Người dịch: Whistle
Con quỷ này chỉ cao chừng vài thước, hình thể thấp bé, nhưng khi bộc phát thì lực lượng lại giống như một dãy núi đột ngột từ dưới đất mọc lên, một quyền như muốn oanh phá hư không.
Quỷ Vương!
Võ kỹ đã tới Đỉnh phong, quyền xuất tự thành một giới, mặc dù không hề phá quan, nhưng trong hàng ngũ của Quỷ Vương sơ giai thì thực lực của quỷ vật này đã xem như không sai.
Mạc Cầu gật đầu, nhìn về phía Sở Hùng, hai mắt không khỏi co rụt lại.
"Không tốt!"
Cách đó không xa, một giọng nữ vang lên.
Mạc Cầu nghiêng đầu, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau, đây là một đôi mắt đẹp xán lạn như những vì sao trên trời, chính là đệ nhất mỹ nhân U Nguyệt Quỷ Vương của Lỗ Vương cảnh.
"Bành!"
Tiếng vang trầm đục truyền đến.
Đối mặt với một quyền của con Quỷ Vương này, Sở Hùng không tránh cũng không né, chỉ nhe răng ra cười rồi đấm một quyền vào ngực đối phương.
Tốc độ ra quyền của gã rất nhanh, tới mức đối phương không kịp né tránh.
Nếu như thu quyền để đỡ đòn thì sẽ lãng phí tuyệt đại bộ phận khí lực, ngược lại còn không bằng toàn lực ứng phó để đánh bay đối thủ trước.
Mà kết quả. . .
Hai quyền một trước một sau đánh trúng người đối thủ.
Cơ thể Sở Hùng khẽ run, quỷ thể lùi lại một bước, mà con quỷ vật kia lại lập tức cứng đờ người, vẻ mặt hoảng sợ, lập tức nổi giận rống lên một tiếng.
"Không!"
"Oanh. . ."
Một đoàn Âm khí nổ tung tóe, con quỷ vật kia bị Sở Hùng đánh tan quỷ thể, cự lực vô tận khuấy động phạm vi một trượng, không ngừng tiêu diệt bộ phận âm hồn còn sót lại.
"Nhị Mộc!"
"Mộc huynh!"
Mấy con Quỷ vật ở gần đó lập tức biến sắc, vội vã xuất thủ, đánh tan quyền kình, cũng cứu được con Quỷ vật chỉ còn sót lại một chút âm khí kia.
Đáng tiếc.
Trải qua trận này, bầy quỷ đã nhìn rất rõ, con quỷ vật kia đã bị đánh nát quỷ thể, thực lực sụt giảm, ngay cả Quỷ tướng cũng không bằng.
Sợ là đời này cũng không còn hi vọng khôi phục lại.
"Lớn mật!"
"Họ Sở, ngươi muốn chết!"
Quần tình xúc động, bầy quỷ ngo ngoe muốn động, vô số sát cơ ép lên trên người Sở Hùng, giống như muốn xé gã ta ra thành ngàn mảnh.
Thần niệm của Quỷ Vương đã có thực chất, trừng mắt giết người là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Hừ!"
Sở Hùng hừ nhẹ, trên người xuất hiện Linh quang, thân thể chấn động, tạo thành một cái lồng sáng ở bên ngoài cơ thể, ngăn cản toàn bộ sát cơ.
Bí pháp hộ thân?
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.
Quỷ thể của Sở Hùng rất mạnh, bí pháp hộ thân cũng rất bất phàm, nếu như lấy cảnh giới của Tiên dân Di tộc để phân chia thì gã ta đã đạt đến trình độ tự thành một giới.
Hơn nữa còn phá nhị quan.
Thiên Binh Hộ Thể Phù văn của Mạc Cầu đã phá tam quan, nhưng ai mạnh ai yếu thì phải so qua mới biết được.
Mặc dù phá quan càng nhiều thì đại diện cho người đó tu hành pháp môn đến cảnh giới cao thâm hơn, nhưng giữa pháp môn lại có sự khác biệt, thực lực của người tu hành cũng khác nhau.
Cùng một loại pháp môn, Quỷ Vương sơ giai phá tam quan, nhưng lại không thể so được Quỷ Vương Trung giai phá nhị quan, huống chi còn là pháp môn khác nhau nữa.
"Làm sao?"
Sở Hùng đứng thẳng người, khinh thường nhìn bầy quỷ:
"Lỗ vương cảnh, quả nhiên là không có quỷ sao?"
Nói xong liền nhìn về phía Mạc Cầu, khóe miệng cong lên, khinh thường nói:
"Lại còn có người sống?"
"Vương gia!"
Một vị Quỷ Vương khoác giáp dậm chân bước ra, chắp tay thi lễ với Đế Khốc rồi cắn răng cả giận nói:
"Ti chức xin chiến!"
"Ngũ Xoa." Đế Khốc đang ngồi trên chủ vị với vẻ mặt âm trầm, khi nhìn thấy tên Quỷ vật này bước tới thì sắc mặt mới hòa hoãn một chút, sau đó lập tức nhẹ gật đầu:
"Cũng tốt."
Chiêu vương phái Quỷ vật tới đây đương nhiên là không có chuyện thật sự chúc mừng.
Gây chuyện là không thể tránh được.
Bất quá hôm nay là đại lễ kế nhiệm Lỗ vương của y, Quỷ vật tới chơi không chỉ có bầy quỷ trong Lỗ vương cảnh, mà còn có cả sứ thần Thương quốc và các sứ giả mà Vương cảnh phái tới.
Hơn nữa Sở Hùng còn đi theo Phó điện chủ của Tổ đình đến đây, trực tiếp giết chết thì đương nhiên là không được.
Mà Ngũ Xoa Quỷ Vương chỉ cách Quỷ Vương Trung giai chỉ một bước xa nữa, lại thiện về sát phạt, được xem như là một trong số các cao thủ trong Lỗ vương cảnh.
Để Ngũ Xoa Quỷ Vương xuất thủ cho Sở Hùng một bài học.
Âm phong gào thét, hai con Quỷ vật đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, sát khí lạnh như băng, như có thực chất va chạm giữa không trung, sóng ngầm phun trào.
Sở Hùng thân cao mã đại, hình thể khôi ngô, cơ bắp ở sau lưng nhúc nhích, trông như một ngọn núi lớn đang đứng sừng sững, khí thế uy áp một phương.
Ngũ Xoa thì khác.
Khí tức âm trầm, u ám, giống như là vô số mạch nước ngầm đang giấu ở dưới đấy nước, lúc nào cũng có thể cuốn lấy mọi thứ xuống dưới vực sâu.
"Ầm ầm. . ."
Trong hư không bỗng xuất hiện sấm rền.
Khí cơ khuấy động, Âm khí sinh biến, những giọt nước mưa lạnh lẽo từ trên trời rơi xuống, thoáng chốc liền mưa như trút nước, không bao lâu sau đã tạo thành một con sống dài.
"Năm trăm năm trước, Sở Hùng còn là một vị Quỷ tướng, dù rằng gã được Chiêu vương truyền thụ diệu pháp, nhưng thời gian tiến giai không đủ lâu, sợ là sẽ không đủ thực lực."
"Mà Ngũ Xoa thì ngược lại."
"Người này đã chứng được Quỷ Vương vào hai ngàn năm trước, tích lũy thâm hậu, quỷ thể cũng rất bất phàm, trong khó có địch thủ cùng giai."
"Hai quỷ tranh phong, phần thắng của Ngũ Xoa sẽ lớn hơn."
Những lời xì xào bàn tán ở đây không thể giấu được nhận biết của Mạc Cầu.
Bất quá hắn không quan sát hai quỷ đối chiến, mà lại nhìn về phía sứ thần mà Chiêu vương phái tới, còn có vị Điện chủ của Tổ đình kia.
Chiêu vương Sứ thần thì tỏ ra nhàn nhã, dường như không thèm để ý đến sự sống chết của vương tử mình.
Hoặc là. . .
Bọn hắn không nghĩ là Sở Hùng sẽ bại?
Về phần những vị sứ thần của các Vương hầu khác thì đều cảm thấy rất phấn chấn, đối với bọn hắn thì ai thắng ai thua cũng đều giống nhau.
"Mạc đạo chủ." Một giọng nói thanh thúy từ thần niệm truyền đến:
"Theo cái nhìn của Đạo chủ thì Ngũ Xoa có thể đánh bại được Sở Hùng không?"
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Đệ nhất nữ quỷ của Lỗ vương cảnh Minh Nguyệt Quỷ Vương cũng đang nhìn mình, trong đôi mắt đẹp còn mang theo ý tò mò.
Hắn đã quá quen với loại ánh mắt này rồi.
Đối tại Quỷ vật trong Âm phủ mà nói, người sống trên dương thế, hơn nữa còn là một vị Nguyên Anh Chân Nhân, có thể nói là vật quý hiếm, không có con quỷ nào không cảm thấy hiếu kỳ cả.
"Minh Nguyệt đạo hữu cần gì phải hỏi câu này." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:
"Sợ là ngay cả Lỗ vương cũng không muốn để cho Ngũ Xoa thật sự đánh bại đối thủ?"
"Nha!" U Nguyệt nhíu mày:
"Mạc đạo chủ cho rằng vương gia chỉ muốn Ngũ Xoa thăm dò thực lực của đối phương, hay là hao mòn lực lượng của Sở Hùng?"
"Nếu như có thể cho đối thủ một bài học thì là tốt nhất." Mạc Cầu tiếp lời.
"Hì hì. . ." Minh Nguyệt hé miệng cười khẽ:
"Mạc đạo chủ pháp nhãn, bất quá. . . Sợ là Đạo chủ đã xem thường Ngũ Xoa rồi, vương gia cũng không thể nào để y đi chịu chết đơn giản nhưu vậy."
Mặc dù trong cuộc giao đấu lần này song phương đều sẽ áp chế thực lực, không để xảy ra nhân mạng, nhưng đối với Quỷ Vương mà nói, việc áp chế cảnh giới chẳng khác nào là đi chịu chết.
"Thật sao?"
Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, nhìn về phía chiến cuộc.
"Bành!"
Người động thủ đầu tiên vẫn là Sở Hùng.
Gã ta lao nhanh về phía trước, quỷ thể bành trướng giữa không trung, trong nháy mắt đã cao lên trăm trượng, cơ bắp toàn thân giống như những hòn đá được đính chặt trên núi, nắm đấm nhẹ nhàng vung ra phía trước liền đánh vỡ không khí, làm cho không khí liên tục nổ tung, từng cơn khí lãng có thể nhìn thấy bằng mắt trần đang quét sang hai bên.
Không giống với trước đây.
Khi Sở Hùng thể hiện ra thực lực của bản thân thì bầy quỷ ở hiện trường liền biến sắc, ngay cả Quỷ Vương Trung giai cũng lộ vẻ ngưng trọng.
"Hây!"
Uy áp tới gần người, hai mắt Ngũ Xoa co rụt lại, thân thể cũng bành trướng, eo, sườn, sau lưng mọc ra ba cánh tay.
Quỷ thể trăm trượng có năm cánh tay, giống như một con nhện mọc tay ở dưới bụng, lại giống như một cây trụ lớn chống trời, mỗi một cái tay đều ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.
Khó trách con quỷ này tên Ngũ Xoa, thì ra là có năm cánh tay.
Vậy quỷ khí của kẻ này là. . .
Quỷ Xoa!
Năm cây Cương Xoa màu đen dài chừng vài trăm mét đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của Ngũ Xoa, Cương Xoa lấp lóe u quang, xẹt qua những đường vòng cung trong màn mưa.
"Bạch!"
"Vù vù!"
Chỉ một thoáng, xoa ảnh cơ hồ bao trùm một phương.
Sát cơ lăng lệ tràn ngập trăm dặm, may mắn là nơi đây có Lỗ vương phủ, khí cơ vô hình đã lặng yên nuốt hết sát cơ.
Nếu không.
Trong phạm vi này, Quỷ vật bất nhập Quỷ tướng đều sẽ bỏ mạng!
"Bành!"
Tiếng vang truyền đến.
Hai con Quỷ vật to lớn va chạm giữa không trung, một thanh trường đao màu máu có tạo hình quỷ dị xuất hiện trong tay Sở Hùng.
Thanh Huyết Đao này uốn lượn như vết máu chảy xuôi, đang không ngừng vặn vẹo, màu sắc trên thân đao nhan sắc càng khiến cho người nhìn sợ hãi thấu xương, làm cho người không rét mà run.
Ngay cả Mạc Cầu, khi nhìn thấy thanh Huyết Đao này thì nhục thân cũng đột nhiên kéo căng, vô số phù văn hộ thân từ trong cơ thể bay ra.
Mà Ngũ Xoa thì khóe mắt cuồng loạn, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ cảm thấy lực lượng trên người đang bị thanh huyết đao hút hết.
Thoáng chốc đã bị áp chế.
"Phệ Hồn đao!"
"Không tốt!"
"Ngũ Xoa cẩn thận!"
Bầy quỷ kinh hãi, sắc mặt thay đổi liên tục, chỉ có sứ thần Chiêu vương là đang cười lạnh liên tục.