
May mà lần hỗn loạn này chỉ xảy ra ở thành đông, đạo phỉ cũng không xông loạn, hỗn loạn cũng không lan tràn khắp nơi.
Tùy rằng trong lòng lo sợ, nhưng mà xem tình hình trước mắt thì chắc là sẽ không sao.
Hiệu thuốc Thanh Nang.
Giờ này khắc này, người trong hiệu thuốc đương nhiên là sẽ không thể nào ngủ được, mỗi người đều khoác thêm quần áo, lòng mang thấp thỏm tập hợp lại một chỗ, hai tay vốn dùng để trị bệnh cứu người cũng đang cầm lên đao binh.
Vì tránh làm cho đạo phỉ chú ý, bên trong hiệu thuốc không có đèn đóm gì, một đám người tụ tập ở đình viện, xì xào bàn tán.
"Ngoại trừ lẻ tẻ đạo phỉ, đã không có người tới." Tần sư phụ nghiêng tai lắng nghe nửa ngày, rốt cục nhẹ nhàng thở ra:
"Thanh Dung, đi xem thử ông ngoại con ra sao rồi."
"Vâng." Tần Thanh Dung đáp ứng, chạy chậm đến nội phòng.
Từ năm ngoái sau khi Hứa lão bị đạo phỉ vào thành chấn kinh, tình huống lúc tốt lúc xấu, lúc tỉnh lúc mê.
Cho dù tỉnh lại cũng phạm vào động kinh, phàm là nghe được một chút dị hưởng, liền sẽ tâm trí toàn thất la to.
Bọn hắn đều là đại phu, cho nên biết rất rõ tình trạng của Hứa lão.
Đây là biểu hiện của dầu hết đèn tắt, nhân sinh đã đi tới đoạn cuối, không ai biết là Hứa lão có thể chống đỡ được bao lâu.
"Mở cửa!"
"Mở cửa nhanh!"
Một tràng tiếng gõ cửa gấp rút mà kịch liệt vang lên, khiến cho những người ở trong tràng căng thẳng, đồng thời nhìn về phía chủ tâm cốt nơi này.
Hai vị đồ đệ của Hứa lão, Tần sư phụ, Lôi sư phụ.
Không giống với dáng vẻ gầy gò, tướng mạo hào hoa phong nhã của Tần sư phụ, dáng người Lôi sư phụ thân cao mã đại, cơ bắp cường tráng.
Thực lực cũng chẳng thua kém gì Lục hộ viện đã mất.
Lúc này, bảy tám vị hộ viện ở trong hiệu thuốc đều là người của Lôi sư phụ, ai cũng đang cầm binh khí, ngày xưa nhìn vào sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng bây giờ lại có thể khiến người ta an tâm.
"Bằng hữu ở bên ngoài." Lôi sư phụ nắm thật chặt côn bổng trong tay, tiến lên một bước rồi rống to với người bên ngoài cửa:
"Nơi này là hiệu thuốc, là chỗ để chăm sóc cho những người bị thương, ngoại trừ bệnh nhân, dược liệu ra thì không còn những vật khác nữa, còn xin giơ cao đánh khẽ."
"Nếu muốn tìm tài, có thể đi chỗ khác tìm."
"Hiệu thuốc?" Người ngoài cửa dường như thối lui ra sau một bức, mượn nhờ ánh lửa để xem kỹ bảng hiệu.
Dừng một chút, cũng không nhiều lời, lập tức liền nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa.
"Hô. . ."
Mọi người trong tràng nhẹ nhàng thở ra, biểu lộ của Lôi sư phụ cũng thoáng hoà hoãn:
"Sư đệ, xem ra đạo phỉ cũng cho chúng ta một ít mặt mũi, muốn vượt qua tối nay chắc là không khó."
"Ừm." Tần sư phụ chậm rãi gật đầu:
"Lần hỗn loạn này không bằng lần trước, hình như người của nha môn cũng có chuẩn bị, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hai người đối thoại nói rõ tình huống, cũng là vì khiến cho những người khác yên tâm.
"Cha!" Đang lúc nói chuyện, Tần Thanh Dung từ trong phòng chạy ra:
"Ngoại công đã ngủ, con cũng đã thắp một ngọn An Thần hương trong phòng rồi, hẳn là sẽ không tỉnh lại."
"Vậy là tốt rồi." Tần sư phụ nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh tượng tối nay như vậy, nếu để cho lão gia tử nhìn thấy, không chừng sẽ nghĩ ngợi chuyện gì đó.
Với tình trạng thân thể của lão gia tử, một chút kích thích cũng không thể nhịn được.
Trong lúc nhất thời nội ngoại vô sự, chỉ có nơi xa vang vọng những tiếng kêu "giết" rầm trời, đám người đang cảnh giác cao độ cũng dần trầm tĩnh hơn.
Xem ra, tối nay có thể trôi qua một cách bình bình đạm đạm.
Đây là chuyện tốt!
"Đát đát. . ."
Tiếng đập cửa nhỏ bé vang lên một lần nữa, cũng làm cho những tiếng xì xào yếu ớt trong nội viện lập tức biến mất.
"Tần sư phụ."
"Ai?"
"Là con, Mạc Cầu." Giọng nói Mạc Cầu suy yếu, hữu khí vô lực:
"Con bị thương, có thể để con vào trong nghỉ ngơi một đêm được không?"
"Là ngươi." Tần sư phụ nhướng mày, vô thức muốn đi ra mở cửa đại môn đang bị phong kín.
"Không được!" Đột nhiên Lôi sư phụ đưa tay cản lại, trầm giọng nói:
"Mạc Cầu là người của Hắc Hổ đường, mở cho hắn môn rất dễ dàng dẫn lửa thiêu thân, sư đệ đừng quên chuyện xảy ra năm ngoái ở hiệu thuốc là tới như thế nào!"
Tần sư phụ trì trệ.
Năm ngoái cũng vì Hứa lão chứa chấp người mà Bạch Mã phỉ muốn giết, cho nên mới gây họa tới toàn bộ hiệu thuốc.
Kết quả. . .
Hạ lão, Lục hộ viện bỏ mình, Hứa lão hôn mê bất tỉnh, người trọng thương cũng không ít.
Lúc trước, nếu như Hứa lão không có nhất thời mềm lòng, sau đó càng là trợ giúp giấu diếm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng này.
"Mạc Cầu đã từng là người của hiệu thuốc, tại sao có thể không quan tâm được." Thấy phụ thân chần chờ, Tần Thanh Dung ở bên cạnh lo lắng, tiến lên một bước nói:
"Để con ra mở cửa!"
"Không được!" Lôi sư phụ vung tay lên, ngăn ở trước cửa:
"Đã từng thì đúng, nhưng bây giờ không phải."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Tần sư phụ: "Sư đệ, đừng bởi vì nhất thời nhân từ nương tay mà làm hại tất cả mọi người."
"Chuyện này. . ." Tần sư phụ há to miệng, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của mọi người trong tràng đều là lạnh lùng.
Chỉ có mấy người có quen biết với Mạc Cầu mới lộ ra vẻ do dự.
"Cha." Tần Thanh Dung dậm chân:
"Mạc Cầu chỉ là đại phu ở Hắc Hổ đường, làm việc vẫn luôn thủ quy củ, sao đệ ấy có thể đắc tội ai được chứ?"
"Lại nói, từ lúc sư đệ gia nhập Hắc Hổ đường, cũng giúp đỡ cho hiệu thuốc rất nhiều, về tình về lý cũng không nên thấy chết không cứu."
"Không thể nói như vậy." Sắc mặt Lôi sư phụ băng lãnh:
"Cho dù muốn giúp thì cũng không cần phải chuốc họa vào thân, nếu như xảy ra hậu quả gì thì ngươi sẽ chịu trách nhiệm hay sao?"
"Ta chịu thì chịu!" Gương mặt xinh đẹp của Tần Thanh Dung cương quyết nói.
"Chỉ sợ ngươi không chịu nổi." Lôi sư phụ hừ lạnh.
"Đủ rồi." Giọng của Tần sư phụ vang lên, ánh mắt biến hóa một hồi, lập tức trùng điệp khoát tay áo:
"Mở cửa cho hắn!"
Cuối cùng thì Tần sư phụ vẫn là mặt lạnh tim nóng giống như Hứa lão, ông ta không thể thấy chết không cứu.
"Sư đệ!" Lôi sư phụ biến sắc, nhìn chằm chằm Tần sư phụ một lúc rồi mới từ từ thu liễm biểu lộ, lạnh giọng mở miệng:
"Tốt nhất là đệ đừng có hối hận."
Đang lúc nói chuyện, Tần Thanh Dung đã vội vàng chạy qua, thuần thục đẩy ra những món đồ đang chắn cửa đại môn.
Mở cửa ra, chỉ thấy Mạc Cầu sắc mặt trắng bệch, đang nghiêng người dựa vào vách tường, nàng bèn vội vàng dìu hắn vào hiệu thuốc.
"Đệ sao vậy?" Tần Thanh Dung bận bịu đóng cửa lại rồi la lên với phụ thân mình:
"Cha, mau đến nhìn sư đệ đi."
"Tới rồi." Tần sư phụ cất bước tiến lên, đưa tay bắt mạch, lông mày không nhịn được chớp chớp.
Cường độ khí huyết này. . .
Rõ ràng là tình huống cực kì không ổn, nhưng sức sống lại có thể so sánh với thanh niên trai tráng đại hán tập võ lâu dài.
Ông ta lấy lại bình tĩnh, rồi mới cẩn thận kiểm tra tình huống của Mạc Cầu.
Không bao lâu liền thu tay về:
"Không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là tốt, ừm. . . , con đi lấy một viên Hộ Khí đan cho nó ăn đi."
"Vâng." Tần Thanh Dung gật đầu, đang muốn dìu Mạc Cầu vào trong phòng, đột nhiên bên ngoài cửa lại vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
"Thùng thùng!"
Tiếng đập cửa ngột ngạt hữu lực, thậm chí làm cho cánh cửa run rẩy.
"Mở cửa!"
"Mở cửa nhanh lên!"
"Giao người hồi nãy ra đây, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Tiếng rống như sấm, làm cho những người ở trong nội viện biến sắc.
Nhất là Tần sư phụ, sắc mặt xanh xám, ánh mắt phức tạp, hai tay nắm chặt gắt gao, gân xanh ở mu bàn tay gồ cao.
Còn về Lôi sư phụ thì đang cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng sống chết mặc bay.
"Bằng hữu bên ngoài." Tần sư phụ híp mắt mở miệng:
"Nơi này là hiệu thuốc, không có người mà các vị muốn tìm, không biết có thể cho chút thể diện hay không?"
"Mặt mũi?"
"Hiệu thuốc?"
Ngoài cửa, có người chần chờ, càng có người lấy đồ vật gì đó đánh thẳng vào đại môn.
Chẳng qua sau một tiếng nói thầm, dường như cuối cùng vẫn là nể mặt hiệu thuốc, dù sao chỉ là một tên râu ria, không đến mức như thế.
"Hô. . ."
Tần sư phụ nhẹ nhàng thở ra, đang muốn yên lòng, đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
"Đạo phỉ, có đạo phỉ!"
Hứa lão!
Đám người biến sắc, vội vã vọt vào.