Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 887 - Chương 887. Cửu Trọng Thiên

Chương 887. Cửu Trọng Thiên Chương 887. Cửu Trọng Thiên


Người dịch: Whistle

Trong lúc Mạc Cầu quan sát đối phương thì Trấn Uyên Đà Tượng cũng đang đánh giá hắn.

Tóc mai màu trắng, trên mặt có nếp nhăn, dáng người gầy gò, khí tức không hiện, mặc đạo bào màu xám, trông không hề nổi bật.

Nhìn qua thì vị Mạc đạo chủ này giống như một ông lão bình thường.

Nhưng cũng chính là ông lão trông bình thường không có gì lạ này lại có năng lực chém giết hai vị Quỷ vương hậu kỳ, làm cho gã không dám khinh thị.

Tới từ Dương thế. . .

Rất hiếm thấy!

Những năm này, quỷ quốc ở phía bắc đang giao tranh với dương thế, không ngờ là ở trong cảnh nội của Thương quốc cũng xuất hiện thông đạo nối liền với Dương thế.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hướng tiên sinh chắp tay thi lễ nói:

"Hướng mỗ là một giới tán tu dã quỷ, kinh doanh một nhà quỷ phường nho nhỏ, chắc là Mạc đạo chưa từng nghe qua, chỉ là làm trò hề cho thiên hạ mà thôi."

"Không dám." Mạc Cầu mở miệng:

"Có thể gặp được Hướng tiên sinh, Mạc mỗ đã thỏa mãn rồi."

Nói xong liền nhìn về phía Đế Khốc.

Đối phương vội vàng gọi hắn từ tiền tuyến về đây chắc là không chỉ vì muốn giới thiệu người này cho mình biết a.

"Khục!"

Đế Khốc ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người lên rồi nói:

"Thực không dám giấu giếm, vị Hướng tiên sinh này không chỉ là chủ nhân của Quỷ phường, đồng thời còn là. . ."

"Vương gia!" Hướng tiên sinh nghe vậy liền biến sắc, vội vã cắt ngang Đế Khốc:

"Không nên nói về chuyện này."

"Không sao." Đế Khốc tỏ ra không quan trọng, khoát tay áo nói:

"Mạc đạo chủ có đại ân với ta, vừa là bạn tri kỉ vửa là lương hữu, cũng là chỗ dựa của bổn vương, không có gì là không thể nói."

Nói xong liền khẽ vung tay phải lên ngăn cản Hướng tiên sinh muốn nói gì đó, y nhìn về phía Mạc Cầu rồi tiếp tục nói:

"Hướng tiên sinh cũng có danh tiếng không nhỏ trong bát quốc của Vô Gian Quỷ Phường, nhất là những việc như ám sát, cơ hồ chưa bao giờ xảy ra sai lầm."

"Cho dù là vương hầu, nếu như có tên trong danh sách của Vô Gian Quỷ Phường thì cũng sẽ cảm thấy nơm nớp lo sợ, sợ một ngày nào đó đột nhiên thân tử hồn tiêu."

Ám sát?

Mạc Cầu hiểu rõ.

Cái gọi là Quỷ phường, mặt ngoài là dùng để giao dịch vật tư, nhưng trong bóng tối lại là một tổ chức sát thủ, Hướng tiên sinh chính là người cầm đầu của tổ chức này.

Bất quá. . .

Những chuyện này cũng xem như là bí mật, tại sao Đế Khốc lại muốn nói cho mình nghe?

Mạc Cầu đoán là vị Hướng tiên sinh không phải là do Đế Khốc chủ động tìm gặp, y cũng chẳng có nhu cầu thuê sát thủ, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, là do đối phương chủ động tới cửa cầu kiến.

"Bát quốc?" Hắn nghĩ nghĩ, bèn hỏi sang chuyện khác:

"Âm phủ có tám quốc gia sao? Tại sao thông tin mà Mạc mỗ nghe được lại ít hơn vậy?"

"Nha!" Đế Khốc cười khẽ, nói:

"Có một quỷ quốc cực kỳ thần bí, Quỷ vật bình thường sẽ không biết, bổn vương cũng chỉ từng xuống đó một lần mà thôi, lần đó là do gia sư mang đi."

"Tòa quỷ quốc kia nằm trong một vết nứt hư không, đám quỷ vật ở trong quỷ quốc này khác với những nơi khác, rất là đặc biệt."

"Thì ra là vậy." Mạc Cầu hiểu rõ.

"Đúng rồi." Đế Khốc tiếp tục mở miệng:

"Hướng tiên sinh không chỉ là chủ nhân của Quỷ phường, mà còn là người hầu của Cao gia."

"Cao gia?"

"Quốc quân Thương quốc họ Cao, bất quá vì để tránh hiềm nghi nên không có quỷ nào dám xưng hô."

"Hả?"

Mạc Cầu nhíu mày.

"Đúng như những gì mà Mạc đạo chủ đang nghĩ." Đế Khốc gật đầu, nói:

"Mặc dù quốc quân của Thương quốc hiện giờ cũng họ Cao, nhưng được vị bất chính, người này vốn cũng chỉ là một vương hầu giống như ta, mười vạn năm trước, người này đã lấy danh nghĩa thanh quân trắc để chiếm lấy hoàng đình."

"Sau đó ép quốc quân phải thoái vị, lấy danh nghĩa của thúc phụ để tiếp quản triều chính, tiếp đó là chuyên quyền tự lập quốc quân, mới được như ngày hôm nay, cho nên Hướng tiên sinh không hiệu trung với quốc quân."

"Không sai." Hướng tiên sinh gật đầu, trầm giọng nói:

"Hướng mỗ vẫn luôn hiệu trung với tiên đế, và. . . Thanh kiếm truyền thừa kia."

Giọng nói của gã ta tràn đầy sự không vui.

Chuyện này liên quan đến tư ẩn, gã nói cho Đế Khốc nghe là vì đã nghĩ sâu tính kỹ, nhưng gã lại không ngờ là đối phương lại lập tức nói cho người khác biết.

Giống như đây chỉ là một chuyện lý thú.

Rốt cuộc thì vị chủ nhân này đang suy nghĩ cái gì?

"Cho nên?" Mạc Cầu mở miệng:

"Hướng tiên sinh tìm gặp vương gia là muốn làm gì?"

"Cực kì không khéo." Đế Khốc nhíu mày, như cười mà không phải cười nói:

"Trước khi gia sư đổi tên đổi họ cũng mang họ Cao, vả lại còn ngoài ý muốn lấy được thứ đó, hiện nay truyền thừa của Cao gia đang ở trên người ta."

"Hướng tiên sinh muốn bổn vương xuất thủ đánh đuổi quốc quân hiện giờ của Thương quốc, bát loạn phản chính."

". . ." Mạc Cầu há to miệng, có phần im lặng.

Cho dù mọi chuyện đều là thật thì cũng không thể xem như bát loạn phản chính, cho dù tổ tiên quốc quân hiện giờ của Thương quốc có làm sai thì cũng mang họ Cao.

Đế Khốc ngươi tính là gì?

Chẳng lẽ từ bỏ cả họ Mông của Lỗ vương sao!

Chẳng trách Đế Khốc cảm thấy không thích hợp, còn gọi hắn tới thương nghị.

Nhưng. . .

Mạc Cầu nhìn biểu lộ của Hướng tiên sinh thì thấy chuyện này không giống là giả.

Trong đại điện chỉ còn lại một người một quỷ.

Đế Khốc giang tay ra rồi bất đắc dĩ nói:

"Bổn vương cũng không muốn dính vào cái chuyện phiền phức này, nhưng có một số việc luôn là thân bất do kỷ, nếu như chuyện này bại lộ, bất luận là bổn vương có tâm thảo phạt hay không thì quốc quân cũng sẽ không bỏ qua ta. ."

Vì không bị phát hiện, sư phụ của y đã mai danh ẩn tích hơn nghìn năm qua.

Vả lại Ung Tuyết Quỷ vương lẻ loi một mình, tùy thời đều có thể trốn đi nơi xa, nhưng Đế Khốc chính là Lỗ vương, y không thể nào từ bỏ thân phận này dễ dàng như vậy.

Sợ là vẫn không tránh khỏi phải đối đầu với quốc quân đương nhiệm của Thương quốc.

"Kỳ thực. . ."

Đế Khốc hít sâu một hơi, nói:

"Chuyện này đối với Đạo chủ tới nói cũng là chuyện tốt, dù sao muốn đối phó với Tổ đình mà chỉ dựa vào chúng ta thì rất khó là đối thủ của bọn chúng, Vô Gian Quỷ Phường có thể cung cấp trợ lực."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Đế Khốc đối mặt với quốc quân Thương quốc thì vẫn còn có thể nhượng bộ, nhưng hắn lại không thể lui được.

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn đối phương, lạnh nhạt mở miệng:

"Dường như Vương gia cũng không ngại trở thành địch nhân của quốc quân?"

"A. . ." Đế Khốc a nhẹ một tiếng, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, còn từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, nhìn Mạc Cầu lặng lẽ:

"Sinh như sâu kiến, cũng có chí lớn!"

"Thực không dám giấu giếm, từ ngày bổn vương bắt đầu hiểu chuyện thì đã lập chí noi theo tiên hiền thượng cổ, dùng đế hiệu thời thượng cổ niên làm tên, với suy nghĩ là sẽ có một ngày ta có thể thừa phong mà bay lên vạn dặm."

"Hiện giờ cơ hội đang ở trước mắt, há có thể để vuột mất?"

Giọng của Đế Khốc không lớn, nhưng chữ chữ đều rõ ràng, làm cho trong đại điện tràn ngập kình khí gào thét, thậm chí phương thiên địa này đều ẩn ẩn tương hợp.

Mạc Cầu nhíu mày, sắc mặt như có điều suy nghĩ.

Dừng một chút, hắn mới chắp tay thi lễ:

"Vương gia chí lớn, tại hạ bội phục."

"Ha ha. . ." Đế Khốc cười sảng khoái, vẻ mặt trang nghiêm túc mục quét sạch sành sanh:

"Đây đều là việc sau này, việc cấp bách hiện giờ là phải lấy được Chiêu vương quỷ cảnh, bổn vương đã phát hàm cho bát đại thế gia của Chiêu vương cảnh."

"Chắc là ít ngày nữa sẽ có tin tức, nếu như có quỷ chúng không phục, còn phải mời Đạo chủ hỗ trợ trấn áp một chút."

"Việc nhân đức không nhường ai." Mạc Cầu chắp tay.

Chiêu vương mất tích, Lục Ngự, Vân Lôi mất mạng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chiến sự giữa Lỗ vương và Chiêu vương liền nghịch chuyển, thượng tầng của Chiêu vương cảnh đang hỗn loạn tưng bừng.

Mặc dù Đế Khốc chỉ vừa mới chưởng khống Lỗ vương cảnh, nhưng thủ đoạn lại rất cao minh.

Lại thêm Vô Gian Quỷ Phường âm thầm phát lực, mấy vị Quỷ Vương đỉnh tiêm của Chiêu vương cảnh đều lần lượt bị hại một cách vô thanh vô tức, làm cho quỷ tâm hoàng hoàng.

Chỉ mới mấy tháng.

Đa số quỷ vật trong Chiêu vương cảnh đều đã tuyên bố thần phục.

Biến cố này nhanh đến mức làm cho người ta phải cảm thấy kinh ngạc.

. . .

Chiêu vương quỷ cảnh.

Nghị sự đại điện ở thành nam.

Mạc Cầu và Hướng tiên sinh đang ngồi trên ghế dựa màu đen rộng lớn, một trái một phải, ngoài xử lý việc vặt ra thì cũng có thể thăm dò tin tức của đối phương.

"Nghe nói."

Hướng tiên sinh nhấp một ngụm Linh trà rồi chậm rãi mở miệng:

"Mạc đạo chủ có hiềm khích với vị trong Tổ đình kia?"

Thân hình của người này rất lớn, thậm chí có thể nói là khổng lồ, cho dù là chung trà đã rất lớn, nhưng ở trong tay ông ta cũng lộ ra vẻ nhỏ bé.

Hướng tiên sinh không nhanh không chậm mở miệng.

"Không sai." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:

"Trên người ủa kẻ này có một thứ mà Mạc mỗ nhất định là phải được."

"Thật sao?" Hướng tiên sinh nhíu mày:

"Mạc đạo chủ không thể lui một bước sao? Hoặc là lại tìm kiếm một chút, có lẽ còn có cơ hội khác?"

Theo cái nhìn của Hướng tiên sinh thì đắc tội với Tổ đình sẽ bất lợi với đại sự của Đế Khốc, vả lại thực lực của vị kia, chỉ vừa nghĩ đến thôi là ông ta đã cảm thấy trong lòng phát lạnh rồi.

"Sợ là không được." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mạc mỗ từng nghe ngóng rồi, hiện giờ thứ đó đang được phong ấn trong thần hồn của Thánh chủ Tổ đình, muốn lấy ra cũng không dễ, hơn nữa cũng không thể đồng ý."

Nếu như tu vi của Tần Thanh Dung còn cạn thì cũng không sao, nhưng sau khi nàng tiến giai Quỷ vương thì tên Thánh chủ Tổ đình kia đã nuốt luôn mệnh hồn của Thanh Dung rồi.

Nếu muốn lấy ra, trừ phi đánh tan hồn phách của kẻ đó, hoặc là xé rách Thần hồn của đối phương thả mệnh hồn ra.

Cả hai phương pháp này đều phải đấu một trận mới được.

Bình Luận (0)
Comment