Người dịch: Whistle
Thẳng đến lúc này thì thần niệm của Tưởng Lục Tiên và Hòe Bá mới xuất hiện.
Quỷ thể của Hòe Bá dây mang theo phi kiếm chỉ thẳng vào Bách Tịch Đao với ý định ngăn cản, mà Tưởng Lục Tiên thì lại lựa chọn khác với Hòe Bá, năm ngón tay của y chụp vào sau lưng.
Bắt giặc trước bắt vua.
Hư không lắc lư, thân hình của Mạc Cầu xuất hiện.
Vừa chạm mặt thì hắn liền nhìn thấy một quỷ trảo.
Năm ngón tay trên quỷ trảo dữ tợn, khí tức tuyệt sát, vào lúc sắp tới gần, tầm mắt của hắn cũng không còn gì khác, chỉ có một cái quỷ trảo kia.
Bách Tịch Đao cũng gặp phải lực cản cực lớn.
Một luồng lực lượng từ trong cơ thể của Thừa Thiên hầu chui ra, giống như có một món Bí bảo đang chế trụ trường đao, một lực lượng ở bên cạnh người hắn đang hung hăng đánh về phía thân đao.
"Sắc!"
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, trong miệng quát khẽ.
Nguyên Anh không có thực thể, chỉ đơn thuần dựa vào Pháp lực hợp lại mà thành, tương thông với đại đạo.
Trong tình huống cứng đối cứng thì Nguyên Anh sẽ không chiếm được ưu thế, nhưng khi thi pháp niệm chú, thi triển Thần thông thì sẽ nhanh hơn nhục thân rất nhiều.
Uy lực cũng càng mạnh hơn.
Lúc này, thần niệm khẽ động, một cơn chấn động vô hìnhbao trùm toàn trường, vào thời khắc này, dường như ngay cả thời không cũng bị ngừng lại.
Định Thân Pháp!
Không phải là pháp môn sơ giai.
Định Thân Pháp mà hắn vừa thi triển được diễn hóa từ Ngũ Chỉ Sơn, không chỉ có thể định âm dương ngũ hành, khí cơ Pháp lực, mà còn có thể định trụ hư không.
Trong nháy mắt.
Thân thể của ba con quỷ liền ngưng trệ.
Bất quá chung quy ba con quỷ này cũng đều là Quỷ Vương, thực lực cường hãn, Định Thân pháp chỉ có thể làm cho bọn chúng dừng lại trong nháy mắt liền lập tức bị phá.
Mà này trong nháy mắt này đã đủ rồi.
"Phốc!"
Bách Tịch đao đâm vào cơ thể của Thừa Thiên hầu, sát ý diệt tuyệt tất cả tùy ý tung hoành.
"Đinh. . ."
Phi kiếm của Hòe Bá đụng vào Bách Tịch Đao, nhưng chẳng những không thể ngăn cản Mạc Cầu mà lực lượng của phi kiếm còn bị trường đao dẫn dắt đánh vào trong cơ thể của Thừa Thiên Hầu.
"Bành!"
Quỷ trảo của Tưởng Lục Tiên va chạm với Thiên Binh phù văn, hơi ngưng lại một chút liền xé rách Linh phù, đang muốn tiếp tục đánh vào Nguyên Anh thì lại bỗng nhiên dừng lại.
"Không tốt!"
Sắc mặt Tưởng Lục Tiên đại biến, nhanh chóng lùi lại.
"A!"
Thừa Thiên Hầu ngửa mặt lên trời gào thét, quỷ thể bành trướng, Thần hồn và quỷ thể vặn vẹo biến hình, mọi thứ đều có dấu hiệu sụp đổ.
"Chết!"
"Cùng chết đi!"
Thừa Thiên hầu biết được mình khó thoát một kiếp liền không cam lòng gầm lên một tiếng.
Trong tiếng thét có nỗi buồn giận vô tận và vẻ điên cuồng khi mất lý trí.
"Oanh. . ."
Giống như một vật thể bị áp súc đến cực hạn đột nhiên nổ tung, cơn bão kình khí lập tức xé rách những căn nhà ở xung quanh rồi quét ngang khắp bốn phương tám hướng.
Đình viện của La Quân là một món quỷ khí cực kỳ ghê gớm.
Chỉ cần nhìn cách trang trí bên trong liền biết ông ta rất quan tâm đến tòa đình viện này, hơn nữa còn thiết lập Trận pháp có thể chặn được không ít lực công kích.
Nhưng bây giờ.
Tòa đình viện to lớn này lập tức bị chia năm xẻ bảy, đám nô bộc ở bên trong cũng bị xoắn nát.
Kình khí dư thế không giảm, hướng xuống thúc phạt đại sơn, hướng lên mãnh trùng vạn trượng, một đám mây hình nấm to lớn hơn ngàn mẫu đột nhiên sinh ra.
Lực va chạm kinh khủng khiến cho những sinh linh dưới Quỷ Vương đều bị diệt tuyệt.
Cho dù là Tưởng Lục Tiên và Hòe Bá thì cũng không thể không liên tục lùi lại.
Mà Mạc Cầu đang ở trung tâm của vụ nổ thì lại không có chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng giơ Bách Tịch Đao lên, nhưng kình khí kinh khủng ập tới kia liền bị hắn dễ dàng chuyển dời về phía hai vị Quỷ Vương.
Chuyện này không phải là vì thực lực của Mạc Cầu vượt xa Tưởng Lục Tiên và Hòe Bá.
Mà vì hắn là người nắm quyền chủ động trong chuyện này, đã biết trước chuyện sẽ phát sinh trong cơ thể của Thừa Thiên hầu.
Nên hắn mới có thể thuận lợi tránh thoát thế công.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho dù là Tưởng Lục Tiên thì cũng phải đến lúc này mới hồi phục lại tinh thần, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Thừa Thiên hầu bỏ mình.
"A!"
Tưởng Lục Tiên ngửa mặt lên trời gào to, tiếng gào mang theo nỗi bi phẫn, không cam lòng, gã lao về phía trước:
"Đi chết đi!"
Tưởng Lục Tiên không giống với những Quỷ vật khác ở trong Lỗ vương cảnh nội, gã ta không hề có bối cảnh, gã có thể có được như ngày hôm nay đều nhờ Vân Vương phi âm thầm duy trì.
Có qua có lại, Tưởng Lục Tiên cũng tuyệt đối trung thành với Thừa Thiên Hầu.
Hiện giờ lại chính mắt nhìn thấy Thừa Thiên hầu chết ở trước mặt mình, sao gã có thể chịu được?
Gã ta nên ăn nói với Vương phi như thế nào?
Trong lúc buồn giận, Tưởng Lục Tiên ngạnh kháng dư âm của vụ nổ, mạnh mẽ lao về phía Mạc Cầu, gã thề là phải bắt được hắn, ít nhất thì cũng phải kéo dài thời gian đến khi La Quân quay lại.
"Hừ!"
Mạc Cầu thấy vậy liền hừ nhẹ.
Đối với tên Quỷ Vương đã nhiều lần mang Quỷ binh xâm chiếm động thiên Thượng Thanh Huyền U, đã giết chóc không biết bao nhiêu đệ tử Toàn Chân đạo này, trong lòng hắn cũng có sát cơ.
Trường đao vươn ra, kình lực ở xung quanh tuôn về phía Hòe Bá, phòng ngừa đối phương tập kích, một người một quỷ đối mặt nhìn nhau, đều nhìn ra sát ý trong mắt đối phương.
"Chết!"
Tưởng Lục Tiên gầm nhẹ, lắc tay một cái, một cây trường thương được luyện từ long cốt phá không lao về phía mi tâm của Mạc Cầu.
Long cốt này là của một con Độc Giác Kim Long Thập giai.
Nhờ vào bản chất của long cốt, cho dù gã chỉ vừa mới sơ luyện thì phong mang cũng rất mạnh.
Theo thuật sát phạt của Âm phủ quỷ giới dẫn dắt, Long hồn được ẩn giấu bên trong long cốt cũng hiện lên, một tiếng long ngâm mênh mông vang vọng chân trời.
Cỗ long uy này có thể chấn nhiếp cả Long tộc Thập giai.
Cho dù là Nguyên Anh Chân Nhân thì cũng không thể miễn dịch toàn bộ, huống chi thương pháp của Tưởng Lục Tiên cũng rất mạnh trong hàng ngũ Quỷ vương.
Hai thứ dung hợp lại, sát phạt tăng gấp bội.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, Nguyên Anh đột nhiên thấp xuống ba phần, hắn lui về sau một bước, vẻ mặt không vui không buồn, duỗi một tay ra phía trước:
"Địa Tàng. . ."
Dứt lời, đao quang hiện lên.
Rất nhiều vệt lưu quang đang xoay tròn quanh người hành, như chậm mà nhanh hội tụ thành hình, hóa thành một tôn đại phật kim quang xán lạn, tôn phật cúi đầu nhìn xuống.
"Bản Nguyện. . ."
Cự phật ngồi xếp bằng trên hoa sen, ánh mắt thương xót, giơ một tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường đao óng ánh, sau đó nhẹ nhàng phất tay.
"Đao!"
Âm thanh ung dung vang vọng giữa đất trời.
Đồng thời có một vệt đao mang vượt ngang qua hư không, mang theo một ý từ bi xa xăm phá toái hư không, chém ra một vết rách dài mấy trăm trượng.
Đao mang treo ở chân trời, thật lâu cũng không tiêu tán.
Một đao này giống như có linh tính, phảng phất như do thật sự xuất từ tay Phật Đà, còn mang theo một cỗ từ bi làm cho người nhớ mãi không quên.
Động tác của Tưởng Lục Tiên cứng đờ, ánh mắt mê mang:
"Đây là đao pháp gì?"
"Địa Tàng Bản Nguyện Đao!" Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:
"Trảm nhân quả, tiễn Luân Hồi."
"Hảo đao!" Khóe miệng Tưởng Lục Tiên giật giật, giống như khóc giống như cười, cuối cùng lại tỏ vẻ thoải mái, chắp tay trước ngực, đả tọa tại chỗ:
"Hảo đao pháp. . ."
Dứt lời, quỷ thể tĩnh mịch, chậm rãi tiêu tán trong hư vô.
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn về phía Hòe Bá.
Hòe bá vừa mới đánh tan kình khí đột kích, thấy cảnh này sắc mặt liền trắng bệch, vô thức muốn lui lại, bất quá lại cắn răng đứng yên tại chỗ.
Đương nhiên là gã ta rất e ngại Mạc Cầu, dù sao ngay cả kẻ có thực lực mạnh hơn mình một bậc như Tưởng Lục Tiên cũng không tiếp được một đao của đối phương.
Vậy thì bản thân mình lại càng không thể nào tiếp được.
Nhưng đối phương lại là cừu nhân đã giết chết Thiếu chủ, Hòe Bá há có thể ngồi yên không quan tâm?
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, cơ thể trùn xuống, đột ngột biến mất không thấy gì nữa.
Một lát sau.
Hai vệt độn quang một trước một sau chạy đến, hiện ra thân hình của Tần Thanh Dung và La Quân Hắc Diệp, sắc mặt của hai người đều âm tình bất định.
"Quả nhiên."
Tần Thanh Dung phức tạp nói:
"Là điệu hổ ly sơn, chúng ta trúng kế."
Nàng gục đầu xuống, áy náy nói:
"La Quân tiền bối, là do vãn bối nhất thời chủ quan nên mới bị kẻ xấu lừa bịp, làm cho Hầu gia bất hạnh gặp nạn, xin tiền bối trách phạt!"
". . ."
Khóe mắt Hắc Diệp run rẩy, vẻ mặt buồn giận đan xen, nắm thật chặt hai tay, trong lòng ông ta đang hận không thể xé xác đối phương, nhưng lý trí lại nói cho ông ta biết là không được làm như vậy.
Thật lâu sau.
Hắc Diệp mới lặng lẽ mở miệng:
"Là do ta, đáng lẽ ta không nên đuổi theo, việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, chúng ta. . ."
"Về Lỗ vương phủ trước đi!"
Vừa nói xong lời này, trong lòng ông ta bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ.
Không còn Thừa Thiên hầu, cho dù có trở lại Vương phủ thì làm được gì?
Mình nên đối mặt với muội muội như thế nào?
........
Trong hư không, mấy vệt độn quang lao thẳng đến Lỗ vương phủ.
Nhìn từ đằng xa, độn quang nối liền nhau, nhưng khi khoảng ngắn rút ngắn thì lại có thể nhìn thấy mỗi vệt độn quang đều cách xa nhau vài dặm.
Mạc Cầu bị một ngọn lửa mờ ảo bao phủ, giống như một vệt hỏa tuyến đang phi độn, tốc độ không nhanh không chậm theo sát sau lưng của ba quỷ.
Một lúc nào đó.
Một luồng quang ảnh vô thanh vô tức bay tới rồi chui vào trong cơ thể hắn.
Đôi mắt vốn đang tĩnh mịch lại đột nhiên có thêm một tia linh tính, vẻ mặt trở nên phong phú, cả người giống như 'sống' lại.