Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 834 - Chương 834. Sinh Tử Một Đường

Chương 834. Sinh Tử Một Đường Chương 834. Sinh Tử Một Đường


Người dịch: Whistle

"Ta biết làm cách nào để ra khỏi đây!" Đế Khốc nói:

"Trong thế giới này có một nhóm Tiên dân Di tộc, những người này có thực lực đánh vỡ kết giới mà Long tộc dựng lên, chúng ta có thể rời đi từ chỗ mà bọn hắn đã đánh vỡ."

"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết sau lưng không có quá nhiều truy binh."

"Được." Mông Sơn quay đầu nhìn thoáng qua đám Long tộc khí thế hung hung, lại nhìn về phía màn sáng đang càng ngày càng nhỏ ở phương xa, chậm rãi gật đầu:

"Tạm thời tin ngươi một lần."

"Sơn tướng quân." Đế Khốc mở miệng:

"Ta dựa vào cái gì phải giúp các ngươi?"

"Dựa vào cái gì?" Mông Sơn nhếch miệng cười, đột nhiên lao đến:

"Ngươi cho rằng mình còn có sự lựa chọn hay sao?"

Cùng lúc đó.

Dương hầu, Tâm Kiếm Quận chúa, Thừa Thiên hầu và những quận hầu khác cũng không nói tiếng nào vọt tới, bao bọc vây quanh Đế Khốc, ánh mắt băng lãnh, không rên một tiếng.

"A. . ."

Đế Khốc cười khẽ, thân hình đột nhiên trì trệ.

Y chắp hai tay sau lưng, đứng im tại chỗ nhìn về phía bầy quỷ:

"Như thế nào?"

"Bây giờ đã là lúc sinh tử tồn vong mà các ngươi vẫn còn có suy nghĩ muốn áp chế ta sao?"

"Ngươi. . ." Mông Sơn là người đầu tiên phát hiện ra không đúng, vươn tay ra, bàn tay của gã ta lại trực tiếp xuyên qua bóng người của Đế Khốc:

"Giả?"

Biểu lộ của bầy quỷ trở nên ngưng trọng.

"Sơn tướng quân." Đế Khốc lắc đầu:

"Nếu như ta không xuất hiện, mặc cho các ngươi bị Long tộc vây giết, chỉ có một mình ta trở về, Lỗ vương chi vị ngoài ta ra thì còn có ai dám giành?"

"Sở dĩ ta xuất hiện ở đây chẳng qua là vì tình huynh đệ, không nỡ để các ngươi đi chết, muốn chỉ cho các ngươi một con đường sống."

"Nào ngờ. . ."

Đế Khốc tỏ vẻ tiếc nuối, lắc đầu thở dài.

"Ngươi thật sự có khả năng mang bọn ta ra ngoài?" Ở bên cạnh Thừa Thiên hầu, Tần Thanh Dung toàn thân áo trắng chậm rãi mở miệng.

"Đương nhiên." Đế Khốc nhìn nàng một cái như có thâm ý gì đó, nói:

"Bất quá, ta cần chư vị cho ta một lời hứa hẹn, sau khi rời khỏi đây, Lỗ vương chi vị sẽ là của ta, các ngươi không thể tranh đoạt."

Lần này Đế Khốc đến đây là có mấy cái mục đích, một là cứu Tần Thanh Dung, đây cũng là yêu cầu của Mạc Cầu, còn về phần tình huynh đệ thì chỉ là thuận tiện thôi.

Nhưng nếu như có thể mang theo một đám Quận Hầu có thể giúp mình chống cự Chiêu Vương trở về thì cũng là chuyện tốt.

Chân trời ngàn dặm, mấy trăm con Long tộc bay lên.

Các loại Phi long chập trùng, một luồng thần niệm mênh mông càn quét tứ phương, những nơi đi qua, tất cả chi tiết đều ánh vào trong nhận biết của long niệm.

"Cảnh tượng như thế này làm cho ta nhớ đến một vạn năm trước."

Một con Phong long Tương Liễu Thập giai đong đưa đuôi rồng, liếc nhìn tứ phương, thong thả mở miệng:

"Khi đó, ta còn quá nhỏ, có một đám Tiên dân Di tộc dám gây chuyện ở khu vực của Hoàng Long, Tộc Tương Liễu đáp ứng lời mời đến đó trấn áp."

"Tiên dân Di tộc?" Trong mắt của một con Băng Long xuất hiện vẻ hoảng hốt:

"Đã rất nhiều năm chưa từng nghe qua cái tên này, ta cũng sắp quên luôn sự tồn tại của bọn chúng."

"Đúng vậy đó!" Tương Liễu gật đầu:

"Có lẽ bọn hắn đã bị diệt tuyệt rồi, dù sao thọ nguyên của nhân tộc cũng quá ngắn, vạn năm qua đã không biết thay đổi bao nhiêu đời rồi, truyền thừa cũng đoạn tuyệt."

"Mà những con Quỷ vật đến từ. . ."

"Âm phủ ngoài kia, vậy mà vẫn còn cố gắng cầm cự được?"

Long tộc là chủng tộc đã tồn tại từ thời thượng cổ, thọ nguyên lâu dài, chuyện xảy ra ở mấy trăm vạn năm trước vẫn còn lưu truyền trong Long tộc.

Trong truyền thuyết, vạn giới sụp đổ.

Âm phủ cũng đã không còn.

Không ngờ.

Lần này lại có thể tìm được Âm phủ từ trong trí nhớ của đám Quỷ vật đến từ ngoại giới này.

Bất quá cho dù có phải đối mặt với Quỷ vật Âm phủ trong truyền thuyết thì bọn chúng vẫn không nhanh không chậm, thân hình nhàn nhã, chỉ có Thần niệm du đãng.

Cho dù là vào thời kỳ thượng cổ thì Long tộc cũng là chủng tộc cao cao tại thượng.

Chỉ là vài con Quỷ vật Âm phủ mà thôi, mặc dù gây ra động tĩnh không nhỏ, nhưng hiện giờ đại trận đã thành, bọn hắn cũng thành cá trong chậu.

Không thể trốn đi đâu được!

"Tiền bối!"

Quả nhiên, không bao lâu sau, có thần niệm của Long tộc từ phía xa truyền đến:

"Đã phát hiện ra tung tích của bọn hắn!"

"Nha!"

Song long nghiêng đầu, biểu lộ uể oải đột nhiên ngưng tụ, một luồng sát ý lạnh lẽo quét về phía ngoài mấy trăm dặm.

"Nhiều Cửu giai như vậy, lại còn có một vị Thập giai."

Hai mắt Tương Liễu co vào:

"Thực lực của đám quỷ vật này nằm ngoài dự liệu của chúng ta, chẳng trách có thể giết chết hai vị đồng tộc Thập giai."

Trong hai con Long tộc Thập giai vừa chết kia, một con là bị Mạc Cầu giết chết, một con thì bị Ngũ Đầu Quỷ liều mạng đồng quy vu tận.

"Thì tính sao?"

Băng Long ngang nhiên mở miệng:

"Nơi đây có mấy trăm Long tộc, bốn vị Thập giai, số lượng Cửu giai cũng gấp mười lần bọn hắn, huống chi còn có Chúc Viêm tiền bối tự mình xuất thủ."

"Bọn hắn chết chắc rồi!"

"Ngang!"

Đang khi nói chuyện, hư không nơi xa đột ngột xuất hiện một quả cầu lửa rất lớn, vừa xuất hiện thì cầu lửa đã lao về phía này với một tốc độ kinh người.

Khí thế lao tới đã tạo tầng tầng khí lãng trong hư không.

"Oanh!"

Trong tiếng nổ mạnh, mặt đất chấn động, bụi mù tràn ngập, vô số nham tương từ bên trong phun ra, nhiệt độ cực cao làm cho chân trời nhuộm thành một dòng sông đỏ.

"Tiền bối đã xuất thủ rồi!"

Tương Liễu quát khẽ, Long khu lắc lư, chớp mắt đã lao ra hơn mười dặm, Băng Long cũng theo sát phía sau, tốc độ chỉ hơi chậm một chút.

"Chư vị tiền bối."

Một con Phong Long thân dài trăm mét 'nhỏ nhắn xinh xắn' chạy tới gần rồi cúi đầu khom người nói:

"Những con quỷ vật kia đã tách ra."

"Tách ra?"

Con Hỏa long dài đến ngàn mét nhìn về phía đám quỷ vật nhỏ bé ở phương xa, Thần niệm mênh mông như có như thực chất cuồng quyển xung quanh.

Hai con mắt khổng lồ lóe ra luồng sáng cơ trí:

"Âm hồn Quỷ vật và nhân tộc giỏi về dùng kế."

"Chắc là bọn hăn đang dùng mấy con cờ để dẫn dụ truy binh của Long tộc, để tạo khoảng trống cho đám quỷ tộc Cao giai kia đào tẩu, không được để cho bọn hắn thành công."

Chúc Viêm là Long tộc Cao giai đã sống vài vạn năm rồi, tuyệt không phải hạng người vô tri, chỉ là thực lực quá mạnh làm cho nó lười động não mà thôi.

Cho dù có dẫn đi một chút, hoặc thậm chí làđại bộ phận Long tộc thì lại làm được gì?

Chỉ cần có ta ở đây, các ngươi còn ở bên trong kết giới của Long tộc thì cũng chỉ là chết chậm hơn một chút mà thôi, chẳng thay đổi được gì cả.

"Chia Long tộc ra đuổi theo giết Quỷ vật."

Long khu của nó lắc lư, nhào về phía đám Quỷ vật, trông như chậm mà nhanh:

"Còn lại thì đi theo ta, bọn chúng không thoát được đâu!"

"Vâng!"

Chúng long đáp lời.

. . .

"Ầm ầm!"

Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng, đứng trên ngọn cây và nhìn về phía chân trời xa xa.

Chân trời u ám, mơ hồ có tia sét lấp lóe, chốc chốc lại vang lên tiếng sấm rền, chốc chốc lại có một cơn gió mang theo mưa phùn từ trên không trung bay xuống.

Những giọt nước mưa lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy giật mình tỉnh lại.

"Trời mưa!"

Thái Hạo đứng ở dưới một gốc cây cách đó không xa, mặc cho nhưng giọt mưa nhỏ ở trên thân, không hề phòng hộ một chút nào, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ hài lòng.

"Mạc đạo chủ."

Hiển nhiên là lúc này hắn đã biết rõ thân phận của Mạc Cầu:

"Bọn hắn còn chưa về sao?"

"Sắp rồi!"

Người trả lời không phải Mạc Cầu, mà là Đế Khốc.

Đế Khốc phân ra một sợi Âm hồn đi tiếp dẫn huynh đệ tỷ muội.

Bản thể thì ở lại nơi an toàn, lúc này y chỉ cần thông qua Âm hồn liền có thể cảm nhận được cự ly của đôi bên, cũng phát hiện ra vấn đề.

Đế Khốc đã từng giãy dụa hồi lâu về chuyện cứu hay không cứu huynh đệ tỷ muội.

Bất quá cuối cùng y vẫn cân nhắc đến việc muốn nhờ vào lực lượng của bọn hắn để chống cự Chiêu vương, vả lại còn có cả nữ nhân mà Mạc Cầu quan tâm đang ở đó, cho nên mới lựa chọn xuất thủ.

"Có truy binh!"

Sắc mặt Đế Khốc ngưng trọng:

"Mạc đạo chủ, Thái Hạo Tộc trưởng, hai vị có nắm chắc không?"

"Nếu như chỉ là Long tộc bình thường thì đối với chúng tôi chỉ là có một chút phiền phức, không tính là gì." Thái Hạo kéo dây cung, nói:

"Nhưng nếu có Long tộc Thập Nhất giai, hoặc là mấy con Long tộc Thập giai cùng đến, có thể ngăn lại hay không thì còn chưa biết."

Trong lòng Đế Khốc trầm xuống.

Đối phương chỉ nói là ngăn lại, mà không phải là đánh giết.

Điều này chứng minh lời mà Mạc Cầu nói không sai, mặc dù Tiên dân Di tộc của thế giới này được truyền thừa lâu đời, nhưng thực lực lại không mạnh giống như trong tưởng tượng.

Bất quá. . .

Nếu như được đám người này trợ giúp thì mình cũng có thêm một thủ đoạn.

"Cung chủ yên tâm." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Cho dù không thể đánh giết đám Long tộc đang đuổi theo, nhưng với thực lực của chúng ta, giúp các ngươi chạy thoát hoặc kéo dài thời gian là không thành vấn đề."

"Ừm."

Đế Khốc chậm rãi gật đầu, sắc mặt lập tức nghiêm lại:

"Đến rồi!"

"Nha!" Thái Hạo đứng thẳng người lên, từ trên người lấy ra một cây sáo ocarina rồi đặt lên môi chậm rãi thổi.

"Ô. . ."

Tiếng sáo du dương, trầm thấp truyền khắp tứ phương.

Âm thanh không lớn, nhưng dường như lại không bị cự ly hạn chế, cho dù là ở ngoài trăm dặm cũng có thể nghe rõ.

Mà bên phía Long tộc thì lại không phát hiện được loại sóng âm này.

Đây là thủ đoạn mà Tiên dân Di tộc đã tích lũy và thử nghiệm không biết bao nhiêu vạn năm mới có thể liên lạc lẫn nhau.

"Đông!"

"Thùng thùng!"

Khi tiếng sáo truyền ra.

Trong sơn động, trên cành cây, bên đầm nước, trong bầy thú, những vị Tiên dân Di tộc trông như dã nhân chậm rãi bước ra.

Bình Luận (0)
Comment