Người dịch: Whistle
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đế Khốc, bờ môi hé mở.
"Hả?"
Đế Khốc đang phi độn lập tức quay lại nhìn về phía Mạc Cầu, trong mắt mang theo vẻ hỏi thăm.
Mạc Cầu nhẹ nhàng gật đầu.
"A. . ."
Đế Khốc cười khẽ, độn quang lặng lẽ dừng lại một chút.
"Tam bá."
"Thế nào?"
Lãng Chính Hầu nghiêng đầu nhìn sang, cũng dừng lại.
"Trước đừng vội mà qua đó." Đế Khốc mở miệng:
"Nếu như bức thư kia thật sự là do phụ vương viết lúc lâm chung, người làm con cháu đương nhiên phải nghe theo, cho dù chúng ta có qua đó thì cũng chẳng làm được gì."
"Nếu không. . ."
"Thiên nhật chiêu chiêu, không có người nào có thể lừa gạt được tất cả mọi người, chân tướng rồi sẽ được phơi bày khắp thiên hạ, chúng ta cũng không cần phải vội vàng qua đó."
"Hả?" Lãng Chính Hầu sững sờ:
"Lời này của Cung chủ sai rồi, cổ nhân nói. . ."
"Haizz!"
Đế Khốc khoát tay, cắt ngang lời nói của lão ta:
"Tam bá không cần phải nhiều lời, ta tin là công đạo tự tại nhân tâm, nếu như thực sự là nên do Đế Khốc ta kế nhiệm Lỗ vương, vậy thì bất luận có như thế nào thì chuyện này cũng sẽ không thay đổi."
"Cũng không cần phải nóng lòng nhất thời."
"Cung chủ. . ." Sắc mặt Lãng Chính Hầu thay đổi, ánh mắt lo lắng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của đám người Đế Khốc, Mạc Cầu thì không khỏi có điều suy nghĩ.
Dừng một chút, lão ta mới gật đầu nói:
"Nếu Cung chủ đã nói vậy, vậy thì. . . Chúng ta liền tạm hoãn một hồi."
"Ừm." Trên mặt Đế Khốc lộ ra ý cười, vươn tay chỉ về phía trước:
"Ta nhớ đoạn đường trước mặt kia chính là quỷ phủ của Tàng Sa Quỷ Vương, hay là chúng ta qua đó quấy rầy một chút, kết thiện duyên?"
"Cũng tốt." Lãng Chính Hầu biết nghe lời phải:
"Mặc dù tính tình của Tàng Sa Quỷ Vương rất quái gở, nhưng người này lại có chút quan hệ với ta, Cung chủ lại là Quỷ Vương hạ nhiệm, chắc là Tàng Sa sẽ nể mặt."
"Cung chủ, mời tới bên này!"
Nói xong liền độn đi trước.
'Trong Lỗ vương cảnh nội có một vài Quỷ Vương có thực lực mạnh mẽ, lại không chịu ước thúc, vì để tránh gây nên chúng nộ, bình thường Vương gia đều sẽ buông xuôi bỏ mặc.' Đế Khốc truyền niệm với Mạc Cầu:
'Vị Tàng Sa Quỷ Vương này chính là một trong số đó.'
'Người này mạnh lắm sao?' Mạc Cầu hiếu kì hỏi.
'Cũng không tính là mạnh.' Đế Khốc lắc đầu:
'Ít nhất là còn lâu mới bằng Đạo chủ, thậm chí kẻ này còn chưa thành tựu Quỷ Vương Trung giai nữa, chỉ là quỷ thể của người này cực kỳ đặc biệt, rất khó bị nhốt, giết chết.'
'Luận về độ khó chơi thì kẻ này còn mạnh hơn không ít Quỷ Vương Trung giai nữa.'
'Thì ra là vậy.' Mạc Cầu hiểu rõ.
Trong lúc nói chuyện, độn quang của Lãng Chính Hầu đột nhiên trì trệ, nhăn mày lại, từ trên người lấy ra một vật rồi cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Vẻ mặt của lão ta liền thay đổi, lão nghiêng đầu nhìn về phía Đế Khốc, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
"Làm sao vậy?"
Đế Khốc cười hỏi:
"Tại sao tam bá lại không đi tiếp?"
"Ta vừa mới nhận được tin tức." Lãng Chính Hầu nhìn Đế Khốc bằng ánh mắt mang theo ẩn ý rồi chậm rãi nói:
"Trước đó không lâu, Thừa Thiên Hầu đã bị một vị thích khách thần bí ám sát, bỏ mình tại chỗ, đại tướng Tưởng Lục Tiên cũng không thể thoát được một kiếp."
"Thật sao?" Đế Khốc lộ vẻ tiếc nuối:
"Tại sao lại như vậy?"
"Đúng vậy a!" Sắc mặt Lãng Chính Hầu thay đổi, ung dung mở miệng:
"Tại sao lại như vậy?"
Lão ta chỉ vừa mới nói cho Đế Khốc biết vương vị Lỗ vương sinh biến, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà y lại có thể âm thầm hạ thủ giết chết Thừa Thiên hầu.
Sợ là nội tình của Thất Phi cung. . .
Còn mạnh hơn những gì mà đám quỷ kia tưởng tượng nhiều.
Nếu như nói chuyện Thừa Thiên Hầu chết không có liên quan đến Đế Khốc thì lão ta nhất định không tin.
"Đáng tiếc."
Đế Khốc tỏ vẻ bi thương nói:
"Phụ thân và huynh trưởng lần lượt bỏ mình, trái tim tại hạ như đang bị dao cắt, không biết phải làm thể nào mới phải."
"Cái này. . ." Khóe miệng Lãng Chính hầu giật giật:
"Xin cung chủ nén bi thương, vương gia bỏ mình, bầy quỷ trong cảnh nội đều cảm thấy bi thương, chẳng qua sau đó chúng ta còn phải đối mặt với Chiêu vương, xin Cung chủ hãy bảo vệ tốt quý thể."
"Nói đúng lắm."
Đế Khốc hít sâu một hơi, 'cưỡng ép' từ trong nỗi 'bi thương' khôi phục lại.
. . .
"Con ta chết rồi!"
Trong phượng loan, một vị phu nhân tướng mạo kinh diễm, thân mặc tố y, trên mặt mang theo tử ý cúi đầu than nhẹ, trong giọng nói chứa đầy sự bi thương.
"Muội muội."
La Quân Hắc Diệp cũng không còn dáng vẻ uy nghiêm khi xưa, thần sắc câu nệ, vẻ mặt thấp thỏm:
"Muội đừng như vậy, nếu như muốn khóc thì cứ khóc là được, tuyệt đối đừng giấu ở trong lòng, như vậy sẽ dễ bị bệnh lắm."
"Là do huynh không đúng."
"Là do huynh nhất thời chủ quan, không chăm sóc tốt cho nó, nếu như muội giận thì cứ việc đánh ta, mắng ta, vi huynh tuyệt đối sẽ không có ý kiến."
La Quân vỗ nhẹ lồng ngực, mở miệng an ủi.
La Quân cảm thấy bản thân nợ muội muội của mình rất nhiều, thậm chí ngay cả chuyện mình có thể thành tựu Quỷ Vương cũng đều nhờ vào Vương phi xuất lực.
Đối với Vương phi, ông ta không chỉ có thân tình, mà còn có ân nghĩa.
"Đánh huynh, mắng huynh?"
Sắc mặt Vân Vương phi cứng đờ, ánh mắt khô khan:
"Chuyện đã đến nước này rồi, làm những chuyện này còn ý nghĩa gì sao? Chẳng nhẽ ta đánh huynh, mắng huynh thì con trai ta liền có thể trở về hay sao?"
"Muội muội!"
La quân cắn răng, hung hăng nói:
"Nói đi, muội muốn ta làm gì thì mới cảm thấy dễ chịu một chút?"
"Chẳng cần phải làm gì cả, chẳng cần phải làm gì cả." Vân Vương phi ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập bi thương:
"Con ta chết rồi, tất cả. . ."
"Mọi chuyện mà ta làm còn có ý nghĩa gì chứ?"
Người khác căn bản không biết là Thừa Thiên hầu có ý nghĩa như thế nào với bà ta.
Bởi vì huynh trưởng mà quỷ thể của Vương phi đã bị thương tổn từ trước, đời này không thể tiến giai Quỷ Vương được nữa, chỉ có mang tâm huyết ký thác trên người Thừa Thiên hầu.
Mà nay.
Ái nhi mà bà ta trút hết tâm huyết trăm ngàn năm qua đã mất mạng, Vương phi đang cảm thấy vô cùng bi thương.
"Đông Bình không còn nữa."
"Con trai ta cũng đã mất. . ."
"Ta còn sống trên đời này thì có ý nghĩa gì?"
"Muội muội, muội tuyệt đối đừng nghĩ như vậy." Sắc mặt La Quân Hắc Diệp đại biến, cất bước tới gần, vội vàng khoát tay nói:
"Nếu như hai người họ biết muội có suy nghĩ như vậy thì chắc chắn sẽ rất đau lòng, muội nhất định phải bảo trọng thân thể, nhu vậy bọn nó trên trời có linh thiêng mới có thể an tâm."
"Dầu gì. . ."
"Chẳng phải chúng ta vẫn còn chưa giải quyết được cừu nhân của bọn nó sao?"
"Cừu nhân!" Cơ thể của Vân Vương phi cứng đờ, trong đôi mắt tĩnh mịch dần dần xuất hiện một tia sinh cơ, sau đó lại hóa thành hận ý sâu tận xương tủy.
Vương phi cắn răng gầm nhẹ:
"Huynh trưởng nói không sai, chúng ta không thể giảng hoà dễ dàng như vậy được, cừu nhân của bọn nó vẫn còn sống, không thể để cho bọn chúng sống sung sướng như vậy được?"
"Muội muội nói đúng lắm." Thấy Vương phi khôi phục lại được một chút tinh thần, La Quân liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng ông ta lại cảm thấy chuyện này không dễ dàng như vậy, bèn nhỏ giọng an ủi:
"Hiện giờ Thất Phi cung kế nhiệm Lỗ vương chi vị đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, muội muội phải tạm thời nhẫn nhịn, đợi khi có cơ hội thì chúng ta lại báo mối thù ngày hôm nay cũng không muộn."
"Thất Phi cung, Đế Khốc." Vân Vương phi nghiến chặt răng, chữ chữ đều bao hàm nguyền rủa, ngừng một chút mới nói:
"Đế Khốc là đáng chết, nhưng người đã giết chết Đông Bình và con ta càng đáng chết hơn!"
"Toàn Chân Đạo chủ Mạc Cầu?" La Quân ngồi thẳng người lên, vẻ mặt trầm tư:
"Mặc dù người ám sát Thừa Thiên hầu đã dùng bí pháp che đi mặt thật, nhưng tám chín phần mười là do tên Mạc Cầu kia làm."
"Chẳng qua là. . ."
Ánh mắt ông ta lấp lóe, nói:
"Kẻ này, không dễ đối phó!"
"Không dễ đối phó?" Vân Vương phi ngẩng đầu, cắn răng nói:
"Cho dù hắn có tiến giai Nguyên Anh Chân nhân thì cũng chỉ là chuyện trong hai ba năm mà thôi, nội tình không đủ, chẳng nhẽ huynh trưởng còn không nắm chắc sao?"
"Muội muội, lời này sai rồi." La quân liên tục lắc đầu:
"Mặc dù tên Mạc Cầu này chỉ vừa tiến giai Nguyên Anh không được bao lâu, nhưng Pháp lực lại không cạn, nhất là đao pháp, cực kỳ cao minh, ta thực sự. . . Không dám chắc."
"Huống chi."
"Trong Táng Long Thiên kia, hắn đã từng đối kháng với Long tộc Thập Nhất giai, cuối cùng còn giết được Long tộc, ngay cả ta cũng không thể làm được chuyện này."
"Nhưng mà muội nghe nói." Vân Vương phi híp mắt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sát cơ nồng đậm:
"Sở dĩ hắn có năng lực đối kháng Long tộc là vì một môn bí pháp nào đó của đám thổ dân trong Táng Long Thiên, bí pháp này có thể mượn lực lượng của đám thổ dân này nên hắn mới có thể làm được như vậy."
"Tu vi của tên Mạc Cầu kia cũng không cao."
"Cho dù là ám sát. . . Con muội, nhưng hắn cũng phải dẫn dụ huynh trưởng đi trước, hiển nhiên là e ngại thực lực của huynh trưởng, sao huynh lại có thể không bằng hắn được?"
"Lời tuy như thế." La quân mở miệng:
"Nhưng đao pháp của hắn đúng là cực kỳ cao minh, vi huynh không dám chắc, lại nói, hắn đi theo bên cạnh Đế Khốc, động thủ như thế nào cũng là một vấn đề."
"Ừm." Vân Vương phi chậm rãi gật đầu, vẻ mặt trầm tư:
"Huynh trưởng nói cũng phải."
Mặc dù nói như vậy, nhưng sát cơ trong đôi mắt đẹp của ả ta cũng không giảm.
. . .
Đêm đã khuya.
Âm phủ vốn không có nhật nguyệt, cũng chẳng có ngày đêm.
Nhưng cứ cách một khoảng thời gian thì trên không trung của Lỗ vương phủ lại có một vầng thái dương xuất hiện phía chân trời, vầng sáng cách hư không vô tận rọi xuống phạm vi vạn dặm.
Lúc này.
Lệ khí của Quỷ vật cấp thấp sẽ bị tiêu tán, bọn chúng cũng rơi vào trạng thái ngủ say.