Người dịch: Whistle
Đế Khốc sững sờ, men say trong mắt chậm rãi tiêu tán, một cỗ phiền muộn xuất hiện.
Y a nhẹ một tiếng, đồi phế ngẩng đầu:
"Không ngờ là Thái Chân sẽ còn hỏi thăm ta."
"Đúng vậy." Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói:
"Ta vốn nghĩ rằng, sau khi mang nó quay về Động thiên, mấy năm không gặp ngươi thì sẽ buông bỏ ý niệm này, bây giờ xem ra là không được."
"Ta cảm thấy cực kỳ vinh hạnh." Đế Khốc ngồi thẳng lên, thu liễm dáng vẻ đồi phế, tiếp tục quan sát Mạc Cầu:
"Mấy năm không gặp, dường như Mạc đạo chủ lại tiến bộ, thực sự là. . ."
"Tại hạ mặc cảm."
Đế Khốc nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện ra một chút ngạc nhiên.
Tiến triển tu vi của người trước mặt này thật là không thể tưởng tượng nổi, từ Kim Đan đến bây giờ cũng không có bao nhiêu năm, vả lại cũng không phải được kế thừa truyền thừa của tiền nhân giống như mình.
Mạc Cầu không lên tiếng.
Đúng là trong ba năm này hắn thu hoạch được tương đối khá.
Thái Ất tông có lục cung nhị phong, mỗi một mạch đều có truyền thừa, bí pháp đỉnh tiêm, còn có rất nhiều cao thủ, sau một phen tiếp xúc, hắn cũng được lợi rất nhiều.
Mặc dù tu vi không có đột phá, nhưng thực lực lại tăng lên không ít.
Nội tình cũng càng vững chắc.
Đương nhiên, loại kỳ ngộ này cũng chỉ có một lần.
Là nhờ vào vài vạn năm tới tích lũy của Thái Ất tông mới được như thế, nếu như chỉ dựa vào bản thân Mạc Cầu thì còn không biết ngày tháng năm nào mới được như vậy.
Hắn lạnh nhạt mở miệng:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Ngô. . ." Đế Khốc trầm ngâm, nói:
"Vương điện chủ của Tổ đình tới đây, tu vi của ông ta cao thâm mạt trắc, đủ để ngăn cản Chiêu vương, bổn vương cảm thấy yên lòng nên đã giao lại toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong Vương cảnh cho Điện chủ xử lý, bản thân thì có thể độc chiếm tiêu dao."
Đế Khốc nói thì rất tiêu sái, nhưng trong mắt lại tràn đầy cô đơn, thậm chí là không cam lòng.
Nếu không phải bất đắc dĩ, sao y lại có thể giao ra quyền lực trong tay mình chứ, ngay cả địa bàn của mình cũng bị một con quỷ vật khác định đoạt?
"Vương điện chủ?" Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, đang muốn mở miệng nói cái đó thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, nghiêng đầu nhìn về phương xa.
Nơi đó có một luồng khí tức kinh khủng đang tới gần.
Khí tức này rất mạnh, mang đến cho hắn một cảm giác không hề kém hơn con Long tộc Thập Nhất giai ở trong Táng Long Thiên chút nào, thậm chí còn huyền diệu lớn.
Bất quá. . .
Loại khí tức hòa hợp với thiên địa này nên xuất hiện trên người Đế Khốc mới đúng?
Dù sao phạm vi ngàn dặm ở xung quanh Lỗ vương phủ đã sớm trở thành tư vực của Lỗ vương, lẽ ra những con Quỷ vật khác không thể chưởng khống được phạm vi này mới đúng.
"Ha ha. . ."
Quỷ chưa đến, nhưng giọng nói đã tới trước.
Một mảnh kim quang chiếu rọi tứ phương, một cái quỷ ảnh bị kim quang bao phủ xuất hiện giữa không trung, chân đạp hư không cất bước tới gần:
"Ta nói tại sao hôm nay bên tai lại thường vang vọng tiếng quạ quỷ gọi bậy, thì ra là Mạc đạo chủ của Toàn Chân đạo đến đây, thật sự là đáng mừng!"
"Vương điện chủ?"
Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, khom người thi lễ:
"Nghe qua đại danh của Điện chủ Tổ đình, hôm nay nhìn thấy, thật là vinh hạnh."
"Dễ nói, dễ nói." Vương Hoàng hạ xuống, quan sát Mạc Cầu:
"Trong mấy năm này Vương mỗ cũng thường xuyên được nghe danh của Mạc đạo chủ, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, Mạc đạo chủ quả thật là danh bất hư truyền."
"Nguyên Anh dương thế. . ."
"Hiếm thấy!"
"Thật là hiếm thấy!"
Ánh mắt của ông ta lấp lóe, trong mắt có hân hỉ, dường như lại có thêm một loại. . .
Tham lam!
Mạc Cầu híp mắt, trong lòng vô thức báo động.
Đối với Quỷ vật trong Âm phủ thì dương khí của người sống trên dương thế chính là vật đại bổ, Nguyên Anh có thể so với chí bảo Cực phẩm trong Âm phủ.
Đương nhiên.
Bắt sống một vị Nguyên Anh Chân nhân gần như là chuyện không thể.
Vương Hoàng chắp hai tay sau lưng, nói: "Nghe nói, Mạc đạo chủ đã là bạn tốt của vương gia? Vương gia có thể có được như ngày hôm nay đều nhờ Đạo chủ xuất thủ tương trợ."
"Không dám." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Mấy chục năm giao tình, nói là hảo hữu cũng không phải là không được, bất quá vương gia có thể có hôm nay đều nhờ vào bản thân Vương gia, Mạc mỗ chẳng qua chỉ là may mắn gặp dịp mà thôi."
"Ha ha. . ." Vương Hoàng cười sang sảng:
"Mạc đạo chủ quá khiêm tốn, chỉ cần là quỷ sáng mắt đều biết là ai đã gây ra cái chết của Thừa Thiên hầu."
"Bất quá!"
Giọng nói của ông ta trầm xuống, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
"Từ xưa đến nay, nhân quỷ khác đường, Âm dương lưỡng lập, Vương mỗ không ngờ là ngươi lại dám tới đây, ngươi thật sự nghĩ rằng bọn ta không dám đi động thiên Thượng Thanh Huyền U hay sao?"
Sắc mặt của Mạc Cầu cũng bắt đầu trở nên lãnh túc:
"Vương điện chủ nói vậy là ý gì?"
"Vương gia đã từng đáp ứng Mạc mỗ là cả đời này cũng vĩnh viễn không xâm chiếm động thiên Thượng Thanh Huyền U, Lỗ vương cảnh và Toàn Chân đạo thân như huynh đệ."
"Các ngươi, muốn nuốt lời!"
Trong mắt hắn lấp lóe thần quang, một vệt sát cơ lặng lẽ xuất hiện, Thập Phương Sát Giới đệ ngũ quan vô thanh vô tức bắt đầu ảnh hưởng đến xung quanh.
Có ba năm tích lũy, hiện giờ hắn đã có thể chưởng khống môn thần thông này ở một mức độ nào đó.
Đối với việc Mạc Cầu hiển lộ sát cơ, Vương Hoàng cũng không thấy ngoài ý muốn, nhưng sát ý băng lãnh thấu xương kia lại làm cho quỷ thể của ông ta có chút phát lạnh.
Rõ ràng là tu vi chênh lệch nhiều như vậy. . .
Không hổ là người đã từng chém giết Long tộc Thập Nhất giai, dưới mí mắt của rất nhiều Quỷ Vương giết chết Vân Vương phi, ép buộc Đế Khốc phải nhượng bộ.
"Đương nhiên là bọn ta sẽ không nuốt lời."
Trên mặt Vương Hoàng chẳng có không biến hóa gì, tuy rằng Mạc Cầu không yếu, nhưng ông ta có tu vi Quỷ Vương hậu kỳ, nên càng mạnh hơn.
Lúc này mới chậm rãi mở miệng:
"Bất quá dường như Mạc đạo chủ đã từng đáp ứng vương gia là sẽ hiệp trợ Lỗ vương chống cự Chiêu vương, không biết Mạc đạo chủ có làm được hay không?"
"Trong mấy năm này, ngay cả bóng người của Đạo chủ mà chúng tôi cũng không nhìn thấy."
". . ." Khóe mắt Mạc Cầu nhảy lên, giọng nói chậm dần:
"Điện chủ nói đúng, bởi vì mấy năm này Mạc Cầu bận bế quan, nên có chút lười biếng, lần này nếu như có chỗ nào cần dùng đến Mạc mỗ thì cứ việc mở miệng."
"Tốt!"
Vương Hoàng thanh âm nhấc lên:
"Có câu nói là muốn diệt ngoại thì trước hết phải yên nội, gần đây trong Lỗ vương cảnh có rất nhiều Quỷ vật hai lòng, dám phản kháng vương lệnh, hay là Mạc đạo chủ xuất thủ, thay mặt trừng trị?"
Mạc Cầu quay đầu, nhìn về phía Đế Khốc.
Sắc mặt Đế Khốc lạnh lùng, không rên một tiếng, dường như không biết cái gọi là vương lệnh này là gì.
"Chuyện này. . ."
Mạc Cầu hơi chần chờ một chút, khi thấy sắc mặt Vương Hoàng trầm xuống liền lập tức gật đầu nói:
"Cũng tốt."
"Vậy làm phiền Mạc đạo chủ." Sắc mặt Vương Hoàng liền trở lại bình thường, ông ta vung tay lên:
"Diêm Bình."
"Có thuộc hạ!"
Một cái quỷ ảnh hội tụ thành hình ở cách đó không xa.
"Ngươi giúp Mạc đạo chủ xử lý chuyện này."
"Vâng."
Quỷ ảnh gật đầu đáp lại.
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang, trong lòng khẽ động.
Quỷ Vương Trung giai!
Tổ đình quả thật là tàng long ngọa hổ.
. . .
Vương Hoàng nhìn Mạc Cầu rời đi liền lặng lẽ thu liễm ý cười trên mặt, một sự lạnh lùng xuất hiện trên gò má.
"Nguyên Anh dương thế. . ."
Ông ta thè lưỡi ra liếm liếm khóe miệng:
"Tràn đầy dương khí, Linh cơ ngoại hiển, bảo vật chỉ có trong truyền thuyết này thật sự làm cho Vương mỗ chảy cả nước miếng."
"Động thiên Thượng Thanh Huyền U. . ."
Vương Hoàng quay đầu nhìn về Đế Khốc mặt không có chút biểu tình nào, chậm rãi hỏi:
"Vương gia, ngài thực sự dự định từ bỏ cơ hội thôn phệ dương thế sao?"
"Dương gian tuy tốt, nhưng chúng ta chung quy vẫn là ở trong âm phủ." Ánh mắt Đế Khốc chớp động, thấp giọng nói:
"Vương cảnh liên tục gặp phải kiếp nạn, hiện giờ lại có đại địch xâm lấn, chúng ta thật sự đã bất lực chia binh sang xâm chiếm đông thiên Thượng Thanh Huyền U."
"Vậy cũng đúng."
Vương Hoàng gật đầu:
"Bất quá, sau khi giải quyết xong Chiêu vương thì không thể để vuột mất cơ hội này."
"Điện chủ."
Trong khi nói chuyện, một đạo quỷ ảnh xuất hiện ở phụ cận:
"Đã tìm được nơi mà Thánh nữ đang ở."
"Nha!"
Nghe vậy, tinh thần Vương Hoàng chấn động:
"Ở đâu?"
........
Đợi khi Vương Hoàng sắc mặt lạnh lùng mang theo mấy vị thiếp thân Quỷ Tướng đến một vết nứt trên Hắc sơn thì khí tức ở bên trong vết nứt đang từ từ thu liễm.
Tần Thanh Dung mặc một bộ quần áo trắng đang từ bên trong vết nứt bay ra, khi nhìn thấy Vương Hoàng, trong đôi mắt đẹp lóe lên một phần kinh ngạc, sau đó liền lập tức khuất thân cung kính thi lễ:
"Thanh Dung gặp qua Điện chủ."
"Hừ!"
Vương Hoàng hừ lạnh:
"Quả thật là trưởng thành, tính tình cũng thay đổi rồi, nếu không phải lão phu dẫn động bí chú thì sợ là ngươi vẫn còn tiếp tục trốn tránh không dám hiện thân a?"
Xem ra ông ta đã thật sự nổi giận.
Gương mặt băng lãnh, trongmắt phiếm hồng mang, ép cho đám thiếp thân Quỷ Tướng không dám ngẩng đầu.
"Không dám." Tần Thanh Dung mặt không đổi sắc, gục mặt xuống, chậm rãi nói:
"Thực sự là bởi vì trong mấy năm này trong lòng Thanh Dung có cảm ngộ, không dám trễ nãi chuyện tu hành nên mới chọn đất tĩnh tu, nhất thời quên mất thời gian."
"Làm chậm trễ Điện chủ, mong ngài thứ tội."
"Thật sao?" Vương Hoàng khinh thường nói:
"Tốt nhất là như vậy, nếu. . ."
Lời còn chưa dứt, dường như ông ta đã phát hiện ra cái gì, đột nhiên nhướng mày, vẻ mặt nghi ngờ, ánh mắt tới tới lui lui đánh giá Tần Thanh Dung.
Thật lâu sau mới nói:
"Sơ giai Đỉnh phong!"
Giọng nói phục tạp, ánh mắt lấp lóe, như có ngạc nhiên, cuồng hỉ và vài phần cực kỳ hâm mộ.