Người dịch: Whistle
So sánh mà nói, Ung Tuyết Quỷ Vương đang chiếm thế thượng phong, so với lần giao thủ trước đó thì lần này vết thương của Vương điện chủ nặng hơn.
Một kiếm của Tần Thanh Dung, một kích Sất Niệm Chân Lôi, còn có Thái chân nhân và Mã Diện Quỷ Vương tập kích làm cho vết thương của gã ta càng nặng hơn.
"Bạch!"
Thất sắc đao mang kinh thiên chém xuống, ngay cả những ngôi sao phía chân trời cũng phải lảo đà lảo đảo.
Vương Hoàng khẽ đảo song chưởng, chưởng thế như luân chuyển, bạch cốt ở phần lưng đồng thời nổ tung, máu tươi bắn tung toé, bắn ra hai đạo bí tàng Sát chú.
"Hắc. . ."
Dường như Ung Tuyết Thiên quỷ cực kỳ quen với thủ đoạn của Vương Hoàng, thân thể nhoáng một cái đã qua Sát chú, một vệt huyền quang lập tức khẽ quét qua.
"XÌ... Lạp. . ."
Vết máu xẹt qua phần eo của Vương Hoàng, chém rách da thịt, mang theo mảnh vỡ nội tạng và mảnh xương.
"Ngươi?"
Vương Hoàng sững sờ, vẻ mặt kinh nghi, gã ta biết chiêu vừa rồi, nhưng tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên người của tên quỷ vật bên ngoài này:
"Vô gian. . ."
"Chết!"
Ung Tuyết Thiên quỷ trầm giọng hét lên, trên hư không đột nhiên xuất hiện mấy chục luồng sáng, luồng sáng giống như một tấm lưới tơ bao phủ Vương Hoàng, sau đó siết chặt vào trong.
Sợi tơ sắc bén kinh người, cũng làm cho Vương Hoàng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Gã ta biết một chiêu này.
Cũng biết là mình không thể nào thoát được kiếp nạn này, trong lúc kinh hoảng và sợ hãi, gã ta chỉ có thể ngửa mặt lên trời gào thét, Âm khí toàn thân phun trào như núi lửa bộc phát.
"Ầm ầm. . ."
Trong hư không, từng vòng khí lãng hình khuyên bôn dũng lao ra, thung lũng to lớn lại lõm vào, tứ phương gồ cao.
Chỉ trong nháy mắt khi tiếp xúc với sợi tơ kia thì Bắc Đấu Thất Sát Kiếm trận đã bị chia năm xẻ bảy.
May mà Phượng Linh tiên cô đã sớm chuẩn bị, khi phát hiện ra không đúng liền thu liễm kiếm quang trước thời hạn, cho nên mới làm cho Pháp bảo bị hao tổn.
Ung Tuyết Thiên quỷ ở gần trong gang tấc thì lại không may mắn được như vậy, chỉ có thể liều mạng nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn bị liên lụy, trong miệng cuồng phun máu đen, chẳng qua trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Lão ta biết là Vương Hoàng tai kiếp khó thoát.
"Bạch!"
Một vệt đao quang đột nhiên xuất hiện.
Cơ thể vốn đã lảo đà lảo đảo của Vương Hoàng lập tức trì trệ, gã gian nan quay đầu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ liền gục đầu ngã xuống đất.
Ý thức lâm vào trong hắc ám vĩnh hằng.
Mạc Cầu cầm Bách Tịch đao, hai mắt giống như híp mà không phải híp, Tinh thần đều tập trung vào cảm ngộ đặc biệt khi chém giết cao thủ Quỷ Vương hậu kỳ.
Thực lực của Vương Hoàng rất mạnh.
Nội tình thâm hậu lại huyền diệu, lần này bỗng nhiên bị giết, trong lúc quỷ thể tan rã thì sự huyền diệu bên trong cơ thể cũng lộ ra.
Đối với Mạc Cầu mà nói thì đây là mục tiêu quan sát vô cùng tốt.
Vả lại Bách Tịch đao giết được địch nhân thì tinh khí đều sẽ dung nhập vào trường đao, bảo giáp, còn có một phần chui vào trong thức hải, thắp sáng vô số tinh thần.
Một luồng ba động kỳ dị bắt đầu xuất hiện trên người hắn.
Nguyên Anh trung kỳ?
Nơi xa.
Phượng Linh tiên cô, Thái chân nhân đồng thời mở mắt, vẻ mặt kinh sợ, còn mang theo vui mừng.
Lúc này mới bao lâu?
Mạc Cầu lại sắp đột phá Nguyên Anh trung kỳ rồi.
Nếu như hắn tiến giai thì thực lực nhất định sẽ lại tăng một bậc, đến lúc đó, không chỉ thực lực của Toàn Chân đạo tăng nhiều, ngay cả Thái Ất tông cũng có thể dựa vào.
"Khụ khụ!"
Bỗng nhiên, vài tiếng ho nhẹ cắt ngang sự yên tĩnh.
Tiếng ho trùng hợp phá vỡ quá trình tiến giai của Mạc Cầu, làm cho sắc mặt hắn trầm xuống, trong mắt lộ vẻ không vui nhìn sang bên cạnh.
Có lần cảm ngộ này, cho dù bị cắt ngang, không tốn bao lâu nữa thì hắn cũng có thể tiến giai.
Nhưng cơ hội lần này vốn rất khó được.
Đối phương là cố ý!
"Mạc đạo chủ quả thật cao minh."
Ung Tuyết Thiên quỷ tùy ý chắp tay, giống như không biết vừa rồi mình đã cắt ngang quá trình đột phá của đối phương, nói:
"Trận chiến này chúng ta đã giết được một trong tam đại Điện chủ của Tổ đình, danh tiếng của Đạo Chủ chắc chắn sẽ làm cho tứ phương Quỷ vực chấn kinh, danh dương thiên hạ."
"Quá khen." Mạc Cầu mở miệng, đạm mạc nói:
"Toàn bộ đều nhờ công của tiền bối, Mạc mỗ chỉ là chiếm tiện nghi mà thôi."
Hắn cúi đầu xuống, lông mày vô thức nhíu một cái.
Sau khi Vương Hoàng chết, ngoại trừ những món quỷ khỉ như trường bào trên người, thủ sáo ra thì vẫn còn có nửa miếng ngọc bài đang nhẹ nhàng trôi nổi.
Hình như nửa miếng ngọc bài này có huyền diệu khác.
Ít nhất là bên trong đó sẽ chứa một ít đặc chất của Vương Hoàng khi còn sống, bất quá cần phải có phương pháp đặc biệt mới có thể luyện hóa cũng như lấy được thứ ở bên trong, hắn đương nhiên là sẽ không làm được.
Ung Tuyết Thiên quỷ khẽ ngoắc một cái, nửa miếng ngọc bài kia liền tự động bay vào trong tay lão ta:
"Mạc đạo chủ cần gì phải khiêm tốn, nếu như không có diệu kế của Đạo Chủ thì hôm nay chúng ta há có thể đắc thủ, bất quá sau hành động lần này sẽ có chuyện phiền phức."
Mạc Cầu gật đầu nói:
"Tổ đình?"
"Không sai."
Ung Tuyết Thiên quỷ nắm chặt ngọc bài trong tay, sắc mặt âm trầm:
"Tổ đình tàng long ngọa hổ, cao thủ đông đảo, Thánh Chủ đương đại là nhân vật hùng tài đại lược, tu vi, thực lực đều thâm bất khả trắc, rất khó đối phó."
"Mạc đạo chủ giết Điện chủ, đoạt Thánh nữ, Thánh chủ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Đạo Chủ có thể trốn ở dương thế, nhưng Thánh nữ sợ là không thể thoát được, vả lại, qua một hai năm nữa thì hình như thông đạo của động thiên Thượng Thanh Huyền U sẽ có thể hoàn toàn đóng lại."
Mạc Cầu híp mắt, chắp tay thi lễ nói:
"Xin tiền bối chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám." Ung Tuyết Thiên quỷ nhếch miệng cười, nói:
"Bất quá trong quỷ vực to lớn này vẫn luôn có nơi có thể làm cho Thánh Chủ tạm thời lui bước, mặc dù không nhiều, nhưng trong Thương quốc cũng có vài vị Vương gia có thể miễn cưỡng làm được."
"Nếu như tiền Lỗ vương còn trong tình trạng hoàn hảo thì Lỗ vương cảnh này cũng có thể làm được."
"Đáng tiếc. . ."
Lão ta nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:
"Lỗ vương đương nhiệm không đủ thực lực, dũng khí cũng không được, rõ ràng là có được Lỗ vương Quỷ vực, thực lực có thể so được với Quỷ Vương hậu kỳ, vậy mà lại không thể làm gì được một tên Điện chủ nhỏ nhoi."
"Nha!"
Mạc Cầu nhíu mày:
"Hình như trong lời của tiền bối có hàm ý?"
"A. . ." Ung Tuyết Thiên quỷ cười khẽ, vuốt ve nửa miếng ngọc bài trong tay, hỏi:
"Mạc đạo chủ có biết đây là vật gì không?"
"Không biết."
"Đây là Lỗ vương Lệnh Phù."
Ung Tuyết Thiên quỷ nhìn kỹ vật trong tay, sắc mặt phức tạp, ánh mắt lấp lóe:
"Vật này ẩn chứa một bộ phận uy thế của Lỗ vương, chỉ cần ở trong Lỗ vương Quỷ vực thì thực lực liền có thể tăng thêm ở một trình độ nào đó, sở dĩ trước đó ta không địch lại Vương Hoàng cũng bởi vì thứ này."
"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Hiện nay, vật này đã thuộc về tiền bối."
"Không sai." Ung Tuyết Thiên quỷ chính sắc gật đầu:
"Chỗ tốt cũng không chỉ có vậy, sau khi vật này bị Vương Hoàng luyện hóa, bên trong đương nhiên sẽ ẩn chứa pháp môn, thậm chí là cảm ngộ về cảnh giới võ đạo suốt đời của gã."
"Nếu như ta luyện hóa được nó thì cũng có thể trở thành nửa cái Lỗ vương!"
"Nửa cái?" Mạc Cầu mở miệng, như có điều suy nghĩ.
"Ừm." Ung Tuyết Thiên quỷ cúi đầu thở dài:
"Đáng tiếc, nửa miếng lệnh phù đạt được cũng chẳng tăng thêm được bao, nếu như ta có thể đoạt được toàn bộ Lỗ vương Lệnh Phù liền có thể lập tức có được truyền thừa của lịch đại Lỗ vương và bí pháp của Tổ đình, lúc này ta sẽ chưởng khống được toàn bộ Lỗ vương Quỷ vực."
"Đến lúc đó. . ."
"Cho dù là không địch lại Thánh Chủ thì cũng có vốn liếng để đàm phán."
"Thì ra là vậy!" Mạc Cầu bừng tỉnh:
"Bất quá tiền bối nói những lời này với tại hạ để làm gì?"
"Chẳng lẽ tiền bối muốn Mạc mỗ giúp đỡ đối phó Đế Khốc, đoạt vương vị Lỗ vương hay sao?"
"Tại sao lại không?" Ung Tuyết Thiên quỷ cười gằn:
"Néu như chuyện này thành công, lão phu có thể hứa là tên Thánh chủ kia sẽ không thể quấy rầy được hai vị, trong thiên hạ, người có thể làm được chuyện này, vả lại Mạc đạo chủ còn quen biết thì dường như chỉ có một mình lão phu."
"Hơn nữa tên đồ nhi kia của ta từ ngực có chí lớn biến thành lâm chiến khiếp đảm, không có chút hành động nào, làm sao mà xứng với Lỗ vương chi vị?"
". . ."
Mạc Cầu há hốc mồm, nhìn về phía đối phương với thần sắc phức tạp, thật lâu sau mới thở dài một tiếng:
"Tiền bối nói rất có lý, theo lý mà nói thì Mạc mỗ sẽ không có lựa chọn nào khác, dù sao đây là chuyện hợp tác cùng có lợi, nhưng mà. . ."
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Làm sao?"
Ung Tuyết Thiên quỷ nhướng mày, vô thức cảm thấy không lành.
"Đi ra đi." Mạc Cầu nghiêng đầu, chậm rãi mở miệng:
"Lỗ vương điện hạ."
Núi đá vô thanh vô tức hóa thành bụi đất, bị kình khí khuấy động bay về phía sau, cũng lộ ra những đạo quỷ ảnh có khí tức khác nhau.
Con quỷ cầm đầu anh tư bộc phát, khí vũ hiên ngang, quần áo hoa lệ, vừa tôn lại quý, làm cho người khác khó mà nhìn thẳng, chính là Lỗ vương đương nhiệm Đế Khốc.
So với dáng vẻ say xỉn lúc trước thì Đế Khốc hiện giờ, đôi mắt ngưng thần, thần sắc trang trọng, một bộ ngực có đồi núi, trong lòng chứa chi khí thiên hạ, cất bước hổ hổ sinh phong.
Sau lưng Đế Khốc là Minh Nguyệt Quỷ Vương, Mông Sơn, La Sát. . .
Mặc dù quỷ vật không nhiều, nhưng lại đều là cao thủ, thậm chí không thiếu Quỷ Vương Trung giai.