Người dịch: Whistle
Mà con quỷ vật nhện ở bên cạnh thì lại không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là quan hệ giữa Mạc Cầu và Tần Thanh Dung rất không bình thường, nó nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt tràn đầy hứng thú.
"Khương Hạo. . ."
Ngược lại thì đến giờ Băng Thăng mới hồi thần, trong mắt rồng xuất hiện vẻ kinh ngạc, ả cả giận nói:
"Ngươi thật to gan, dám cấu kết với kẻ ngoại lai, phản bội Long tộc, một khi để cho những Long tộc khác phát hiện thì chắc chắn sẽ đồ diệt toàn tộc của ngươi, đem ngươi chém thành muôn mảnh!"
Sau khi gầm thét xong, nó lại đột nhiên nói:
"Bất quá nếu như ngươi cứu ta ra thì ta còn có thể nói giúp cho ngươi, không chỉ có thể tha chết cho ngươi, ngay cả mấy vị tỷ muội kia của ta cũng có thể cho ngươi thưởng thức. . ."
"Thế nào?"
"Im ngay!" Tần Thanh Dung thanh âm lạnh lẽo:
"Súc sinh, muốn chết!"
"Đinh. . ."
Kiếm tiếng du dương bỗng nhiên vang lên, kiếm ý bộc phát đâm thẳng vào giữa trán của Băng Thăng rồi ngang nhiên xoắn nát Long hồn của nó.
Sát ý kiếm đạo làm cho người nhìn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Hiển nhiên là lời nói của con Băng Long này đã kích thích nàng.
"Không sai." Mạc Cầu nhìn thấy cảnh này đều mặt không đổi sắc, chỉ chậm rãi gật đầu:
"Kiếm pháp của nàng đã không hề kém hơn Quỷ Vương cùng giai, chỉ thiếu đi vài phần Sát ý, một kiếm này vận dụng không sai."
"Hừ!"
Tần Thanh Dung hừ lạnh:
"Xem ra trong mấy năm này ngươi sống cũng không tệ, chỉ dựa vào khuôn mặt này thôi là đã có không biết bao nhiêu thiếu nữ, rồng cái sẵn sàng sà vào lòng rồi?"
Ngữ khí bất thiện của nàng khi truyền vào trong tai những người ở đây lại có thêm mấy phần hờn dỗi.
Chuyện này cũng làm cho khí tức của người thần bí kia trở nên càng âm trầm hơn.
"Không đến mức đó." Mạc Cầu bật cười lớn, giống như nơi này không có người vậy, trực tiếp mở miệng mời:
"Đi chung với ta đi?"
Tần Thanh Dung mặt hiện ý động, lập tức than nhẹ.
"Thánh nữ." Bỗng nhiên, tên người thần bí của Tổ đình kia lặng lẽ mở miệng:
"Ngươi phải biết rõ thân phận của mình, không thể cấu kết với người ngoài, nếu như không giải quyết kẻ này, Điện chủ và Thánh chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Người này, cũng không thể lưu!"
Tràng trong yên tĩnh.
Mạc Cầu híp mắt, tóc dài không gió mà bay.
"Nếu có cần thì tại hạ có thể cống hiến sức lực." Con Quỷ vật nhện mắt hiện dị mang, trong giọng nói mang theo sự thúc giục:
"Chư vị, nơi đây không thể ở lâu, viện binh của Long tộc sẽ đến ngay lập tức, mau chóng giải quyết cho xong người này rồi chúng ta mau chóng rời đi."
"Không sai." Người thần bí vươn hai tay ra, mỗi tay đều cầm một thanh quỷ khí:
"Thánh nữ, ba người chúng ta liên thủ thì sẽ không chậm trễ được bao nhiêu thời gian."
Tần Thanh Dung không nói tiếng nào, chỉ có âm phong đang nhanh chóng xoay vòng quanh người, thể hiện ra tâm tình bất định của nàng.
"Không có thời gian để nghĩ nữa." Người thần bí tiếp tục mở miệng:
"Không giết hắn thì ngươi sẽ không có cách nào giải thích khi trở về, Âm khí thiếu thốn còn có thể nghĩ biện pháp, nếu như cứ tiếp tục dây dưa với người này thì Điện chủ cũng sẽ bị Thánh chủ trách phạt."
"Giết!"
". . ." Tần Thanh Dung há to miệng, lập tức gật đầu:
"Tốt!"
Chưa dứt lời, một vệt kiếm quang thanh tịnh đột ngột xuất hiện, kiếm quang như ngọc, óng ánh thuần túy, như trăng sáng treo trên bầu trời.
Kiếm ý không lộ sát cơ, nhưng lại làm cho người và quỷ ở nơi này vô thức kéo căng thân thể, trong lòng báo động.
Người thần bí và con nhện quỷ liếc nhìn nhau, đồng thời hành động, quỷ khí cuốn theo âm phong, mắt nhện xuất hiện dị mang, chuẩn bị liên thủ lao về phía Mạc Cầu.
Trận chiến này nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Một khi Long tộc Cửu giai gặp nạn, hơn nữa còn là Tộc Thiên Long, đồng tộc ở gần đó sẽ có thể cảm ứng được, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ chạy tới đây.
Đến lúc đó.
Không đề cập tới mấy con Long tộc Thập giai, chỉ cần mấy con Cửu giai cùng nhau chạy đến, dựa vào thiên phú chồng chất thần niệm của Long tộc thôi là có thể làm cho bọn chúng không còn đường trốn.
"Tốt!"
Mạc Cầu gật đầu, Bách Tịch Đao chém ra.
"Tranh. . ."
Đao mang kinh thiên, còn mạnh hơn kiếm quang.
Kiếm minh thanh thúy vang dội, đao minh hùng hồn to lớn, một đao một kiếm va chạm giữa không trong, trong nháy mắt đã bộc phát ra hào mang chướng mắt che đậy một phương.
Người thần bí đang định vọt lên thì trong lòng bỗng nhiên cuồng loạn.
"Không tốt!"
Nghĩ vậy, đột nhiên nó nhanh chóng lùi lại.
Mà con Quỷ Vương nhện kia lại không kịp phản ứng, chỉ thấy một đao một kiếm kia dung hợp lại với nhau, sát ý lăng lệ lập tức bạo trướng.
"Bạch!"
Vầng sáng quét ngang, trong phạm vi mười dặm đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Vầng sáng tán đi, Âm khí bị quét sạch sành sanh.
Bảy con mắt của Quỷ Vương nhện lấp lóe, vẻ mặt dữ tợn, nó nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người Mạc Cầu, quỷ thể run rẩy, cuối cùng chỉ đành thét lên một tiếng không cam lòng.
"Bành!"
Âm khí nổ tung, sinh cơ diệt tuyệt.
Mặc dù người thần bí kia đã phát hiện ra không đúng trước, nhưng cũng không thể tránh thoát đao kiếm hợp kích, chỉ trong nháy mắt đã bị kình khí đánh trúng trăm ngàn lần.
Dị lực ẩn chứa trong đao kiếm, nhất là đao khí, dẫn dắt kiếm quang biến hóa, mỗi một kích đều đánh trúng ngay tiết điểm điều đình khí tức của nó.
Cuối cùng, đao khí chỉ dẫn kiếm quang chém vào nội hạch trong quỷ thể.
Chỉ nhẹ nhàng xoắn một phát đã diệt sát sinh cơ của nó.
"Răng rắc. . ."
Vết rách xuất hiện trên quỷ thể.
Người thần bí há miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Dung, bi phẫn gầm nhẹ:
"Điện chủ, Thánh chủ, sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm." Tần Thanh Dung lắc đầu:
"Đa tạ tiền bối đã chiếu cố ta nhiều năm như vậy, để ta tiễn tiền bối lên đường."
Dứt lời.
Phi kiếm run rẩy, đánh nát quỷ thể.
Hết thảy đều tan thành mây khói.
Hai con Long tộc Cửu giai bỏ mình, hai con Quỷ Vương bố trí mai phục cũng lần lượt nuốt hận, nhưng bầu không khí ở hiện trường lại có chút lúng túng.
Rõ ràng là đôi nam nữ này đều cảm mến nhau, nhưng thân phận và cảm xúc xa lạ của mỗi người lại khiến cho bọn họ không biết phải làm thế nào cho phải.
Mạc Cầu chưa bao giờ động tâm giống như lúc này.
Vào thời điểm mà Tần Thanh Dung xuất kiếm thì hắn cũng đã hiểu được suy nghĩ của đối phương, nên cũng phối hợp với xuất đao, cũng dẫn dắt đối phương biến hóa kiếm quyết.
Mọi chuyện đều diễn ra rất ăn ý.
Nhưng sau sự ăn ý này lại là trầm mặc.
Mạc Cầu xoay người nhìn về phía Tần Thanh Dung, đập vào mi mắt không phải là cảnh tượng trùng phùng hân hỉ, mà lại là vẻ mặt cô đơn.
Áo trắng tung bay theo làn gió, lộ rõ vẻ tiêu điều.
Mạc Cầu mở miệng:
"Thanh Dung, nàng có tâm sự sao?"
"Đúng vậy." Tần Thanh Dung ngẩng đầu, ngữ khí giống như đang bi ai lại như không bỏ:
"Ta sắp chết, đây có tính là tâm sự không?"
"Sao lại như vậy." Mạc Cầu lắc đầu:
"Có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì, cùng lắm thì không trở về Âm phủ nữa, chẳng lẽ trên dương thế to lớn này không có chỗ cho nàng dung thân sao?"
"Ta biết ngươi học được rất nhiều bí pháp, nhưng thứ ở trên người không phải cứ muốn là có thể cởi bỏ được." Tần Thanh Dung mở miệng:
"Vào thời khắc mà ta hóa thành Âm hồn thì hồn phách đã bị một món bí bảo của Tổ đình khóa chặt, cho dù là Đế vương Âm phủ cũng không thể cởi bỏ."
Mạc Cầu nhíu mày, lách mình tới gần:
"Ta xem một chút."
Tần Thanh Dung vươn tay, không hề phòng bị, mở rộng khí tức trên người.
Pháp lực Bắc Âm Huyền Kinh chảy qua toàn thân, thậm chí còn bởi vì hai người đã từng thần giao một tràng mà xâm nhập vào trong Thần hồn đang bị tầng tầng giam cầm.
Một lát sau.
Mạc Cầu thu tay lại, sắc mặt âm trầm.
Tần Thanh Dung nói không sai, thứ trong cơ thể nàng đã dung hợp với mệnh hồn, ngay cả Mạc Cầu cũng không có cách nào phá giải.
Thậm chí.
Có thể nói là hồn phách của Tần Thanh Dung vẫn còn chưa hoàn chỉnh, bộ phận quan trọng nhất của hồn phách không ở trong bộ quỷ thể này.
Cho dù Mạc Cầu đã học vô số bí pháp thì cũng không thể làm được gì.
"Bỏ đi."
Thấy sắc mặt của Mạc Cầu, Tần Thanh Dung cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, lạnh nhạt thu tay lại:
"Ta đã từng sống mấy trăm năm bình thường trong Tổ đình, ngay cả bản thân mình là ai cũng không biết, bây giờ biết được tên của bản thân, ta đã vừa lòng thỏa ý."
"Huống chi. . ."
"Còn có ngươi."
"Không có biện pháp nào khác sao?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Dù gì thì nơi này cũng là Táng Long Thiên, ở đây có xảy ra chuyện gì thì nơi đó cũng không biết được, nàng trở về giải thích một chút thì chắc là sẽ không sao đâu."
"Hoặc là, ta về cùng nàng!"
Thanh âm hắn ngưng tụ, cất bước tới gần.
"Ngươi đi theo ta." Trong đôi mắt băng lãnh trong suốt của Tần Thanh Dung xuất hiện gợn sóng, sau đó nàng lại lắc đầu than nhẹ:
"Chẳng qua cũng chỉ là có thêm một người chết mà thôi."
"Về phần ta, ta có thể sống tạm trăm năm, cuối cùng vẫn phải hiến tế cho Thánh chủ, mà lòng ta đã người khác, cho nên không thể đáp ứng được."
Vào ngày phục sinh dưới Âm Ti, linh trí của nàng chưa hồi phục thì bị người trong Tổ đình tẩy não, cảm thấy kiêu ngạo vì chức vị Thánh nữ, vì ngày khác có thể xả thân cho Thánh chủ.
Vì chuyện này mà nàng còn nỗ lực phấn đấu.
Cho đến khi gặp được Mạc Cầu, trái tim phẳng lặng của nàng mới xuất hiện gợn sóng.
Khi lần đầu nhìn thấy Mạc Cầu, nàng vẫn chưa nhận ra đối phương, nhưng trong lòng lại xuất hiện những cảm xúc có mừng có sợ, nàng không biết phải làm thế nào nên chỉ có thể tránh né.
Nhưng duyên phận của hai người lại không cạn.
Mấy lần gặp nhau, nàng không chỉ đã phục hồi trí nhớ kiếp trước, còn tình căn sâu nặng.