Người dịch: Whistle
"Ngừng tay!"
Đế Khốc cũng buồn bực quát một tiếng, một luồng áp lực mênh mông đột nhiên xuất hiện rồi bao trùm Sở Hùng, y cưỡng ép nhúng tay cuộc giao đấu này.
Ở trong Lỗ vương phủ này, Đế Khốc được Lỗ vương truyền thừa gia trì, luận về tu vi và thực lực đều có thể bất phân thắng bại với Quỷ Vương Hậu kỳ.
Cho dù khí tức có vẻ hơi tán loạn, nhưng cũng không phải một vị Quỷ Vương sơ giai có thể chống cự.
"Hắc hắc. . ."
Đối mặt với uy áp của Đế Khốc, nhìn thấy Ngũ Xoa đang điên cuồng giãy dụa, Sở Hùng hừ lạnh một tiếng, thân thể chấn động, Huyết Đao xoay tròn như mặt gương.
"Bạch!"
Trong hư không, sáu luồng khí cơ quỷ dị xuất hiện.
Một cái la bàn bay ra, không chỉ ngăn cản uy áp mà Đế Khốc giáng tới, còn cuốn luôn cả Ngũ Xoa đang muốn chạy trốn vào bên trong.
"Lục Đạo Pháp Ấn?"
"Nguy!"
Bầy quỷ trong Lỗ vương cảnh nội đều đồng thời lao lên, nhưng cũng đã không còn kịp nữa.
Quỷ thể mạnh mẽ của Ngũ Xoa bị Huyết Đao và la bàn hao mòn rồi nhanh chóng tan rã, trong nháy mắt, chỉ còn sót lại một sợi Âm hồn.
Mạc Cầu lộ vẻ động dung.
Bất luận là Huyết Đao, hay là Lục Đạo La Bàn đều làm cho trong lòng hắn nảy sinh báo động.
Huyết Đao quỷ dị thì tạm thời không nói, cái Lục Đạo La Bàn kia rõ ràng là một pháp môn cực kỳ khủng bố, vả lại còn đã phá nhị quan.
Mà tu vi của gã ta. . .
"Muốn chết!"
Một luồng khí tức khủng bố từ cách đó không xa dâng lên rồi lao thẳng về phía Sở Hùng.
Hư ảnh còn ở giữa không trung, một chiếc xe ngựa cỡ lớn được dựng từ bạch cốt đột nhiên xuất hiện, bánh xe nhanh chóng nghiền ép về phía Sở Hùng.
Chiếc xe kia cao chừng trăm trượng, ép vỡ cả thiên địa khí cơ, ngay cả hư không cũng trở nên giống như đường bằng mà bốc lên bụi mù cuộn cuộn.
Một đường đi tới, còn phát ra những tiếng động làm cho da đầu run rẩy.
"Xa Băng Quỷ Vương?"
"Quỷ Vương Trung giai!"
"Ngô. . ." Đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt Quỷ Vương lấp lóe:
"Nghe nói Xa Băng và Ngũ Xoa có quan hệ mật thiết, xem ra chuyện này là thực, không ngờ là y cũng sẽ động thủ."
"Oanh!"
Trong lúc nói chuyện, Xa Băng Quỷ Vương đã đụng vào Lục Đạo La Bàn, hư không lập tức vặn vẹo, nhận biết cũng bị che đậy, chỉ có hỗn loạn đập vào mi mắt.
Hai con Quỷ Vương đối đầu trực diện, một kẻ tu vi cao thâm mạt trắc, một kẻ tay cầm trọng bảo, người mang bí pháp, chém giết đến kinh thiên động địa, cũng làm cho bầy quỷ không ngừng lui lại.
"Ha ha. . ."
Sở Hùng ngửa mặt lên trời cười dài, điên cuồng vung vẩy thanh Phệ hồn Huyết Đao trong tay, Lục Đạo La Bàn thì lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt khoái chí:
"Thống khoái, thống khoái!"
"Liền nên như vậy!"
Dù phải đối mặt với một vị Quỷ Vương Trung giai nhưng gã ta lại không hề sợ hãi, thậm chí nhìn vào tình tình thì còn thành thạo điêu luyện.
"Họ Sở." Xa Băng Quỷ Vương hóa thành bánh xe nghiền ép giữa không trung, làm cho phạm vi hơn mười dặm này đều hóa thành Xa Băng Địa ngục trong truyền thuyết, miệng còn gầm thét:
"Đừng có càn rỡ, hôm nay lão phu liền khiến ngươi có đến mà không có về."
"Thật sao?" Sở Hùng cười lạnh, nheo mắt lại:
"Lão quỷ, chỉ sợ ngươi không có bản sự này."
"Mở cho ta!"
Sở Hùng một chân đạp đất, cơ bắp toàn thân đột nhiên nhảy lên, một luồng khí cơ mênh mông vượt xa trước đây từ trên người gã phun ra ngoài.
Huyết Đao đại thịnh!
Lục Đạo La Bàn còn điên cuồng khuếch trương.
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, pháp môn mà Sở Hùng thi triển có chút giống với Thập Đại Hạn, bất quá thực lực của đối phương lại không phải là hoàn toàn dựa vào thúc ra.
"Không tốt!"
"Gã ta là Quỷ Vương Trung giai!"
"Xa Băng Quỷ Vương cẩn thận!"
Cảm nhận được khí tức đột biến, Bầy quỷ trong Lỗ vương cảnh đều biến sắc, trong miệng nhao nhao la lên, bất quá cuộc chiến giữa hai vị Quỷ Vương Trung giai không phải là thứ mà bọn chúng có thể nhúng tay vào.
Cho dù là kẻ mạnh như Lỗ vương Đế Khốc, đối mặt với tình huống khí cơ đan xen như lúc này cũng chỉ nắm chặt hai tay, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao cảnh giới Quỷ Vương Hậu kỳ của cũng không phải là dựa vào bản thân tu hành mà được, Đế Khốc còn còn không thể chưởng khống lực lượng của bản thân một cách tùy tâm sở dục.
Nếu như cưỡng ép xuất thủ, chưa chắc có thể tách hai quỷ này ra.
Ngược lại còn có khả năng làm cho Xa Băng Quỷ Vương bị thương.
"Ha ha. . ."
Chỉ nghe Sở Hùng rống to:
"Lão quỷ, có bản lĩnh đừng có né tránh, ra đây đối mặt với Sở mỗ, hay là Lỗ vương cảnh thật sự không có quỷ sao? Sợ là ngươi đã sống vô dụng mấy ngàn năm rồi!"
Sở Hùng vung vẩy trường đao, cuốn lên Lục Đạo La Bàn, điên cuồng gào thét, giọng điệu khinh thường, từng bước đuổi sát đối thủ đang muốn đào thoát.
"Tiểu bối, ngươi lấn quỷ quá mức!"
Mấy ngàn năm nay, Xa Băng Quỷ Vương đều chừng từng sỉ nhục như vậy, điều này làm cho hai mắt lão ta trừng to, hốc mắt xuất hiện tơ máu, nổi giận gầm lên một rồi đánh tới:
"Nhận lấy cái chết!"
"Đến hay lắm!"
Hai mắt Sở Hùng sáng lên, cơ thể lấp lóe u quang rồi đánh thẳng về phía đối phương.
"Oanh. . ."
Tiếng nổ rung trời truyền khắp ngàn dặm.
Ở trung tâm xuất hiện một cái hố lớn, hai con quỷ vật toàn thân máu đen đang ở hai bên hố, liều mạng thở hổn hển.
"Hô. . ."
"Hô xích! Hô xích!"
"Hắc. . ." Sở Hùng một tay cầm đao, một tay chống đỡ thân thể, cưỡng ép nhếch miệng cười nói:
"Lão già, không tệ lắm, vậy mà có thể ép ta đến tình trạng này, lão cũng không tầm thường rồi, đáng tiếc. . . Cuối cùng vẫn là không bằng ta."
"Ngươi!"
Đối diện, quỷ thể của Xa Băng Quỷ Vương run rẩy, duỗi tay ra phía trước, run rẩy chỉ vào Sở Hùng, há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ phun ra một ngụm máu đen rồi ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.
"Xa Băng Quỷ Vương!"
"Quỷ y mau tới chẩn trị!"
Trong lúc nhất thời, hiện trường hỗn loạn tưng bừng, vô số Quỷ vật hối hả ngược xuôi, nhấc Xa Băng Quỷ Vương chạy về phía y quan ở bên cạnh Vương phủ.
Sắc mặt Đế Khốc băng lãnh, cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Hùng, không rên một tiếng.
Y đang suy nghĩ.
Hay là hôm nay mình vứt luôn da mặt, tự mình hạ tràng giết chết con quỷ này để giải cơn giận trong lòng.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Đúng lúc này, gã Sở Hùng kia đã khôi phục được một chút khí lực, đang lặng lẽ liếc xéo Mạc Cầu:
"Một tên nhân tộc mà lại dám trà trộn ở đây? Ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi, có bản lĩnh thì xuống đây so tài?"
Đế Khốc nhíu mày, lặng lẽ kiềm chế sát cơ trong lòng.
"Hả?"
Mạc Cầu nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Đương nhiên là hắn sẽ không xem lời khiêu khích của đối phương là hành vi nhất thời xúc động.
Kì thực từ khi sứ thần của Chiêu vương đến đây thì ánh mắt của Sở Hùng đã nhiều lần liếc về phía hắn, hơn nữa còn không phải là ánh mắt hiếu kỳ.
Mà là mang theo địch ý.
Thậm chí là sát cơ!
"Như thế nào?"
Thấy Mạc Cầu không lên tiếng, Sở Hùng khinh thường hừ lạnh:
"Không nói lời nào, chẳng lẽ sợ rồi sao?"
"Thật không biết ngươi tới từ chỗ nào, nếu như để ta tìm được con đường tiến về dương thế, ta nhất định sẽ mang theo Quỷ binh san bằng nơi đó!"
"A. . ."
Mạc Cầu a nhẹ một tiếng.
Không thể không nói, Sở Hùng có một loại bản lĩnh có thể làm cho người ta nổi giận từ tận đáy lòng, cũng có thể là một loại thiên phú đặc biệt của quỷ thể.
Nhưng Mạc Cầu lại không hề nổi giận.
"Mạc đạo chủ."
Đế Khốc nhìn sang rồi chậm rãi mở miệng:
"Nếu như Chiêu vương chi tử đã khăng khăng gọi mời, Đạo chủ không ngại xuất thủ một lần, cũng để cho những Quỷ vật khác biết là Toàn Chân đạo không phải dễ bị bắt nạt."
"Liền sợ hắn không dám." Sở Hùng nhếch miệng, ngẩng đầu ra hiệu với Mạc Cầu:
"Nhân tộc tu sĩ cứ việc yên tâm, nể mặt của Lỗ vương, ta sẽ lưu cho ngươi một cái mạng nhỏ."
Nói xong còn thè cái lưỡi đỏ chót ra liếm liếm khóe miệng.
"Đạo chủ. . ."
Đế Khốc cúi đầu, ánh mắt mang theo hỏi thăm.
Những Quỷ vật khác cũng nhao nhao nhìn sang, bao gồm cả Minh Nguyệt Quỷ Vương, rất nhiều ánh mắt đều dừng lại trên người Mạc Cầu.
Vân Vương phi đang ngồi ngay ngắn trên tiên vương di tọa cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng.
Đối với một người sống duy nhất trên dương thế, còn từng là Toàn Chân Đạo chủ mà Lỗ vương hạ lệnh thảo phạt, thái độ của bầy quỷ đều khác nhau.
Có không thèm chú ý, có chống đối, rất ít kẻ mang theo thiện ý.
Chẳng qua chung quy hắn vẫn là vị ‘hảo hữu’ mà Lỗ vương tân nhiệm - Đế Khốc mời tới, cho dù trong lòng bọn chúng có không phục thì cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Bây giờ thì lại có đại bộ phận Quỷ vật đang ngóng trông hắn xuất thủ.
Hắn và Sở Hùng, bất luận ai thắng ai thua, cũng đều là chuyện tốt.
"Thôi được!"
Bị bầy quỷ nhìn chằm chằm, Mạc Cầu mặt không biểu tình chậm rãi gật đầu, đứng lên:
"Nếu như Chiêu vương chi tử đã có nhã hứng như vậy, Mạc mỗ lại tiếp tục từ chối thì há chẳng phải là không biết điều."
Hắn đứng từ xa chắp tay, thân thể đột ngột biến mất, rồi lại lập tức xuất hiện ở trước mặt Sở Hùng không xa, bầy quỷ ở đây đều không thấy hắn di chuyển như thế nào.
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh.
Ngay cả Sở Hùng cũng không khỏi kéo căng thân thể.
"Hư không na di?"
Đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt Quỷ Vương co rụt lại, nhìn về phía những quỷ vật có thực lực mạnh mẽ như Đế Khốc.
"Không sai."
Sắc mặt La Quân âm trầm nói:
"Bất quá cự ly hư không na di của người này sẽ có hạn chế, cự ly ngắn thì còn được, nếu như xa thì sợ là sẽ không nhẹ nhàng được nhưu vậy."
"Như vậy cũng đã đủ rồi." Có Quỷ vật than nhẹ:
"Chỉ bằng vào pháp môn hư không na di này thì họ Mạc cơ hồ có thể đứng ở thế bất bại."