Người dịch: Whistle
Có tới hơn một trăm vị Tiên dân Di tộc xuất hiện ở chung quanh.
Những này người đến từ các phương, mỗi người đều có thực lực Lục giai trở lên, thậm chí còn có không dưới mười người có thực lực Cửu giai.
Trong một có một ông lão râu tóc bạc phơ, cơ thể còng xuống, tay cầm cốt trượng, khí tức trên người mơ hồ giống như Thập giai.
Bọn hắn đều sử dụng bí pháp che lấp thân hình, ngay cả người mang Đại La Pháp Nhãn như Mạc Cầu cũng nhìn không thấu, mà Đấu Mẫu Pháp Ấn lại trở nên rõ ràng hơn.
Những Tiên dân Di tộc này đều đã tu hành Thiên Binh Pháp!
Hơn trăm vị Kim Đan, mười vị Nguyên Anh, chỉ là lực lượng của những người này gia trì thôi liền có thể làm cho Mạc Cầu nảy sinh một cảm xúc là có thể kháng cự hết thảy.
Nếu như lúc này mà gặp được Long tộc Thập giai, hắn có niềm tin rằng mình có chém giết nó một cách dễ dàng.
"Hây!"
Thái Hạo quát khẽ một tiếng, khí tức trên người đột nhiên tăng lên.
"Oanh. . ."
Nguyên khí mênh mông bao phủ xung quanh, làm cho cây cối rung động, mà tu vi thực sự của Thái Hạo cũng đã tới gần Cửu giai Đỉnh phong.
Thiên Binh Pháp.
Sau khi giết chết Dương Quân, cướp đoạt Tinh nguyên, làm cho tu vi của ông ta cũng tăng lên không ít.
Thái Hạo cảm nhận tu vi cảnh giới của mình một hồi liền nhướng mày, mặc dù đã biết từ trước, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Thiên Binh Pháp dù diệu, làm cho thực lực của ông ta tăng lên gấp bội chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nhưng lại có cực hạn.
Khi tới Cửu giai Đỉnh phong liền không có khả năng đột phá tiếp được nữa!
Trừ phi. . .
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cầu.
"Thái Hạo Tộc trưởng đừng có nhìn ta." Mạc Cầu bất đắc dĩ lắc đầu:
"Trừ phi tại hạ có thể trở nhân vật có thực lực sánh ngang với Long tộc Thập Nhị giai, nếu không thì không có cách nào giúp Tộc trưởng đánh vỡ cực hạn hiện giờ."
Đúng là Đấu Mẫu Pháp Ấn có năng lực đột phá cực hạn, nhưng cũng xem là trình độ nào.
Người mang Pháp Ấn nhiều nhất chỉ có thể giúp đỡ cho kẻ thấp hơn mình một đại cảnh giới phá vỡ cực hạn, nếu như mạnh hơn thì không có tác dụng.
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Thái Hạo than nhẹ:
"Xem ra ta chỉ có thể hi vọng Khương tộc trưởng chứng được Hóa Thần chi cảnh."
"Ha ha. . ." Mạc Cầu cười sang sảng:
"Mượn cát ngôn của Thái Hạo Tộc trưởng."
"Ừm."
Thái Hạo gật đầu, khom người đi tới trước mặt ông lão kia, quỳ một chân xuống đất, trầm giọng nói:
"Thái Hạo khấu kiến Thái Thượng trưởng lão, lần này mời ngài bôn ba ngàn dặm đến đây, là do vãn bối thiếu cân nhắc."
"Không sao." Nếp nhắn trên mặt của Thái Thượng trưởng lão run run, khàn giọng nói:
"Bộ xương già này của ta còn có thể sử dụng được thì không thể tốt hơn, huống chi lần này còn có thể nhìn thấy biến số của nhân tộc."
Ông lão nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, chậm rãi mở miệng:
"Khương tộc trưởng phải không?"
"Đa tạ ngài đã truyền thụ Pháp thuật, để cho lão hủ còn có thể khôi phục được tu vi năm đó, lần này nếu như có cái gì phân phó thì cứ mở miệng."
"Không dám." Mạc Cầu nhìn kỹ đối phương:
"Mặc dù tinh nguyên của lão tiên sinh rất thịnh, nhưng lại từng bị tổn hại căn cơ, không biết. . ."
"Không sao cả!" Thái Thượng trưởng lão híp mắt:
"Ta vốn là người đang chờ chết, nếu như có thể giết được vài con Long tộc thì cũng coi như không hối tiếc."
"Vậy thì tốt." Mạc Cầu gật đầu:
"Không biết trận pháp mà quý tộc vừa thi triển có thể vây khốn được Long tộc Thập Nhất giai hay không?"
"Thập Nhất giai?"
Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão ngưng trọng, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy.
. . .
Trong Táng Long Thiên, từ trước tới giờ đều là Long tộc đi săn những sinh linh khác, chưa bao giờ có chuyện bị người vây giết, nhưng hôm nay lại xảy ra tình huống như vậy.
Hơn ba mươi con Long tộc bị bầy quỷ vây công.
Cho dù trong đó có mấy con Long tộc Cửu giai, cho dù long uy và Thần niệm đã chồng chất, nhưng cũng không chịu được thủ đoạn quỷ dị khó lường của quỷ vật, tinh lực của bọn nó đang bị hao tổn quá nhanh.
"Rống!"
Một tiếng gào thét không cam lòng phát ra, một con long tộc bị Quỷ vật phụ thể, thôn phệ Long hồn.
Có mở đầu, thế cục sau đó liền sụp đổ càng nhanh hơn, ngày càng có nhiều Long tộc khó chống đỡ được, bị Quỷ vật liên tục đánh giết tại chỗ.
"Bành!"
Mông Sơn lộ ra quỷ thể dữ tợn, quỷ trảo đang nắm chặt một con long tộc bảy tấc, giống như cự nhân đang cầm một con trường xà vậy, sau đó y đột nhiên bóp nát con Long tộc trong tay.
Sau một khắc.
Mông Sơn xuất hiện ở trước mặt một con Quỷ Vương rồi đấm ra một quyền.
"Oanh. . ."
Thân thể của Quỷ Vương bị một quyền của gã đánh tan, may mà Quỷ vật vô hình, một lát sau liền ngưng tụ ở cách đó không xa, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Hiển nhiên, một quyền này của gã đã làm cho con Quỷ Vương kia bị thương không nhẹ.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Sơn tướng quân!"
"Mông Sơn!"
Bầy quỷ sắc mặt đại biến, nhanh chóng lùi lại, nhìn về phía Mông Sơn với thần sắc kinh hoảng.
Tâm Kiếm Quận chúa liền vội vàng nói:
"Sơn tướng quân, hiện giờ không phải là lúc nội chiến, Long tộc đã biết được chỗ này, chúng ta có thể gặp được nguy hiểm bất kỳ lúc nào, cần phải đồng tâm hiệp lực mới có sinh cơ."
"Đồng tâm hiệp lực?"
Mông Sơn hừ lạnh:
"Nếu như các ngươi thật sự có thể đồng tâm hiệp lực, liên thủ đối địch, vậy thì cũng không cần tốn nhiều thời gian như vậy để giải quyết những con súc sinh này rồi?"
"Con quỷ vừa rồi!"
Mông Sơn chỉ về phía con quỷ vừa chịu một đấm của gã rồi nói:
"Trong lúc động thủ đều không dùng toàn lực, thân là Quỷ Vương mà lại trốn ở sau lưng người khác, chỉ khi an toàn mới chịu động thủ."
"Nếu như ở trong quân đội của ta mà có loại quỷ vật này thì nó đã sớm bị chém giết thị chúng rồi!"
Hiện trường yên tĩnh.
Sắc mặt của bầy quỷ biến hóa liên hồi.
Mặc dù bọn chúng không làm gì quá phận, nhưng cũng biết là vừa rồi bản thân cũng không hề dốc hết toàn lực.
Một tháng trước, bọn chúng còn ước gì đối phương chết đi.
Bây giờ căn bản không có khả năng giao sau lưng mình cho kẻ khác.
"Ta hi vọng các ngươi hiểu rằng." Sắc mặt Mông Sơn âm trầm, nói:
"Tuy rằng hiện giờ chúng ta có hơn hai mươi vị Quỷ Vương, nhưng gần đây lại có hơn một ngàn con Long tộc, Long tộc Cửu giai trên một trăm, còn có cả Thập giai hay thậm chí là Thập Nhất giai."
"Nếu như chúng ta không thể đồng tâm hiệp lực. . ."
"Vậy thì đừng hòng có kẻ nào thoát được!"
"Ba ba. . . Ba ba. . ."
Tiếng vỗ tay vang lên.
Nhóm người Đế Khốc từ trong khu rừng cách đó không xa chậm rãi bước xuất, y vừa vỗ tay vừa liên tục gật đầu:
"Sơn tướng quân nói không sai, chúng ta vốn là đồng tộc có quan hệ huyết thống, vào lúc gặp phải sinh tử tồn vong như bây giờ, chỉ có đoàn kết một lòng mới có thể sống sót."
"Nói thì dễ nghe." Một con quỷ kêu lên:
"Trước đó không lâu còn phải đề phòng đối phương đâm lưng, bây giờ lại muốn một lòng đoàn kết, quả thực là nằm mơ!"
"Cũng đúng." Đế Khốc gật đầu:
"Dù sao Lỗ vương chi vị cũng chỉ có một cái, tất cả mọi người đang tranh giành, đối với phe mình thì chuyện thiếu đi một vị đối thủ cạnh tranh đương nhiên là chuyện tốt."
"Không bằng như vậy đi."
Hắn đề nghị:
"Các ngươi cũng đừng cãi cọ nữa, chúng ta ở chỗ này so xem người nào thu thập được nhiều Tinh huyết nhất, để định ra nhân tuyển của vị trí Lỗ vương trước, sau đó từ người này dẫn đầu những con quỷ vật khác rời đi."
"Như thế nào?"
"Hả?"
"Ồ!"
Bầy quỷ phát ra những tiếng kinh ngạc.
Lập tức lại có một quỷ mở miệng:
"Đế Khốc, chắc là ngươi đang rất tự tin vào bản thân, cho nên mới đưa ra đề nghị như vậy, bất quá ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy mình có thể chiến thắng?"
"Ta không. . ."
"Ngang!"
Bầy quỷ còn chưa thương lượng xong thì chân trời đã truyền đến một tiếng long ngâm du dương.
Bầy quỷ nghe tiếng liền sắc mặt đại biến.
"Thập Nhất giai!"
"Mau trốn!"
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Oanh!"
Một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, giống như một vầng thái dương treo ở trên chín tầng trời rơi xuống mặt đất, đại địa lập tức bị lõm xuống, bùn đất hóa thành nham tương.
Vô số tia lửa tung tóe bốn phía, nham tương bay xa hơn 10 dặm.
Vùng trung tâm va chạm bị lõm xuống, những khu đất ở xung quanh mình lập tức gồ cao, một khu vực giống như một ngọn núi lửa hình vòng cung đột nhiên xuất hiện.
"Hô. . ."
Ở chính giữa hỏa cầu có một con Hỏa Long thân dài đến ngàn mét, cơ thể màu đỏ đang xoay quanh, nhiệt lượng cao vô tận từ trên người nó tuôn ra.
"Rống!"
Hỏa long gầm thét, lân phiến trên người run rẩy, thân thể cao lớn lập tức lao về phía đám quỷ vật với tốc độ của thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thân ở giữa không trung, nó há miệng lớn ra.
"Oanh. . ."
Một luồng nham tương thô to quét ngang bốn phía, những nơi nó đi qua, vạn vật đều câu phần.
Cho dù là Quỷ vật Âm phủ hư ảo không thật sự tồn tại, nhưng ở trước mặt nhiệt độ cao này chỉ có kêu thảm rồi hóa thành một mảnh hư vô.
Trốn!
Mau trốn!
Giờ khắc này, bất luận là Âm hồn Lệ quỷ bình thường, hay là Quỷ Vương, thậm chí là cả Mông Sơn đã tiến giai Trung giai, tất cả mọi người đều đang điên cuồng chạy trốn.
Đối mặt với Long tộc Thập Nhất giai có thể so với Quỷ Vương đỉnh tiêm, bọn hắn cơ hồ không có sức chống cự.
Huống chi.
Con long tộc này cũng không chỉ tới một mình, còn có những con Long tộc khác đi theo ở phía sau, trong đó không thiếu Thiên long Cửu giai, thậm chí là Thập giai.
"Mông Sơn!"
Đế Khốc vừa bỏ chạy vừa ngửa mặt lên trời gào to:
"Giao Tinh huyết trên người ngươi cho ta, ta có thể dảm ngươi không chết!"
"Những quận hầu khác đừng có tản ra, để cho hộ vệ của các ngươi hấp dẫn sự chú ý của truy binh, đừng có chạy về phía này."
"Ngươi?" Mông Sơn nghiêng đầu, lặng lẽ mở miệng:
"Dựa vào cái gì?"
Về phần những con Quỷ vật khác, ngoài việc liều mạng phi nước đại ra thì cũng không biện pháp nào tốt hơn, khi nghe được Đế Khốc nói vậy liền chạy tới, hi vọng bên này có thể có chuyển cơ.