Người dịch: Whistle
Âm phủ không trăng không sao, một mảnh đen kịt.
Một lúc nào đó.
Những cái bóng khổng lồ xuất hiện trên dãy núi, mang theo tiếng hít thở mạnh mẽ, thân như tật phong lao về phía trước.
Tầm mắt rút ngắn.
Có thể thấy rõ những bóng mờ kia đều là những con quỷ vật hình người đầu heo.
Con cầm đầu vác theo một cây Cửu Xỉ Đinh Ba trên vai, miệng dài tai to, răng nanh lòi ra ngoài, đôimắt to như chuông đồng, sau đầu mọc đầy lông.
Kẻ này chính là cao thủ dưới trướng Chiêu vương - Trư Cùng.
Thực lực Quỷ Vương Trung giai.
"Hô xích. . . Hô xích. . ."
Trư Cùng bước đi, toàn thân thịt mỡ run rẩy, hai mắt lấp lóe tinh quang, tai to không ngừng phe phẩy, tới gần nơi đến thì bỗng nhiên dừng bước.
"Hắc!"
Gã nhìn về phía trước, nhếch miệng cường nói:
"Vương gia đoán không sai, quả nhiên là có cạm bẫy."
"Xem ra không chỉ là Vương Hoàng, ngay cả lão quỷ của Thất Phi cung cũng đã bị Đế Khốc tiểu nhi kia giải quyết rồi." Một giọng nói âm nhu vang lên bên tai gã:
"Dương gian có một câu tục ngữ là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, mặc dù thực lực của Đế Khốc tiểu nhi không mạnh, nhưng lại rất âm hiểm xảo trá."
"Lần này, y xem như đã triệt để ngồi vững trên vị trí Lỗ vương rồi."
"Thì tính sao?" Trư Cùng hừ lạnh:
"Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vừa mới trở thành Lỗ vương vài năm mà thôi, sợ là ngay cả truyền thừa của bản thân đều không nắm được, há lại là đối thủ của Vương gia?"
"Hiện giờ đã không còn Vương Hoàng nữa, để ta xem hắn sẽ làm gì để ngăn cản chúng ta?"
Lời mà Trư Cùng nói cũng không sai.
Trong khoảng thời gian gần đây, vì không còn bị Tổ đình kiềm chế nên quỷ vật trong Chiêu vương quỷ cảnh tiến công thần tốc, đã tiếp tục xâm chiếm thêm mấy chục vạn dặm Lỗ vương cảnh.
Quỷ quân của Lỗ vương cảnh liên tục bại lui.
"Vương ta có hai đại Quỷ Vương hậu kỳ là Vân Lôi Lão Ma và Lục Ngự Vương, bản thân vương gia lại có năng lực thông thiên, ngay cả vương tử cũng có thiên tư bất phàm."
Trư Cùng nói:
"Bầy quỷ đồng lòng, không có quỷ vật nào có thể ngăn cản!"
"Mà trong Lỗ vương cảnh này, bầy quỷ ngươi lừa ta gạt, tham sống sợ chết, quỷ vật có thể để Lỗ vương sử dụng cũng là lác đác không có mấy, lấy cái gì để so?"
"Còn không bằng giao đồ vật ra rồi chọn một con đường khác cho thống khoái!"
"Đáng tiếc." Giọng nói âm nhu vang lên:
"Lỗ vương lại không nghĩ như vậy."
"Đi thôi!"
Hai con quỷ vật này đối thoại vài câu liền lao về phía trước, Trư Cùng cũng chẳng thèm che giấu khí tức trên người mình, Cửu Xỉ Đinh Ba run rẩy.
. . .
Nơi huyền diệu nhất trong Lỗ vương cảnh không phải là Lỗ vương phủ, cũng không phải là thông đạo Táng Long Thiên đuọcw đề phòng sâm nghiêm.
Mà là nơi ẩn giấu ngàn vạn Quỷ cơ - Minh Nguyệt quỷ cảnh.
Quỷ cơ ở nơi này đều có tư sắc xuất chúng, ca múa song tuyệt, trải qua Minh Nguyệt Quỷ Vương tỉ mỉ điều giáo nên còn thông thạo rất nhiều bí pháp, mị lực vô biên.
Bất quá nếu như chỉ xem nơi đây giống như một chỗ ôn nhu hương đơn thuần thì mười phần sai.
Minh Nguyệt quỷ cảnh ngoài Quỷ Vương Trung giai Minh Nguyệt Quỷ Vương ra thì vẫn còn có mấy vị Quỷ Vương, mấy trăm Quỷ tướng và vô số Lệ quỷ nữa.
Vả lại, bầy quỷ đều tu hành Vạn Quỷ Hoặc Tâm Mê Thần chi pháp, có thể kết thành đại trận.
Nếu như thật sự động thủ.
Cho dù là Quỷ Vương hậu kỳ ở nơi này thì cũng chưa chắc có thể đè ép được Minh Nguyệt Quỷ Vương.
Đương nhiên.
Trước giờ vẫn không có Quỷ vật nào cân nhắc đến chuyện phá hư phong cảnh như vậy.
Oanh oanh yến yến, chim hót hoa nở, cầm sắt tương hòa, diệu vũ liên liên, sa tanh sặc sỡ nhảy múa giữa muôn hoa, chúng nữ nô đùa bình thường thôi cũng là cảnh đẹp khó thấy ở ngoại giới.
Trong lầu các.
Đế Khốc mặc một bộ tiện trang, chắp hai tay sau lưng, thưởng thức cảnh đẹp trong nội viện, không khỏi mở miệng tán thưởng:
"Không hổ là nơi tuyệt diệu nhât Vương cảnh, Minh Nguyệt có thể thu nhận nhiều Quỷ cơ như vậy cũng thật là phí tâm, khó trách những Quỷ vật từng tới nơi này đều lưu luyến quên về."
"Hì hì. . ."
Minh Nguyệt Quỷ Vương hé miệng cười khẽ:
"Nếu như Vương gia muốn tới thì tùy thời đều có thể, liền sợ Vương gia ngài nghĩ một đằng nói một nẻo, lòng có sở thuộc, sợ là không nỡ giai nhân trong phủ."
"A!" Đế Khốc lắc đầu:
"Nói đùa, ai mà không có lòng thích cái đẹp, bất quá bổn vương bị việc vặt quấn thân, thực sự khó mà ổn định tâm thần để hưởng thụ, thật sự là đáng tiếc."
"Vương gia lòng mang chí lớn, không nên lưu luyến ôn nhu hương." Minh Nguyệt Quỷ Vương nở nụ cười, sau đó lại tỏ ra tiếc nuối:
"Đáng tiếc."
"Kinh doanh ngàn năm, cuối cùng cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, Minh Nguyệt thì không sợ, chỉ tiếc cho những vãn bối bị ta sủng ái quá mức này, sợ là khó có thể trải qua khó khăn trắc trở."
"Hả?" Đế Khốc nhíu mày:
"Sao lại nói vậy?"
"Đại quân của Chiêu Vương đang tới gần, mặc dù vương gia ngài tài trí song tuyệt, vũ dũng bất phàm, nhưng chung quy vẫn chỉ mới kế thừa vương vị trong thời gian ngắn." Minh Nguyệt Quỷ Vương mở miệng:
"Sợ là bầy quỷ trong Vương cảnh khó mà sống yên, thiếp thân là thuộc hạ của vương gia, đương nhiên là phải hiệp lực kháng địch, há có thể lãnh đạm?"
"Nếu như không có chiến loạn thì thật là tốt."
"Ngô. . ." Ánh mắt Đế Khốc lấp lóe như có điều suy nghĩ, nhìn đối phương đang cảm khái rồi hỏi:
"Hình như Minh Nguyệt có lời muốn nói?"
"Cái này. . ."
Sắc mặt của Minh Nguyệt Quỷ Vương khẽ biến, ánh mắt lấp lóe, mới nói:
"Thiếp thân chỉ là không đành lòng nhìn thấy bầy quỷ trong Vương cảnh thân hãm chiến loạn, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai. . ."
"Oanh!"
Còn chưa dứt lời, thân thể mềm mại của Minh Nguyệt Quỷ Vương đã run lên, nhìn về phía Đế Khốc bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi:
"Vương gia, ngài. . ."
"Đi ra đi!" Đế Khốc lộ vẻ uy nghiêm, một cỗ uy thế chí tôn chí quý chi từ trên người hiện lên, chỉ là khí thế uy áp thôi mà đã khiến cho Minh Nguyệt quỷ cảnh to lớn này phải run nhè nhẹ.
Đế Khốc không thèm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Minh Nguyệt Quỷ Vương, mà nghiêng đầu nhìn một chỗ khác, nghiêm túc nói:
"Thật là không ngờ, đường đường là Chiêu vương mà lại lấy thân mạo hiểm, đích thân tới nơi đây, quả nhiên không hổ là vị vương tử đã nghịch thế mà lên năm đó."
"Ba. . ."
"Ba!"
Hư không lắc lư, tiếng vỗ tay vang lên.
Một vị nam tử trung niên tướng mạo thường thường, quần áo đơn giản bỗng nhiên xuất hiện, nam tử nhẹ nhàng vỗ tay, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc:
"Xem ra thế nhân đều đã xem thường Lỗ vương đương nhiệm rồi."
"Chỉ mới mấy năm thôi mà đã có được thực lực như vậy, khó trách có thể làm cho Vương điện chủ của Tổ đình và lão cung chủ của Thất Phi cung gãy kích trầm sa."
"Chiêu vương!"
"Lỗ vương!"
Hai vị chủ nhân của Vương cảnh chính thức chạm mặt.
Một kẻ rời xa Chiêu vương quỷ cảnh, một người cũng không ở trong Lỗ vương phủ, khí tức va chạm giữa không trung, đôi bên giằng co, khó phân trên dưới.
Đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt Quỷ Vương lấp lóe, giương mắt nhìn hai vị này một chút rồi lặng lẽ vô thanh vô tức lùi lại.
"Giao thứ đó ra đây, ta có thể rời đi."
Dường như thực lực của Đế Khốc nằm ngoài ý liệu của Chiêu vương cho nên ông ta bèn chủ động mở miệng, để lại đường lui.
Chuyến đi lần này ông ta vốn muốn kết thúc luôn Đế Khốc
"Không có khả năng." Đế Khốc lắc đầu.
Vẻ mặt ngưng trọng, nhưng lại không hề cảm thấy e ngại với vị đối thủ bỗng nhiên xuất hiện này.
Mặc dù y vẫn còn chưa chưởng khống được thanh thánh kiếm trong cơ thể, nhưng cũng có thể sử dụng một chút lực lượng để đối mặt với Chiêu vương đại danh đỉnh đỉnh ở phía đối diện.
Thậm chí có lẽ còn có thể giải quyết luôn đối thủ.
"Cần gì chứ?" Chiêu vương nhíu mày, sự thong dong của Đế Khốc làm cho ông ta cảm thấy không lành, chỉ đành tiếp tục gia tăng khí thế thì mới có thể hơi chiếm thượng phương:
"Bầy quỷ trong Lỗ vương cảnh không đủ tề tâm, cũng khó tụ lực, lại mất núi dựa, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?"
"Như vậy đi!"
Sự cảnh giác trong lòng làm cho Chiêu Vương tiếp tục lui thêm bước nữa:
"Cho ta mượn thứ đó trăm năm, trăm năm sau sẽ trả lại cho ngươi, ngoài ra chỉ cần giao Toàn Chân Đạo chủ ra thì bổn vương liền rút binh khỏi Lỗ vương cảnh."
Không phải Chiêu Vương đang sợ hãi.
Dù sao nơi này cũng là Lỗ vương cảnh nội, nếu như dây dưa thời gian quá dài thì sợ là sẽ có biến cố.
Về phần Toàn Chân Đạo chủ Mạc Cầu.
Là hung thủ đã giết chết con trai của ông ta, cho nên không thể bỏ qua.
"Toàn Chân Đạo chủ?"
Đế Khốc nhíu mày, nghe vậy lại nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Nếu là ngươi giúp ta giải quyết hắn, vậy thì cho ngươi mượn vật đó dùng một lát cũng không sao?"
"Hả?"
Chiêu vương sững sờ.
Mọi chuyện hôm nay đều nằm ngoài dự liệu của ông ta, không chỉ là thực lực, mà còn cả cách mà Đế Khốc ứng đối nữa.
........
“Hình như có chút không đúng.”
Tâm Kiếm Quận Chúa nhìn về phương xa, nhăn mày nói.
“Đám quỷ vật này không giống như tới để đàm phán.”
Quả thật.
Nhóm quỷ vật Trư Cùng thế tới hung hăng, còn chưa tới gần mà đã giơ binh khí lên hết rồi, vừa nhìn liền biết là không có thiện ý gì.
“Không sao.”
Mông Sơn lắc đầu, vươn tay ra trước, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trảm quỷ đao cực lớn, nói:
“Cho dù phát hiện ra không đúng thì có thể làm được gì?”
Bọn hắn đã có chuẩn bị từ trước, ngoài Mông Sơn và Tâm Kiếm Quận Chúa ra thì nơi này vẫn còn có hai vị Quỷ Vương khác, dư sức giết chết Trư Cùng
Huống chỉ gần đây còn có viện binh.