Văn Vũ Lạc mở WeChat, bật tính năng quét mã, sau đó hướng khung quét vào mã QR trên điện thoại anh. Ngay sau đó, một tiếng “tít” vang lên, tài khoản WeChat của Từ Vân Khoát hiện ra.
Ánh mắt Văn Vũ Lạc dừng lại trên ảnh đại diện của anh. Không ngờ lại là Cừu Vui Vẻ.
Đột nhiên, điện thoại của Từ Vân Khoát rung lên, màn hình sáng lên với một cuộc gọi đến.
Văn Vũ Lạc thấy tên người gọi là Ninh Minh Duệ. Từ Vân Khoát bắt máy, áp điện thoại lên tai, “Alo.”
“Này, sáng mai cậu cũng không có tiết đúng không? Tháng trước anh trai tôi tặng tôi chiếc xe, cuối cùng cũng độ xong rồi, tối nay qua núi Nam Tiêu làm vài vòng không?”
“Để xem đã.” Từ Vân Khoát nói, “Sáng mai tính.”
“Đừng tính nữa, lâu rồi không đua xe, tay chân tôi ngứa ngáy hết cả rồi.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh hơn những nơi khác, nên cô có thể nghe rõ giọng nói ở đầu dây bên kia của Từ Vân Khoát.
“Giờ tôi đang có chút việc, lát nữa gọi lại cho cậu.” Nếu không phải chuyện gì to tát, Từ Vân Khoát cũng lười nói nhiều, dứt lời cúp máy.
Đợi anh cúp máy, Văn Vũ Lạc mới lên tiếng: “Tôi gửi lời mời kết bạn rồi, anh chấp nhận đi.”
“Được.” Từ Vân Khoát đáp, cúi mắt bấm vài cái trên màn hình, chấp nhận lời mời của Văn Vũ Lạc.
“Tiểu Hôi Hôi?” Thấy ảnh đại diện của Văn Vũ Lạc, khóe môi Từ Vân Khoát cong lên, cả gương mặt như bừng sáng.
Ảnh đại diện WeChat của Văn Vũ Lạc là nhân vật Tiểu Hôi Hôi trong “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám”, với đôi mắt to tròn, bộ lông xám, mặc chiếc yếm màu xanh biển, biểu cảm trông đầy ngơ ngác.
“Vâng,” Văn Vũ Lạc đáp, “Có sao không ạ?”
“Không, chỉ là tôi ít thấy con gái dùng Tiểu Hôi Hôi làm ảnh đại diện.” Từ Vân Khoát nói.
“Tôi cũng ít thấy con trai dùng Cừu Vui Vẻ làm ảnh đại diện.” Văn Vũ Lạc đáp lại.
Từ Vân Khoát cười cười, “Vậy thì trùng hợp thật.”
Văn Vũ Lạc không tiếp tục chủ đề này nữa, cô hỏi: “Tiền thuốc hết bao nhiêu ạ? Tôi chuyển khoản cho anh.”
Từ Vân Khoát nhìn cô chăm chú, “Hai trăm ba.”
Văn Vũ Lạc “vâng” một tiếng, ngón tay trắng nõn lướt trên màn hình, chuyển cho anh 230 tệ qua khung trò chuyện.
Từ Vân Khoát liếc nhìn bình dịch đang truyền cho cô, rồi lại nhìn lên gương mặt vẫn còn hơi tái của cô, nói: “Em có muốn ngủ một lát không, tôi ở ngay bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi.”
“Anh về trường đi, hôm nay đã phiền anh nhiều rồi, tôi ở bệnh viện một mình không sao đâu,” hàng mi cong vút của Văn Vũ Lạc tự nhiên rũ xuống, cô nói: “Vừa rồi bạn anh cũng gọi cho anh mà.” Câu sau cùng, giọng cô có chút xa cách.
“Một mình em?” Từ Vân Khoát đút điện thoại vào túi, hai tay có chút tùy tiện chống lên thành giường, nhìn chằm chằm Văn Vũ Lạc, “Hay là, em muốn gọi bạn trai đến chăm sóc?”
“…”
Nếu anh không nói, Văn Vũ Lạc cũng quên mất.
Cô nhớ lại chuyện ở tiệm kịch bản sát, Từ Vân Khoát đột nhiên xuất hiện và xen vào một câu.
“Câu hỏi này, tôi có thể trả lời giúp cô ấy.” “Cô ấy có rồi.”
Nhưng mà cô làm gì có bạn trai nào, hôm đó ở trên xe anh, cô chỉ không muốn trả lời câu hỏi của anh nên thuận miệng bịa ra một lý do mà thôi.
Văn Vũ Lạc im lặng không đáp.
Thấy cô không nói gì, Từ Vân Khoát lên tiếng: “Loại bạn trai đó thì giữ lại làm gì.”
“Bỏ đi thì hơn.” “…”
Ý anh muốn nói là, một người “bạn trai” có thể bỏ cô lại giữa đường cao tốc trong trời mưa to thì không đáng để tiếp tục.
Nhưng cô vốn dĩ làm gì có bạn trai…
“Việc này không cần anh lo.” Văn Vũ Lạc khẽ nắm chặt góc chăn, “Thật đấy, anh không cần ở đây với tôi đâu. Thực ra chúng ta cũng mới gặp nhau hai lần, chẳng thân thiết gì, đây không phải trách nhiệm, cũng không phải nghĩa vụ của anh. Hơn nữa tôi cũng là người lớn rồi, trong bệnh viện còn có y tá.”
“Anh đi đi, hôm nay cảm ơn anh.”
Không hiểu sao, Từ Vân Khoát lại cảm nhận được những chiếc gai xù lên từ người Văn Vũ Lạc.
Anh không rõ những chiếc gai đó đến từ đâu.
Cảm giác xa cách và lạnh lùng này, anh không thích chút nào. Nhưng cô nói cũng đúng.
Họ chỉ mới gặp nhau hai lần.
“Nhưng tôi là Từ Vân Khoát, đã làm gì thì không có lý nào bỏ dở giữa chừng. Tôi sẽ ở lại đến khi em truyền dịch xong. Nếu bạn trai em thật sự đến, tôi sẽ đi.” Từ Vân Khoát đút một tay vào túi quần, “Em cứ yên tâm truyền dịch đi, tôi ra ngoài, không làm phiền em nữa.”
Văn Vũ Lạc còn định nói gì đó, nhưng bóng hình cao lớn đã cất bước đi ra ngoài. Cô khẽ chau mày.
Sau đó, dĩ nhiên là chẳng có “bạn trai” nào đến cả. Văn Vũ Lạc dần dần thiếp đi trên giường bệnh.
Khi tỉnh lại lần nữa, trời bên ngoài cửa sổ phòng bệnh đã tối hẳn, xung quanh rất yên tĩnh, trong không khí là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện.
Bình dịch không biết đã truyền xong từ lúc nào, kim truyền lưu trên mu bàn tay phải của cô cũng đã được rút ra.
Văn Vũ Lạc cầm điện thoại lên xem giờ. Bây giờ đã gần 9 giờ tối, trễ vậy rồi sao? Cô đã ngủ khoảng hơn hai tiếng.
Vậy Từ Vân Khoát, anh ấy…
Văn Vũ Lạc ôm chăn ngồi dậy, cô tỉnh táo lại một chút, cầm lấy chiếc túi vải xách lên, xuống giường đi giày.
Có lẽ nghe thấy tiếng động của cô, có người khẽ gõ cửa phòng từ bên ngoài, “Tỉnh rồi à?”
Là giọng nam trầm ấm quen thuộc. “Vâng…” Văn Vũ Lạc đáp.
Người này, thật sự đã ở bệnh viện với cô lâu như vậy. Rõ ràng họ chẳng hề thân quen.
“Vậy tôi vào nhé?” Từ Vân Khoát nói.
Văn Vũ Lạc lại “vâng” một tiếng. Cô cũng đã đi giày xong, có lẽ vì nằm quá lâu, lại thêm việc phải nhịn ăn ít nhất sáu tiếng sau khi rửa ruột, nên lúc đứng dậy có chút không vững, một cánh tay đã được Từ Vân Khoát đỡ lấy.
Hôm nay trời nóng, cô mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay. Lòng bàn tay Từ Vân Khoát có chút thô ráp và ấm áp, áp vào làn da trên cánh tay cô, hơi thở của anh cũng kề sát bên. Đợi đến khi đứng vững, Văn Vũ Lạc mới kéo dài khoảng cách với anh.
“Tôi đưa em về trường.” Cô nghe thấy anh nói. Bên ngoài, màn đêm đặc quánh như mực.
Lúc Văn Vũ Lạc về đến ký túc xá, Hướng Lan Lan dường như cũng vừa từ nhà trở về. Giữa sàn nhà là một chiếc vali nhỏ hình tròn đang mở, cô ấy đang ngồi xổm lấy ra hai bộ quần áo. Lúc đứng dậy, cô ấy không để ý có người vào từ phía sau, suýt nữa thì đụng vào mũi Văn Vũ Lạc. May mà Văn Vũ Lạc phản ứng nhanh, kịp thời lùi lại nên mới thoát nạn.
“A, cậu làm tớ giật cả mình!” Hướng Lan Lan ôm quần áo nói.
“Cậu cũng làm tớ giật mình đấy.” Văn Vũ Lạc đáp.
Hướng Lan Lan cười có chút ngượng ngùng, nói: “À… Lạc Lạc, lát nữa cậu đi tắm trước đi nhé, tớ phải dọn dẹp một chút, chắc khoảng 10 giờ mới xong. Tuyết Tuyết với Nhiên Nhiên tắm rồi.”
Ký túc xá khu Đông của trường Minh Đại có điều kiện khá tốt, mỗi phòng sẽ có phòng tắm riêng, nên bốn người trong phòng phải thay phiên nhau dùng. Sợ đến lúc lại đụng giờ, nên Hướng Lan Lan nói trước.
“Được.” Văn Vũ Lạc đáp xong, đi về phía bàn của mình. Chung Tuyết đang ngồi trên ghế, cong người cắt móng chân. Cô ấy không để ý chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế đã rơi xuống đất. Văn Vũ Lạc đi ngang qua tiện tay nhặt lên giúp.
“Ai da, sao lại rơi nữa rồi! Cảm ơn cậu nhé.” Cô ấy nói với Văn Vũ Lạc.
“Không có gì.” Văn Vũ Lạc đáp xong, đi đến bàn của mình và tháo túi xuống.
Bụng trống rỗng, nhưng lại chẳng có cảm giác thèm ăn, mà có muốn cũng không thể ăn gì. Văn Vũ Lạc rất muốn leo thẳng lên giường, nhưng vẫn cố gắng đi tắm rửa sạch sẽ.
“Phiền quá, tuần sau là bắt đầu phải chạy buổi sáng rồi. Cấp ba tớ còn không phải chạy, lên đại học lại phải chạy, tức thật.” Mọi người đã leo lên giường, chui vào rèm của mình, Chung Tuyết buông một lời than vãn.
“Tớ còn thảm hơn các cậu, từ thứ hai đến thứ sáu, ngày nào tớ cũng có tiết 8 giờ sáng.” Mộc Tử Nhiên nói.
“Cậu chọn môn kiểu gì vậy? Tớ chỉ có thứ hai với thứ năm thôi.” Hướng Lan Lan nói.
“Ừm, tớ là đồ b.iến th.ái mà. Lúc đó chỉ đơn giản nghĩ là, mình phải rèn luyện ý chí ngoan cường, phấn đấu làm người của 8 giờ sáng, tu được hồn học bá.” Mộc Tử Nhiên tự giễu.
“Cậu đỉnh quá, giờ hối hận chưa.” Chung Tuyết nói.
“Buồn ngủ quá, tớ phải ngủ đây, tớ chính là người có tiết 8 giờ sáng thứ hai đây.” Mộc Tử Nhiên trở mình trong chăn.
“Tớ cũng có mà, hình như Lạc Lạc cũng có.” Hướng Lan Lan nói.
Chỉ là không cùng một lớp, vì đại học sẽ tự do chọn môn và chọn giảng viên mình muốn học. Cùng một môn chuyên ngành có thể sẽ do hai hoặc ba giảng viên dạy, nên dù ở cùng một ký túc xá, học cùng môn nhưng giảng viên lại khác nhau. Lúc chọn môn, họ cũng không nghĩ đến việc hẹn nhau chọn chung, nhưng với nhiều môn như vậy, thế nào cũng có
lúc trùng.
“Lạc Lạc ngủ rồi à?” Chung Tuyết nói.
Thực ra cô ấy chỉ đoán vậy thôi. Trong ký túc xá, Văn Vũ Lạc là người ít nói nhất, thường thì lúc họ tám chuyện trước khi ngủ, Văn Vũ Lạc không mấy khi tham gia. Tính cách của cô lạnh lùng như vẻ ngoài của cô vậy.
“Chưa.” Văn Vũ Lạc đáp, “Ừ, mai tớ cũng có tiết 8 giờ sáng.”
Trả lời xong, Văn Vũ Lạc đột nhiên nhớ ra hình như cô quên uống thuốc. Một trong những hộp thuốc mà chủ nhiệm Trương kê là uống ba lần một ngày, sáng, trưa, tối phải uống.
Do dự một chút, Văn Vũ Lạc vẫn quyết định leo xuống giường, đi đến bàn học kéo ngăn kéo lấy thuốc ra.
Nghe thấy tiếng cô xuống giường, Chung Tuyết tưởng cô xuống đi vệ sinh. Chung Tuyết đổi tư thế nằm nghiêng, qua lớp rèm hỏi Văn Vũ Lạc, “Lạc Lạc, tớ thấy trên diễn đàn trường có người nói, hôm nay Từ Vân Khoát cũng đến tiệm board game mà cậu làm thêm để chơi, cậu có thấy anh ấy không?”
Chuyện Văn Vũ Lạc làm thêm ở tiệm board game các cô bạn đều biết, vì cô đã nổi tiếng trên diễn đàn trường nhờ nhan sắc và tạo hình cổ trang
cực phẩm. Chung Tuyết là người hay hóng chuyện trong ký túc xá, nên cô ấy phát hiện ra ngay.
Văn Vũ Lạc xinh đẹp như vậy, nổi tiếng trong trường là điều không có gì ngạc nhiên.
Cốc nước trên bàn là nước lạnh, Văn Vũ Lạc lười đi lấy nước ấm, cô uống thuốc với nước lạnh.
Cô im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Tớ toàn bận dẫn kịch bản, không để ý.”
Mộc Tử Nhiên không nhịn được xen vào: “Anh ấy cũng nổi bật quá nhỉ, chơi board game thôi mà cũng bị đưa lên diễn đàn bàn tán.”
“Bởi vì anh ấy là Từ Vân Khoát mà, thật không biết anh ấy thích kiểu con gái nào nữa. Nghe nói nhà anh ấy ở Yến Thành có gia thế lắm.” Nhắc đến Từ Vân Khoát, Chung Tuyết có chút phấn khích.
“Anh ấy là người Yến Thành à?” Mộc Tử Nhiên hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mẹ anh ấy là người Minh Thành, nên chắc mới đến Minh Thành học.”
“Sao cậu biết nhiều thế.”
“Cũng là nghe người khác nói thôi, haha.”
“Vậy sao cậu không hỏi thăm xem anh ấy thích kiểu người nào.”
“Hỏi thăm thì có ích gì, dù sao anh ấy cũng sẽ không thích tớ đâu. Một soái ca đỉnh của chóp như vậy, chắc chắn phải tìm một cô bạn gái tương xứng. Nói không chừng người ta đã có hôn thê ở Yến Thành rồi ấy chứ, con nhà hào môn toàn vậy.”
Mộc Tử Nhiên nói: “Biết đâu anh ấy thích con trai thì sao.” “Ách, không thể nào đâu.”
“Thôi được rồi các cậu, dừng lại đi, cứ nhắc đến Từ Vân Khoát là không yên được. Ngủ đi, ngày mai trừ Tuyết Tuyết ra, ba chúng ta đều có tiết 8 giờ sáng.” Hướng Lan Lan là người lý trí hơn, không mê trai như hai cô bạn, không nhịn được lên tiếng cắt ngang.
“Thôi được rồi, ngủ!” Mộc Tử Nhiên nói, “Người có tiết 8 giờ sáng không có tư cách quan tâm đến soái ca.”
Tiếng ríu rít nói chuyện dần ngừng lại. Tuy Văn Vũ Lạc vẫn chưa thấy buồn ngủ, nhưng cũng khẽ trở mình, chuẩn bị nghiêm túc đi ngủ.
Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường bỗng dưng rung lên. Cô vươn tay lấy, là một tin nhắn từ avatar Cừu Vui Vẻ.
Tên WeChat của anh rất đơn giản, chỉ là một chữ cái X. Cô còn chưa sửa lại tên cho anh.
X: [Dạ dày em đỡ hơn chưa?]