Người dịch: Whistle
Trong mắt của đứa trẻ hiện ra sự ngưng trọng, trường kiếm hóa thành một vệt hồng mang xuyên thẳng qua không trung, trong chớp mắt đã liên trảm hàng trăm lần.
"Tốt!"
Tinh thần Thái Hạo chấn động, không nhịn được khẽ quát một tiếng, đồng thời liên tục gảy mười ngón tay, chỉ trong chốc lát, quanh người đều là hư ảnh, va chạm với kiếm quang.
"Đinh. . ."
"Đương đương!"
Tiếng va chạm nối liền không dứt, giống như mưa rơi tí tách, gấp rút êm tai lại kéo dài không ngừng.
"Bành!"
Kèm theo một tiếng vang thật lớn, hai người đều lui lại.
"Ha ha. . ." Thái Hạo ngửa mặt lên trời cười to, thoải mái nói:
"Thượng nhi quả nhiên là thông minh bất phàm, chiêu Ly Hỏa Sát Kiếm này đã có thể dẫn động ra Chân hỏa ở trong cơ thể, sắp thành một phương kiếm thế."
"Đến lúc đó, ngay cả ta đều phải tạm thời tránh mũi nhọn."
"Thái Hạo thúc thúc quá khen." Hài đồng tỏ ra hưng phấn, nhưng lại lập tức kiềm nén sự kích động trong lòng, mặc dù nó vẫn còn trẻ, nhưng tâm tính lại không sai, nó nói:
"Thượng nhi có thể tiến bộ được như vậy toàn nhờ sư phụ và chư vị thúc thúc dạy bảo."
"Con đó!" Thái Hạo chỉ nó rồi liên tục lắc đầu:
"Tuổi còn trẻ mà tính tình đã ổn trọng như vậy cũng chưa chắc là chuyện tốt, có lúc, tính cách bốc đồng một chút cũng chưa chắc chính là chuyện xấu."
"Cũng không biết là Mạc Cầu đã dạy ngươi như thế nào mà lại dạy ra tính tình như vậy."
"Sao vậy?" Lúc này, giọng nói của Mạc Cầu truyền đến:
"Thái Hạo Tộc trưởng đang tại trách ta sao?"
"Sao dám, sao dám." Thái Hạo quay người, cười chắp tay:
"Chỉ là tại hạ không quá quen nhìn thấy bộ dạng ông cụ non của Khương Thượng mà thôi, tính tình của những đứa trẻ ở trong tộc đều giống như tiểu bá vương vậy."
Hai người Mạc Cầu đều không hề cố ý che lấp khí tức, Khương Thượng tuổi nhỏ nên không hề phát hiện ra, nhưng Thái Hạo lại biết là có ở đang ở bên cạnh quan sát từ trước rồi.
"Lực lượng hệ hỏa trong cơ thể của Thượng nhi rất ác liệt, chuyện này cũng làm cho tính cách của nó thiên về táo bạo, đây cũng không phải là chuyện tốt." Mạc Cầu cười nhạt giải thích:
"Tính cách trầm ổn cũng có thể áp chế được một chút."
"Sư phụ!"
Vừa nhìn thấy Mạc Cầu, hai mắt Khương Thượng sáng lên, lập tức nghiêm túc chắp tay chào hỏi, thái độ kính cẩn, cử chỉ có độ, bộ dáng như ông cụ non.
Chỉ là khi nhìn thấy Vạn Tượng thì trong mắt nó cũng tràn đầy hiếu kỳ.
Hiển nhiên là vẫn còn tâm tính của một đứa trẻ.
Từ khi Khương Thượng sinh ra đến giờ, số người mà nó nhìn thấy qua cũng không nhiều, chỉ có mấy vị trưởng lão và ti tế của Tiên dân Di tộc, còn lại chính là hai người Thái Hạo và Mạc Cầu.
Cái khác đều là huyễn ảnh mà Mạc Cầu tạo ra.
"Nó chính là Khương Thượng sao?"
Vạn Tượng nhíu mày:
"Tuổi tác. . ."
"Ta có nhất pháp, có thể nhất mộng ngàn năm." Mạc Cầu mở miệng:
"Cho nên tuy rằng tuổi tác của Thượng nhi vẫn còn nhỏ, nhưng Thần hồn lại không yếu, đã từng ở trong huyễn cảnh trải qua mười tám năm, không thể xem nó như những đứa trẻ bình thường khác."
Về phần nhục thân.
Tu vi hiện giờ của Khương Thượng đã là Đạo cơ Viên mãn, làm cho mình trông lớn hơn mấy tuổi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trên thực tế.
Hiện nay nó còn chưa đủ tuổi.
Nhục thân chỉ mới năm sáu tuổi, tâm trí đã mười bảy mười tám, nhưng tuổi thật còn chưa đủ một tuổi, cũng coi như là một chuyện lạ.
"Nhất mộng ngàn năm." Vạn Tượng hiểu rõ.
Trong Thái Ất tông cũng có không ít những loại pháp thuật như vậy, nhưng thi triển loại pháp môn này với một đứa trẻ vừa mới ra đời lại không làm tổn thương Thần hồn của nó là chuyện cực kỳ khó khăn.
Cho dù là Nguyên Anh Chân nhân thì cũng không thể làm được.
Chẳng qua sở trường của Toàn Chân đạo vốn là Bí thuật Thần hồn, Mạc Cầu lại thường xuyên xuất nhân ý biểu (ý là khác với người thường), thực lực thì cao thâm mạt trắc, cho nên Vạn Tượng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Thượng nhi!"
Mạc Cầu ngoắc ngoắc tay với Khương Thượng:
"Qua đây chào hỏi Vạn Tượng sư thúc của con đi."
"Vâng." Khương Thượng cất bước tới gần, quỳ một chân trên mặt đất:
"Khấu kiến Vạn Tượng. . ."
"Đừng!"
Vạn Tượng vươn tay ngăn cản, chậm rãi lắc đầu:
"Lễ này ta không chịu nổi."
"Kỳ thực, Vạn mỗ cũng muốn bái nhập Toàn Chân đạo, chỉ là không biết Mạc đạo chủ có thu vị đồ đệ có tuổi tác hơi lớn này hay không?"
"Nếu như chuyện này thành thì ta còn là sư đệ của ngươi, không chịu nổi lễ bái này."
Nói xong y liền nhìn về phía Mạc Cầu.
"Hả?"
Mạc Cầu ngây người, vẻ mặt không hiểu:
"Vạn đạo hữu, chuyện này. . ."
"Vạn mỗ chân tâm thật ý muốn làm như vậy." Vạn Tượng nghiêm mặt nói:
"Mạc đạo chủ không cần quan tâm đến ân sư, trước đây Vạn mỗ đã được Tông chủ cho phép, lúc nào cũng có thể rời khỏi chủ phong."
"Cái này. . ." Mạc Cầu nhíu mày, hỏi:
"Tại sao?"
So với chủ mạch của Thái Ất tông thì nội tình của Toàn Chân đạo rất cạn, vả lại Đạo đồ của Vạn Tượng đã định, cũng không có khả năng chuyển tu Toàn Chân đạo pháp, thật sự không cần phải thay đổi sư môn.
Huống chi, còn bái Mạc Cầu làm thầy.
"Ta muốn ở lại."
Vạn Tượng thu tầm mắt lại, than khẽ:
"Trước khi Vạn mỗ nhập đạo đã xảy ra một chuyện tiếc nuối, đó là không thể bảo vệ một phương bách tính, đây là khúc mắc của Vạn mỗ, cho nên lần này tại hạ không có ý định quay về."
"Mạc đạo chủ, Vạn mỗ bái nhập Toàn Chân đạo là chuyện chân tâm thật ý, không hề giả dối, nếu như Đạo chủ không tin, có thể điều tra Thần hồn."
Vẻ mặt của Vạn Tượng trở nên rất nghiêm túc.
Vào thời khắc tiến giai Nguyên Anh, bị lạc trong ảo cảnh, vì thoát khốn, Vạn Tượng đã từng lập đại thệ là muốn bảo vệ bách tính.
Bây giờ y vừa có thể hoàn nguyện, cũng có thể đền bù sự tiếc nuối lúc trước.
Mà lấy thân phận đệ tử Toàn Chân đạo lưu lại đương nhiên là sẽ thích hợp hơn đệ tử chủ mạch của Thái Ất tông.
Đối với chuyện này, Mạc Cầu chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, sau đó liền lập tức lấy lại tinh thần.
Hắn đã sớm phát hiện ra, Vạn Tượng thân là Tông sư Kim Đan, nhưng lại thương cảm những người dân bình thường trong Táng Long Thiên này, khác với những tu sĩ khác.
Một nửa là đồng tình, một nửa là hoài niệm
Lưu lại để bảo hộ nhân tộc ở đây cũng là chuyện bình thường.
Bất quá. . .
"Chuyện bái sư thì đừng nhắc lại." Mạc Cầu khoát tay, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu như đạo hữu thực sự nguyện ý gia nhập Toàn Chân đạo, Mạc mỗ có thể thu ngươi làm sư đệ, bất quá chuyện này phải trở về báo cáo với Tông chủ một tiếng."
"Đạo hữu nghĩ thế nào?"
"Tốt!" Hai mắt Vạn Tượng sáng lên, lập tức chắp tay thi lễ với Mạc Cầu:
"Vạn Tượng, gặp qua sư huynh!"
"Ha ha. . ." Mạc Cầu cười nói:
"Vạn. . . Sư đệ đừng như thế, Tông chủ có đáp ứng chuyện này hay không còn chưa biết, chủ mạch thiếu đi một vị Nguyên Anh, Trưởng lão cũng chưa chắc sẽ bỏ được."
"Sư huynh quá lo lắng." Vạn Tượng lắc đầu:
"Thái Ất tông không phải là tông môn chuyên ép buộc kẻ khác, vả lại Tông chủ đã sớm biết trong lòng Vạn mỗ có chí khác, trước đây cũng từng khuyên đệ tìm đạo đồ khác."
"Nếu là như vậy thì tốt."
Mạc Cầu gật đầu:
"Bất quá, sư đệ thực sự không định rời khỏi nơi này sao?"
"Không sai." Vạn Tượng nghiêm mặt mở miệng:
"Mong rằng Đạo chủ thành toàn!"
Mạc Cầu tỏ ra trầm ngâm.
. . .
Vạn Tượng tâm ý đã quyết, nên cũng chẳng còn gì để nói, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng đối với nhân tộc trong Táng Long Thiên này mà nói đây lại là chuyện tốt.
Ngay cả Thái Hạo cũng tỏ vẻ phấn chấn.
Phương pháp tu hành của nhân tộc ở trên dương thế không giống với Táng Long Thiên, trải qua mấy trăm vạn năm tích lũy, pháp môn dưới Hóa Thần đã sớm viên mãn.
Không thấy Khương Thượng chưa tròn một tuổi mà đã có thực lực so với Long tộc Thất giai rồi sao.
Nếu như để cho Tiên dân Di tộc nuôi dạy thì tuyệt đối không thể nào nhanh như vậy.
Vả lại nó còn thông thạo bí pháp, Thần thông, Võ kỹ, nếu như có thể truyền thừa tiếp, ngoài Hóa Long Thuật thì nhân tộc cũng có thêm một pháp môn nữa.
Huống chi.
Mạc Cầu đã truyền Đấu Mẫu Ấn Pháp cho Vạn Tượng, theo như lời mà Vạn Tượng đã nói, pháp này thâm thuý khó hiểu, sợ là cả đời cũng khó có thể lĩnh ngộ được như Mạc Cầu.
Nhưng cũng có thể mượn nhờ một bộ phận lực lượng Thiên Binh.
Đợi khi Khương Thượng chân chính trưởng thành, được truyền thụ pháp này, Tiên dân Di tộc được truyền thụ pháp môn tu hành trên dương thế, Hóa Long Thuật và Thiên Binh Pháp, như vậy nội tình sẽ tăng lên gấp bội.
Cũng có thể sống tốt hơn một chút.
Thái Hạo bước đi trên con đường mòn trong khu rừng, tâm tình thư sướng nghĩ tới một chuyện, chậm rãi mở miệng:
"Trong khoảng thời gian này, vị Cung chủ của Thất Phi cung tên là Đế Khốc kia đã âm thầm liên lạc với chúng tôi, muốn bỏ qua Đạo chủ để lén lút kết minh với Tiên dân Di tộc."
"Nha." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Tộc trưởng đã đồng ý rồi sao?"
"Không có." Thái Hạo lắc đầu, sắc mặt ngưng tụ:
"Không phải tộc ta, trong lòng ắt sẽ có ý nghĩ khác."
"Dù sao tên Đế Khốc kia cũng là Quỷ vật Âm phủ, cũng giống như Long tộc trong Táng Long Thiên, gã ta chắc chắn sẽ không chân tâm thật ý đối với nhân tộc ta."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Lời tuy như vậy, nhưng muốn từ Táng Long Thiên đi tới dương thế cần phải trải qua đoạn đường rất xa, lại còn phải đi qua Âm phủ và động thiên Thượng Thanh Huyền U."
"Cũng không thể xem nhẹ Đế Khốc."
"Đúng vậy!" Thái Hạo than nhẹ:
"May mà trên người của vị cung chủ Thất Phi cung kia vẫn còn phiền phức, còn phải nhờ chúng ta thu thập Tinh huyết Long tộc, cho nên cũng sẽ tạo điều kiện thuận tiện cho chúng ta."
"Tỉ như, một chút pháp môn khu hồn ngự quỷ."
Ngay cả người thân là Toàn Chân đạo chủ như Mạc Cầu cũng không am hiểu loại pháp môn này bằng quỷ vật.
"Đến rồi!"
Sau khi tới nơi, Thái Hạo dừng bước, đưa tay dẫn về phía trước:
"Mạc đạo chủ, Thái Thượng trưởng lão đang chờ ở bên trong, sau khi hai người trò chuyện xong, lại đi qua thêm hai ngọn núi ở phía trước là có thể rời đi."
"Chúng ta. . ."
"Hữu duyên gặp lại!"