Người dịch: Whistle
Tần Thanh Dung cười gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi thở dài.
Nàng vì Mạc Cầu có thể bỏ qua tất cả, ngay cả đạo đồ cũng cam tâm tình nguyện từ bỏ, nhưng dường như lòng cầu đạo của Mạc Cầu càng kiên định hơn.
Hình như mình có chút chịu thiệt?
Mắt nhìn gương mặt đã từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng vô số lần lại thật sự hiện hữu ở trước mặt, trong mắt Tần Thanh Dung tràn đầy ánh sáng nhu hòa.
Như thế, cũng tốt.
Nàng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, mái vòm tràn ngập tinh quang rạng rỡ, chiếu rọi thiên tinh, theo tinh thần chuyển vị mà di động biến hóa phương vị.
Từng tia tinh quang bắt đầu rọi xuống.
Chỉ lẳng lặng ngắm nhìn tinh quang mà tâm thần đã tự nhiên buông lỏng, giống như hòa hợp với đại đạo, lặng yên minh ngộ được rất nhiều đạo lý.
Khí tức phun trào.
Mạc Cầu thi triển pháp quyết, Thần hồn giống như nước chảy quấn về phía Tần Thanh Dung.
Tần Thanh Dung cũng buông lỏng tâm thần, Thần hồn của hai người giao hội, giống như thiên nga đang giang cánh nhận lấy tinh quang từ trên rọi xuống.
"Tí tách. . ."
"Tí tách!"
Khí tức lành lạnh chui vào da thịt, thức hải, rất nhiều pháp môn đều xuất hiện trong nội tâm, trước kia không hiểu, hiện giờ lặng lẽ minh ngộ.
Đây là vì có Thái Ất bảo điện, nhưng cũng có một phần là do Mạc Cầu giúp đỡ.
Cơ hội khó được, Tần Thanh Dung lập tức thu liễm tạp niệm, nhắm mắt lại, lựa chọn pháp môn mà mình đang tu luyện, nhân cơ hội cờ tìm hiểu cho kỹ càng.
Mạc Cầu thì không vội.
Đợi khi Tần Thanh Dung triệt để thích ứng được tình huống ở nơi này thì hắn mới không nhanh không chậm lấy ra một đoàn Linh hỏa, sau đó tiện tay bỏ vào trong miệng.
Hắn định nhân cơ hội này luyện hóa hết những Linh hỏa lấy được từ trong tay của Tiên dân Di tộc.
Về phần Công pháp. . .
Thập Phương Sát Giới đệ ngũ quan đã có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến thần chí của hắn, hiện giờ ngay cả thi triển mà hắn còn không dám, chứ đừng đề cập đến chuyện lĩnh hội đệ lục quan.
Ngay cả Địa Tàng Bản Nguyện Đao đệ thất quan cũng đã làm cho trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác không biết sợ hãi, ý niệm đại quyết tuyệt, đại từ bi có thể làm cho hắn có suy nghĩ phải buông bỏ cơ thể này để độ hóa bầy quỷ.
Mặc dù không bằng Thập Phương Sát giới vạn vật đều có thể giết, nhưng lại có thể tại thay đổi và vặn vẹo tâm trí của hắn một cách vô tri vô giác trong, hậu quả cũng rất đáng sợ.
Huống chi, lúc này cũng không giống ngày xưa.
Khi còn ở Kim Đan cảnh, tinh quang của Thái Ất bảo điện có thể giúp hắn lĩnh hội rất nhiều pháp môn, nhưng bây giờ hắn đã kết thành Nguyên Anh, công hiệu giảm mạnh.
Tóm lại.
Trước khi tu vi và cảnh giới không thể tiến thêm một bước thì Mạc Cầu không có ý định dựa vào tinh thần thức hải để tiếp tục thôi diễn Thần thông.
Còn về cái khác. . .
Bắc Âm Huyền Kinh, Diêm La Pháp Thể chính là phương pháp tu hành, cho dù có lĩnh hội và thôi diễn đến Hóa Thần cực hạn thì thực lực cũng khó tăng lên.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo là pháp môn khống hỏa, tăng phẩm giai của pháp môn này lên thì lực sát thương cũng chẳng có tiến triển gì lớn, còn không bằng đề cao phẩm giai Linh hỏa.
Thuận tiện còn có thể tăng trưởng tu vi.
Linh hỏa nhập thể, thiêu đốt da thịt, xương cốt, bách hải, dưới tác dụng của bí pháp, Linh hỏa vừa rèn luyện nhục thân, đồng thời còn bị Cực Âm Chân hỏa luyện hóa.
Hiện giờ thì việc luyện hóa Linh hỏa đối với hắn đã là xe nhẹ đường quen.
Một đoàn, hai đoàn. . .
Cực Âm Chân Hỏa đang lớn mạnh với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhục thân cũng theo đó mà mạnh lên, phun ra nuốt vào thiên địa khí cơ cũng càng lúc càng nhanh.
Một ngày, hai ngày. . .
Mới thoáng cái, đã là ba năm.
Mạc Cầu rời khỏi Thái Ất bảo điện, lại lần lượt đi Thuần Dương cung, Bắc Đấu cung, Thanh Vân cung vv...
Chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi hắn đã đi hết toàn bộ lục cung.
Một là đi thăm hỏi các vị Cung chủ và Nguyên Anh Chân nhân, hai là dùng những bảo vật vơ vét được từ trong Táng Long Thiên để đi dạo bí địa của các cung một vòng.
Tuy rằng bí địa các cung có không ít chỗ tốt, nhưng đối với hắn lại không có tác dụng gì lớn.
Dù sao tu vi của các Cung chủ cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí là sơ kỳ mà thôi, luận về thực lực, đại bộ phận còn không bằng hắn.
Đa số chỗ tốt của bí địa hắn đều không dùng được.
Nhưng đệ tử Toàn Chân đạo thì được, Tần Thanh Dung cũng có thể dùng được.
Thanh Vân cung.
Vân Lai Tiên các.
Tiên các treo ở trên cửu thiên, trải qua nhật nguyệt tinh thần tẩy lễ, ẩn chứa thiên địa âm dương nguyên từ biến hóa chi diệu, chính là một món dị bảo.
Những tu sĩ tu hành pháp môn âm dương, nguyên từ mà ở chỗ này tu luyện thì tu vi sẽ tiến triển cực nhanh.
Pháp môn mà Tần Thanh Dung tu luyện có liên quan đến âm dương chi diệu.
Trong Tiên các, lực lượng nguyên từ hội tụ, Tần Thanh Dung khoanh chân đả tọa, hai mắt nhắm nghiền, trên gò má thanh tú lộ ra vẻ trang nghiêm vô hình.
Khí tức trên người nàng đang biến hóa theo tinh thần triều tịch chập trùng, lúc mạnh lúc yếu.
Lúc mạnh thì có thể sánh với Quỷ Vương Trung giai, nhưng khi yếu thì cũng chỉ bằng Âm hồn Quỷ vật.
"Hửm?"
Mạc Cầu ngồi xếp bằng ở đối diện nín thở điều tức thì bỗng nhiên nhướng mày, vẻ mặt âm trầm, hắn mở mắt ra nhìn về phía Tần Thanh Dung.
"Nên tới thì cuối cùng vẫn sẽ tới."
Tần Thanh Dung cũng hợp thời thu hồi pháp quyết, yếu ớt thở dài một hơi, đưa tay vuốt những sợi tóc trên trán, trong mắt hiện ra vẻ tiếc nuối cùng bất đắc dĩ.
Mái tóc vốn đen như mực, bóng loáng như nước nay đã trở nên khô cạn, thô ráp.
Không chỉ sợi tóc!
Gò má trơn nhẵn của nàng cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
"Xem ra cho dù có trốn trên dương thế, ở trong dị bảo Bí cảnh thì vẫn không thoát khỏi bí pháp của Tổ đình." Tần Thanh Dung bất đắc dĩ lắc đầu.
"Về trước đi." Mạc Cầu mở miệng:
"Còn có thời gian."
Nếu đã không thể thoát khỏi, vậy thì đối mặt là được.
. . .
Ba năm.
Nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Trong mắt của Nguyên Anh, Quỷ Vương thì không tính là gì.
Nhờ vào vô số năm tích lũy của Thái Ất tông, trong ba năm này, một người một người đều đi khắp nơi tìm chỗ tốt, tu vi cũng tăng tiến không ít.
Nhất là Tần Thanh Dung.
Chỉ còn cách Quỷ Vương Trung giai một bước xa nữa thôi, dường như lúc nào cũng có khả năng đột phá.
Mạc Cầu thì lại kém hơn nàng nửa bậc, bất quá cự ly Nguyên Anh trung kỳ cũng đã không xa, thực lực cũng tăng lên không ít.
Mấy năm này, Tần Thanh Dung một lòng tu hành, điều hòa Âm Dương, thực lực đột nhiên tăng mạnh, Mạc Cầu thì chuyên tâm luyện hóa Linh hỏa.
Âm phủ.
Phụ cận Lỗ vương phủ.
Một người một quỷ đứng giữa hư không nhìn về phía xa, sau đó đối mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh nghi trong mắt đối phương.
Tần Thanh Dung chậm rãi mở miệng: "Hình như, có chút không đúng."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Có người. . . Quỷ vật đã phân quyền của Đế Khốc tại Lỗ vương phủ, cũng chính là vị này đã dẫn động tai hoạ ngầm lưu lại trên người nàng."
"Là Vương điện chủ." Đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung lấp lóe:
"Chúng ta chia ra trước."
"Cũng tốt."
Mạc Cầu hiểu rõ, thân hình đột ngột biến mất không thấy gì nữa, hắn đang lao về phía Đế Khốc.
Dường như tình trạng hiện giờ của Đế Khốc đã có chút không ổn, đường đường là Lỗ vương, chủ nhân của Lỗ vương cảnh, tại sao hiện giờ giống như đang bị giam cầm vậy?
Mạc Cầu hóa thành một sợi Âm phong du tẩu qua rất nhiều đình viện và cung điện trong Lỗ vương phủ, không bao lâu sau, hắn liền chạy tới một hoa viên ca múa ồn ào.
So với Dương thế thì trong Âm phủ vừa âm u, lại đầy tử khí.
Ở chỗ này hầu như không thấy những bộ quần áo diễm lệ và hoa cỏ nhiều màu.
Bây giờ.
Trong hoa viên có rất nhiều vũ nữ mặc quần áo diễm lệ đang vặn vẹo dánh người nóng bỏng, ngâm xướng những khúc nhạc ưu mỹ.
Như tinh linh, tựa tiên tử, vô cùng lộng lẫy.
Tất cả Quỷ vật đang ngồi, đang dựa vào, hoặc là đang nằm ngửa trên giường mềm sạch sẽ, con nào con nấy đều đang say lờ đờ, lớn tiếng gọi tốt.
Chiếc ngọc niện* của Đế Khốc dài chừng mấy trượng, rộng sáu mét, đủ chỗ cho mấy chục người nằm. (*chiếc xe mà hoàng đế hay ngồi.)
có một tấm da thú bóng loáng không biết tên đang được trải lên đó, hai bên trái phải còn có mấy vị tỳ nữ kiều mị cầm dù lớn để che gió tránh mưa.
Há miệng liền có quỳnh nhưỡng, trân quả vào bụng.
Vung tay áo thì có huân hương, Linh dược được trình lên.
Y đang dựa vào nệm êm, ánh mắt mê ly, mặt đầy hồng quang, nhìn cảnh đẹp ở đây rồi nở một nụ cười ngốc nghếch, thỏa thích trầm mê trong cảnh tượng trước mặt.
Cho dù là Mạc Cầu xuất hiện ở bên cạnh thì cũng không phát hiện được.
"Vương gia?"
Khi nhìn thấy cảnh này, Mạc Cầu không khỏi nhíu mày:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Trong ấn tượng của hắn, Đế Khốc vẫn luôn là kẻ ngực tàng chí lớn, bụng dạ cực sâu, gặp biến không kinh, gặp nguy không loạn.
Từ trước đến giờ đều cực kỳ chú trọng hình tượng.
Chưa bao giờ có chuyện đồi phế, tùy ý giống như vậy.
"Ngô. . ."
Trên người Đế Khốc tràn đầy mùi rượu, hai mắt mê ly, ngơ ngác nhìn Mạc Cầu một lát rồi mới nở một cười ngớ ngẩn, nói:
"Thì ra là Mạc đạo chủ, Rất. . . Rất. . Rất lâu không gặp rồi!"
Y cố gắng chống người dậy, ợ rượu một cái, vung tay áo nói:
"Nhanh nhập tọa."
"Chỗ của ta có rượu ngon, diễm quỷ, tiên nhạc, diệu vũ, cần cái gì có cái đó, cho dù là ở trên dương thế thì cũng không thường thấy."
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ, chậm rãi mở miệng:
"Trước khi Mạc mỗ tới đây, Thái Chân đã từng hỏi thăm về ngươi, nếu như nó nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của thì không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?"
"Thái Chân. . ."