Người dịch: Whistle
Pháo hoa qua đi, mọi âm thanh đều tĩnh mịch.
Thái Cổ Độc Hỏa đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, lại bị lưỡng giới đè ép, mỗi thời mỗi khắc đều đang thôn phệ chướng khí ở sâu trong lòng đất.
Chướng khí ẩn chứa trong đó rất kinh khủng.
Ngay cả với cường độ nhục thân của Mạc Cầu, chỉ dùng Thần niệm thăm dò sơ sơ, không làm gì khác mà thân thể đều sẽ cứng đờ, trong lòng phát sinh báo động.
Một lần bộc phát hết năm cái bong bóng, uy lực đương nhiên là rất mạnh.
Sinh linh trong phạm vi mấy trăm dặm đều bị nó quét sạch sành sanh.
Nếu như con Xích Hỏa Thần Long Thập Nhất giai - Chúc Viêm vẫn còn ở trạng thái hoàn hảo thì có lẽ còn có thể thoát được một kiếp, nhưng mà bản thân nó vốn đã bị trọng thương từ trước.
Những con Long tộc khác thì càng không cần nhắc tới.
Ngoài Long tộc Thập giai có thể chống cự một hồi ra, mấy trăm đầu Long tộc còn lại chỉ cầm cự được mấy hơi thở liền hóa thành hư vô!
Uy lực của bọt khí độc hỏa mạnh như vậy là vì khí độc ẩn chứa trong đó quá kinh khủng, những sinh linh bị nó tiêu diệt đều chẳng còn lại gì.
Ngay cả một chút huyết nhục còn sót lại cũng khí độc ăn mòn thành hư vô.
Long châu Long hồn cũng chẳng còn.
"Đáng tiếc!"
Sau khi được chứng kiến uy lực của bọt khí, trong lòng Mạc Cầu khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Mấy trăm con Long tộc, trong đó không thiếu Cửu giai và Thập giai, nếu là có thể lưu lại được Tinh nguyên, trong vòng trăm năm, Toàn Chân đạo nhất định sẽ không thiếu Kim Đan.
Cho dù là Nguyên Anh Chân nhân thì cũng chưa hẳn là không thể xuất hiện một hai người.
Mạc Cầu quay đầu nhìn lại, trong mắt của đám Quỷ vật và Tiên dân Di tộc vẫn còn đang lộ ra vẻ hoảng sợ, dường như cả đám vẫn còn đang kinh ngạc về cảnh tượng trước mắt.
Quả thật.
Uy lực mà năm đoàn bọt khí độc hỏa vừa bộc phát đã có thể so uy năng của Long tộc Thập Nhị giai trong truyền thuyết.
"Đi!"
Mạc Cầu thu hồi Pháp thân, xuất hiện ở trước mặt bầy quỷ, nói:
"Động tĩnh ở nơi này rất lớn, không bao lâu nữa sẽ có truy binh Long tộc chạy tới, rời đi trước rồi nói."
"Không vội." Đế Khốc nghe tiếng hoàn hồn, ánh mắt chớp động, quay người nhìn về phía các huynh đệ khác tỷ muội khác, bức bách nói:
"Chư vị, giao tinh huyết long tộc trong tay ra đi!"
Bầy quỷ sững sờ.
Lại nhìn chung quanh.
Mặc dù không còn Long tộc truy sát, nhưng khí tức của Tiên dân Di tộc đã bao phủ toàn trường, còn có Mạc Cầu sắc mặt lạnh như băng đang đứng ở một bên.
Trong lúc nhất thời, không có con quỷ vật nào dám nói một chữ "không".
"Hừ!"
Mông Sơn hừ lạnh, đột nhiên ném ra một cái túi da thú:
"Đế Khốc, vận khí của ngươi không tệ, chỉ hi vọng khi ngươi trở thành Quỷ Vương thì vẫn sẽ như vậy, trong Âm phủ không có người nào có thể giúp được ngươi."
"Vậy thì chưa chắc." Đế Khốc cười cười nhận lấy túi da thú, lại nhìn về phía những con Quỷ vật khác:
"Chư vị. . ."
"Hừ!"
Trên mặt của đám Quỷ vật đều lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ đành đem số Tinh huyết đã thu thập được ném cho Đế Khốc rồi lần lượt rời đi.
Mạc Cầu nhìn bầy quỷ rời xa, sau đó nhìn về phía Đế Khốc rồi chậm rãi nói:
"Ngươi nên hạ cấm chế trên người bọn hắn, nếu không thì sau này sẽ không còn cơ hội như hôm nay nữa đầu."
"Không cần."
Đế Khốc cúi đầu, trong giọng nói mang theo một chút bi thương:
"Chuyện sống chết của mỗi một hậu đại đều bị mỗi đời Lỗ Vương nắm trong tay, không có ngoại lệ, ta. . . Cũng như vậy."
"Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao bọn ta lại liều mạng như vậy?"
"Vậy sao." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Thì ra là vậy."
. . .
Long tộc Thập Nhất giai cực kì thưa thớt, cho dù là ở trong Bát Bộ Thiên Long thì cũng như vậy.
Bởi vì một ít nguyên nhân, Long tộc Thập Nhị giai sẽ không tiện hiện thế, cho nên Long tộc Thập Nhất giai chính là chiến lực cao cấp nhất trong thế giới này.
Một con Thập Nhất giai chết đi chính là chuyện đại sự.
Huống chi còn có mấy con Thập giai, mấy chục con Cửu giai đồng thời bỏ mình, trong vài vạn năm qua, trong Táng Long Thiên chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Chuyện lần này đã làm cho Long tộc cảm thấy bất an.
Băng, Hỏa, Thổ, Phong Tứ Bộ Thiên Long đều nhao nhao điều động Long tộc chạy đến tìm kiếm nguyên nhân, bốn tộc này còn đưa tin cho các Ngự Long Sử và Long tộc ở lân cận điều tra chuyện này.
Cũng may là hiện giờ có Phượng tộc xâm lấn, Bát Bộ Thiên Long đều đặt hết sự chú ý vào Phượng tộc, cho nên không thể phản ứng kịp.
Tiên dân Di tộc đã tản ra bốn phía.
Một đám Quỷ vật đều là cao thủ ẩn núp tàng hình, sau khi biết mình không còn hi vọng về vị trí Lỗ vương liền đã ẩn thân ở chỗ tối, lặng lẽ chờ ngày trở về.
Hai tháng sau.
Trên một đỉnh núi nào đó.
"Ông. . ."
Hư không rung động, hào quang phun trào.
Trong lúc nhất thời, địa dũng kim liên, thiên hàng ngũ thụy, trong phạm vi trăm dặm, vạn vật bừng bừng sức sống, có Linh vật mở rộng Linh khiếu, minh ngộ bản tính.
Ở trung tâm của dị tượng có một vệt hào quang xông thẳng lên chân trời.
Bên trong vầng hào quang là một đứa bé dài ba tấc.
Đứa bé này người khoác đạo bào, đầu đội chuỗi ngọc, mặt như bạch ngọc, hai mắt nhắm nghiền, mười ngón tay bấm niệm pháp quyết, miệng tụng chân ngôn, chính là Vạn Tượng.
"Hô. . ."
Bụng của đứa bé chập trùng, hào quang ở xung quanh đột nhiên hội tụ rồi chui vào trong cơ thể của đứa bé.
"Bạch!"
Đứa trẻ mở mắt ra.
Hai mắt giống như lưu ly bảy màu, lóe ra những ánh sáng huyền diệu, dường như bên trong đang ẩn chứa đại đạo thiên địa, làm cho người nhìn vào liền sẽ trầm mê trong đó.
"Chúc mừng!"
Giọng nói của Mạc Cầu từ phía xa vang lên:
"Chúc mừng đạo hữu chứng được Nguyên Anh, đạo đồ tiến thêm một bước, đại đạo khả kỳ."
"Mạc đạo chủ." Vạn Tượng nghiêng đầu, Nguyên Anh cũng đi bộ đến ngọn núi ở phía xa, bản thể lập tức nhảy vọt lên không trung:
"Bây giờ nghĩ lại tại hạ vẫn còn đang run rẩy về sự mạo hiểm lần này, may mắn được nghe Đạo chủ giảng pháp nên mới không bị lạc trong ảo cảnh."
Sau khi Mạc Cầu tiến giai Nguyên Anh liền từng chia sẻ kinh nghiệm của mình cho đối phương, vì hắn đã từng trải qua nên hiểu rõ quá trình này.
Vạn Tượng nghiêm mặt chắp tay với Mạc Cầu:
"Vạn mỗ có thể có ngày hôm nay là nhờ Đạo chủ trợ giúp!"
"Đạo hữu khách khí."
Mạc Cầu giơ tay lên, chặn lại động tác của Vạn Tượng:
"Chúng ta đều là người của Thái Ất tông, đương nhiên là phải hỗ trợ lẫn nhau, chuyện này không tính là gì, đạo hữu có thể có ngày hôm nay hẳn là nên cám ơn sự cố gắng của ngày trước."
"Ha ha. . ."
Vạn Tượng cười sang sảng, nói:
"Nói nhiều vô ích, ân này, Vạn mỗ ghi ở trong lòng."
"Đúng rồi."
"Trong khoảng thời gian gần đây, cảnh ngộ của tên Đế Khốc kia như thế nào rồi? Tộc Khương đã tản ra chưa?"
"Nói ra thì rất dài dòng." Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi vươn tay mời:
"Chúng ta vừa đi vừa nói."
"Được."
Vạn Tượng gật đầu.
. . .
"Sau khi giết chết Long tộc, vì phòng ngừa truy binh chạy đến nên đại bộ phận Tiên dân Di tộc đã rời đi, trong thời gian ngắn sẽ không tập hợp lại."
"Tộc Khương cũng là như vậy."
"Đám người Khương Nguyên và Phượng Lam đều lãnh đạo một mạch, người đi hướng Đông Nam, kẻ đi hướng Đông Bắc, có Tiên dân Di tộc đi theo, tới nơi càng xa xôi hơn."
Mạc Cầu ung dung mở miệng:
"Bọn hắn sẽ cần phải đi thêm mấy năm nữa, cho đến khi tìm được nơi thích hợp định cư mới dừng lại, có lẽ là cả đời bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau."
Đối với Tiên dân Di tộc thì chuyện này rất là phổ biến.
Có rất nhiều Tiên dân Di tộc tốn cả đời để đi đường, tìm tòi huyết mạch của tổ tiên, hưởng ứng lệnh hiệu triệu của chủ mạch.
Mỗi khi đến một nơi thì bọn hắn đều sẽ âm thầm truyền thụ văn tự, pháp môn của nhân tộc, kể lại quá khứ khi xưa nhân tộc đã từng nô dịch Long tộc.
Sau đó lưu lại hạt giống, lựa chọn tộc nhân rồi lại tiếp tục đi tới nơi khác.
Mấy trăm vạn năm qua.
Nhân tộc đã dựa vào phương pháp có thể nói là ngu dốt này để bảo lưu truyền thừa, cho nên huyết mạch của Tiên dân Di tộc chưa từng đoạn tuyệt.
Vạn Tượng ngẩng đầu, nhìn vầng thái dương trên không trung, hốc mắt nóng lên.
"Đứa bé kia thì sao?"
"Đứa bé. . ."
"Tên là Khương Thượng kia?"
........
Hai vệt độn quang một đỏ một trắng đáp xuống đỉnh núi, hiện ra thân hình của Mạc Cầu và Vạn Tượng.
Hai người đứng trên đỉnh núi, cúi đầu nhìn xuống khu rừng bên dưới.
Trong rừng có một tòa đình viện đơn sơ, một cái hàng rào được bện bằng cây trúc, căn nhà thì dựng bằng gỗ, trong sự đơn giản lại có thêm sự cố gắng.
Hậu viện có một dải đất trống.
Trên đất trống có hai người đang đấu pháp.
Một người có thân thể hùng tráng, thân mặc áo da thú, chính là Tộc trưởng của Tiên dân Di tộc Thái Hạo.
Thái Hạo tay không tấc sắt, thân thể di chuyển qua lại, lúc thì quyền cước khi thì trảo chỉ, mỗi chiêu mỗi thức đều lộ rõ sự tinh diệu, còn có tiếng gió hú vang lên.
Hiển nhiên là khi xuất chiêu đều tràn trề lực lượng.
Đối thủ lại là một đứa trẻ.
Đứa trẻ này môi hồng răng trắng, chỉ mới năm sáu tuổi, mặc một bộ quần áo màu trắng, vừa giống đạo bào lại giống kình trang, trong tay cầm một thanh bảo kiếm màu đỏ.
Bảo kiếm trong tay nó múa máy tạo thành một đoàn hồng quang, chốc chốc liền bay lên như rồng, chốc chốc lại linh động như hồ, biến ảo ngàn vạn, động tĩnh có độ.
Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng võ kỹ mà đứa trẻ này thi triển lại có mấy phần khí độ của Tông sư.
Đối mặt với quyền chưởng của Thái Hạo mà nó cũng không rơi vào thế hạ phong.
"Coong!"
Trường kiếm run rẩy, đột nhiên có một đoàn hồng mang tán ra.
Sắc mặt Thái Hạo nghiêm lại, nhất thời không dám đối chọi trực diện, y ngưng tụ chưởng pháp, diễn hóa thành tầng tầng chưởng ảnh, một cỗ kình lực cách không đánh tới.
"Ly Hỏa Sát Kiếm!"