Văn Vũ Lạc cầm di động, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt trắng nõn, tinh xảo của cô.
Cô gõ chữ trả lời: 【 Không sao rồi ạ. 】
X: 【 Uống thuốc chưa? 】
【 Uống rồi ạ. 】
X: 【 Vẫn chưa ngủ à? 】
【 Chuẩn bị ngủ đây ạ. 】
X: 【 Được rồi, vậy em ngủ sớm đi. Hai ngày nay nhớ ăn uống thanh đạm, đừng ăn đồ lạnh và cứng. 】
Anh đối với những người không thân khác, có phải cũng tốt bụng và quan tâm như vậy không?
Hoặc là bởi vì, anh có một sự giáo dưỡng tốt đẹp. Văn Vũ Lạc: 【 Vâng, em biết rồi. 】
X: 【 Vậy, ngủ ngon. 】
Văn Vũ Lạc nghĩ đến điều gì đó, cô lướt lại lịch sử trò chuyện, phát hiện Từ Vân Khoát vẫn chưa nhận số tiền cô chuyển cho anh. Cô cầm điện
thoại gõ chữ: 【 Tiền thuốc em gửi anh vẫn chưa nhận. 】
X: 【 Ờ, quên mất. 】
Văn Vũ Lạc: 【 Anh nhận đi. 】
X: 【 Được, nghe lời em. 】
Lúc này, WeChat mới hiện thông báo đối phương đã nhận tiền.
Thấy anh đã nhận, Văn Vũ Lạc không trả lời gì thêm, bên kia cũng không nhắn lại nữa. Cô đặt điện thoại xuống bên cạnh gối, úp mặt vào gối rồi nhắm mắt lại.
——–
Chiều thứ hai, tiết học cuối cùng của Văn Vũ Lạc là một môn tự chọn, cô chọn để cho đủ tín chỉ. Đây là một môn học chỉ cần học hai tuần một lần, tên là Thẩm mỹ và Giám định đồ cổ.
Môn này có rất nhiều người đăng ký, đủ các chuyên ngành, các khóa. Cả giảng đường bậc thang rộng lớn gần như đã chật kín chỗ ngồi.
Vì tiết trước học ở một tòa nhà khác khá xa, Văn Vũ Lạc đến tương đối muộn. Tìm một hồi, cô mới thấy một chỗ trống ở dãy thứ tư gần lối đi.
Cô vừa ngồi xuống, chuông vào lớp đã vang lên. Giáo viên dạy môn này xách cặp đi vào giảng đường.
Đối phương đứng trên bục giảng, lấy ra một cuốn sổ điểm danh từ chiếc cặp da màu xám.
“Trước khi vào học, chúng ta điểm danh sơ qua một chút.” Người trên bục giảng nói.
Văn Vũ Lạc nghe giảng môn tự chọn thường không mấy nghiêm túc.
Lúc giáo viên điểm danh, cô lấy từ trong cặp ra một cuốn sách có tựa đề “Học Được Thì Sống”.
Sách vừa lật đến trang có kẹp bookmark, cô cảm nhận được một ánh mắt dường như đang nhìn về phía mình. Đối phương không phải là nam, mà là một cô gái.
Cô vuốt v/e mép trang sách, quay đầu đi, đối phương lập tức thu lại tầm mắt. Văn Vũ Lạc chỉ kịp nhìn thấy một góc mặt nghiêng.
Cô gái đó ngồi cùng hàng với cô, chỉ là ngồi lệch về phía bên trái, gần cửa sổ của giảng đường. Ánh mặt trời bên ngoài đã ngả về phía tây, nhuộm đỏ cả một khoảng mây lớn.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, để lộ gương mặt nghiêng sạch sẽ, trên người mặc một chiếc váy liền kiểu Pháp màu xanh lam.
Có lẽ là ảo giác.
Đối phương không hề nhìn cô.
Chỉ là đang nhìn những người khác ở hướng của cô mà thôi. Văn Vũ Lạc không nghĩ nhiều, tiếp tục xem sách trên bàn.
“Phương Văn Nghị.” “Có.”
“Dương Cầm.” “Có.”
“Ninh Uyển Quân.”
Bàn tay đang lật sách của Văn Vũ Lạc khựng lại.
Cô nghe thấy, và qua khóe mắt cũng chú ý thấy, cô gái buộc tóc đuôi ngựa lúc nãy nhìn về phía cô đã giơ tay phải lên, đáp một tiếng “Có”.
Ninh Uyển Quân… Là trùng hợp thôi.
Trên đời này có biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ.
Em trai của người đó học ở Đại học Minh Thành, con gái ông ta cũng ở đây sao?
Văn Vũ Lạc chỉ từng gặp Ninh Uyển Quân một lần khi còn rất nhỏ.
Năm đó cô tám tuổi, Văn Tú Trúc hiếm hoi đưa cô ra ngoài chơi một lần, địa điểm là Yến Thành. Khoảng thời gian đó bà gặp may, thắng được một ít tiền. Điểm đến đầu tiên ở Yến Thành chính là cửa hàng KFC đối diện tòa nhà trụ sở tập đoàn Ninh Thị.
Văn Tú Trúc gọi một bàn đầy gà rán, khoai tây chiên và Coca, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi nhếch lên nụ cười, qua tấm kính trong suốt của KFC, nhìn chằm chằm vào tòa nhà hoành tráng đối diện.
Cô ăn gà rán rất ngon lành, Văn Tú Trúc dùng sức vỗ bàn: “Đừng có chỉ lo ăn nữa, nhìn tòa nhà đối diện kia kìa, là công ty mà ông bố giàu có
của con thừa kế đó.”
“Nếu con không phải chui ra từ bụng mẹ, thì bây giờ đã là phượng hoàng vàng rồi.” Câu này, không biết Văn Tú Trúc đã nói bao nhiêu lần.
Nhưng bà lại coi đó là niềm kiêu hãnh của mình, chưa bao giờ hối hận vì đã sinh cô ra.
Cửa hàng KFC đó, Văn Tú Trúc đã đưa cô đến ba lần liên tiếp. Lần thứ ba, cuối cùng cũng được nhìn thấy Ninh Minh Quyết một lần.
Còn có cả vợ và con gái của ông ta.
“Con phượng hoàng vàng đó, chỉ nhỏ hơn con ba tháng, tên là Ninh Uyển Quân. Bố con đúng là đồ khốn nạn, vừa mới chia tay mẹ, chưa đầy
hai tháng đã cưới ngay một tiểu thư nhà giàu.”
“Đồ chó, hừ, coi thường bà đây, lúc trêu chọc bà đây sao không chê?”
Văn Tú Trúc cũng chẳng quan tâm cô có phải mới chỉ tám tuổi hay không, cứ kể những chuyện này như kể một câu chuyện cổ tích, cũng không hề kiêng nể mà văng tục.
Ban đầu Văn Vũ Lạc không hiểu lắm, thậm chí còn từng ngây thơ nghĩ rằng.
Cô không phải như lời bọn trẻ con trong xóm nói, rằng cô là đứa trẻ không có ba. Ba cô rất lợi hại, đang sống ở Yến Thành.
Sau này, những suy nghĩ đó trở thành trò cười, trở nên hoang đường.
Điểm danh khoảng mười cái tên, giáo viên không điểm danh nữa, dường như chỉ là làm cho có lệ. Điểm danh xong, ông mở slide và bắt đầu giảng bài.
Cuốn sách trên bàn Văn Vũ Lạc, cô không tài nào xem vào được nữa.
…
Chuông tan học vang lên, Ninh Uyển Quân thu dọn sách vở, bất giác lại nhìn về phía chỗ ngồi đó, nhưng đối phương đã đi rồi, vị trí trống không.
“Uyển Quân, đi thôi! Ăn tối đi, đói quá rồi.” Cô bạn cùng phòng Lục Tiểu Di nói.
“Đi thôi, tớ cũng đói rồi.” Ninh Uyển Quân đáp.
————
Đại học Minh Thành quy định sinh viên từ năm nhất đến năm ba bắt đầu chạy bộ buổi sáng từ tuần thứ tư của học kỳ. Một học kỳ chạy đủ 19 lần là đạt yêu cầu. Từ thứ hai đến thứ sáu có thể đi chạy. Văn Vũ Lạc xét đến tình trạng sức khỏe của mình nên sáng thứ hai đã không đi. Sáng thứ ba hôm nay, cơ thể về cơ bản đã hồi phục, cô quyết định đi chạy buổi đầu tiên. Mộc Tử Nhiên sáng thứ ba có tiết sớm, cũng quyết định đi chạy, thế là hai người hẹn nhau, sau khi thức dậy liền cùng nhau ra khỏi ký túc xá.
Mấy ngày nay thời tiết quang đãng, buổi sáng rất mát mẻ. Chờ qua Quốc khánh, có lẽ trời sẽ trở lạnh.
Địa điểm điểm danh chạy bộ tập trung ở sân điền kinh A của trường. Nữ sinh chạy 800 mét, nam sinh chạy 1000 mét. Lúc Văn Vũ Lạc và Mộc Tử Nhiên đến sân điền kinh A, người đã đông nghịt. Sinh viên đến chạy bộ không ít, tính tích cực của sinh viên Đại học Minh Thành tương đối cao, ai cũng hy vọng có thể nhanh chóng chạy đủ 19 buổi, chứ không muốn kéo dài về sau.
“Lâu rồi không chạy, mệt thật đấy.” Mộc Tử Nhiên thở hổn hển. “Tớ cũng vậy.” Văn Vũ Lạc nói.
“Chết tiệt, toi rồi!” Mộc Tử Nhiên đột nhiên thốt lên. “Sao vậy?” Văn Vũ Lạc hỏi.
“Thầy Trâu Đào không phải bắt chúng ta tiết nào cũng phải mang theo sách luật Hiến pháp sao? Tớ quên mang rồi.” Mộc Tử Nhiên nói.
Trâu Đào là giáo viên dạy môn Hiến pháp mà cô ấy chọn, đặc biệt nghiêm khắc, yêu cầu cũng nhiều. Mỗi tiết quy định phải mang theo sách luật, trước khi vào học thầy sẽ xuống giảng đường kiểm tra từng người, sinh viên nào không mang sẽ bị ghi lại và trừ điểm chuyên cần.
Điểm chuyên cần được tính vào điểm GPA.
Văn Vũ Lạc không chọn lớp Hiến pháp của thầy Trâu Đào, mà là một giáo viên khác, người đó không nhiều chuyện như vậy. Cô nói: “Nhắn tin cho Tiểu Tuyết với Lan Lan, bảo các cậu ấy mang cho?”
“Hôm nay hai người đó không có tiết sớm, đời nào chịu mang giúp tớ. Giờ này chắc còn đang ngủ ngon.” Mộc Tử Nhiên có chút lo lắng.
“Vậy cậu về ký túc xá lấy đi.” Văn Vũ Lạc nói.
“Phiền quá, xa thật đấy. Tớ mà về ký túc xá thì không chạy bộ được
nữa.” Vừa nói họ đã chạy đến điểm điểm danh lần đầu. Nhưng phải chạy một vòng rồi điểm danh một lần, cô ấy còn phải chạy thêm một vòng
nữa mới có thể điểm danh lần nữa. Nếu đi giữa chừng, lần điểm danh đầu tiên này chẳng phải là lãng phí sao?
“Đưa thẻ của cậu cho tớ, tớ chạy giúp cho.” Văn Vũ Lạc nói.
“Nhưng có nhiều người của hội sinh viên đang nhìn…” Mộc Tử Nhiên nói.
Vì các khóa trước thường xuyên có tình trạng chạy hộ, nên năm nay Đại học Minh Thành đã siết chặt quy định. Lúc chạy bộ sẽ có hội sinh viên giám sát. Bọn họ lần này rất “may mắn”, không giống các khóa trước có thể lách luật được.
“Chắc không sao đâu, đông người thế này, hội sinh viên cũng chỉ có mấy đôi mắt thôi, tớ chạy thêm một vòng là được.” Văn Vũ Lạc nói: “Nhanh đi đi.”
Mộc Tử Nhiên đắn đo một chút rồi gật đầu: “Được rồi, vậy nhờ cậu nhé Lạc Lạc! Trưa nay tớ mời cậu ăn cơm!”
Hai người cùng nhau điểm danh vòng đầu tiên, sau đó ra vẻ chạy tiếp một đoạn nữa, Mộc Tử Nhiên vội đưa thẻ cho Văn Vũ Lạc rồi rời khỏi đám đông, đi đến bên cạnh sân vận động lấy cặp sách rồi đi trước.
Văn Vũ Lạc từ nhỏ chạy bộ khá tốt, tuy đã lâu không chạy nhưng cũng không đến mức không chạy nổi ba vòng. Chạy xong hai vòng, cô nghỉ một lát rồi tiếp tục chạy vòng thứ ba.
Cuối cùng cũng chạy xong vòng thứ ba, Văn Vũ Lạc cầm thẻ của Mộc Tử Nhiên trong tay, đi đến máy điểm danh chuẩn bị quẹt thẻ, một giọng nói lại gọi cô lại: “Này, bạn đừng quẹt vội!”
Văn Vũ Lạc khựng lại một chút, nhưng tay vẫn nhanh hơn tai, cô cầm thẻ chạm vào máy, một tiếng “tít” vang lên.
Màn hình hiển thị điểm danh thành công.
“Chạy hộ đúng không? Hay lắm, bắt được một người rồi nhé!” Một chàng trai tay cầm sổ bước nhanh tới. Ngay lúc Văn Vũ Lạc chuẩn bị cất thẻ vào túi, cậu ta đã nhanh tay giật lấy, nhìn vào ảnh trên thẻ, rõ ràng không khớp với gương mặt xinh đẹp của Văn Vũ Lạc.
“Khoa Luật, Mộc Tử Nhiên, năm nhất.” Chàng trai đọc thông tin trên thẻ, từ trong túi lấy ra một cây bút bi, chuẩn bị ghi vào sổ. Sắc mặt Văn Vũ Lạc khẽ cứng lại, vội nói: “Xin lỗi đàn anh, bọn em không cố ý ạ.”
“Không cố ý? Chạy hộ mà còn có thể là vô ý à?” Chàng trai của hội sinh viên mỉa mai.
“Là thế này ạ, bạn cùng phòng của em có đến, nhưng chạy xong một vòng thì phát hiện có đồ rất quan trọng để quên trong ký túc xá, lát nữa lại có tiết sớm, nên em mới chạy giúp cậu ấy nốt vòng còn lại. Hay là thế này, sáng mai cậu ấy chạy bù ba vòng có được không ạ?” Văn Vũ Lạc giải thích.
“Chạy hộ là chạy hộ, ở đâu ra nhiều lý do thế!” Giọng điệu của chàng trai hội sinh viên có chút kiêu ngạo. Anh ta mở cuốn sổ trong tay,ghi lại thông tin của Mộc Tử Nhiên: “Đến lượt em, tên gì?”
“Không có cách nào thông cảm một chút sao ạ? Em đã nói rồi, bọn em không cố ý.” Văn Vũ Lạc nói.
“Cái này có gì mà phải thông cảm. Đừng nói là em giúp bạn em chạy một vòng, giúp chạy nửa vòng cũng là chạy hộ. Không có gì để thông cảm hết. Mau nói đi, tên là gì?” Chàng trai hội sinh viên tỏ vẻ không hề bị lời nói của Văn Vũ Lạc lay chuyển.
Mí mắt Văn Vũ Lạc khẽ giật, chỉ đành báo tên của mình: “Văn Vũ Lạc.” “Khoa nào?”
“Khoa Luật.”
“Hả? Ồ, Mộc Tử Nhiên này là bạn cùng phòng của em, vậy em cũng là năm nhất à, nhìn cũng giống năm nhất thật.” Chàng trai hội sinh viên nhìn Văn Vũ Lạc hai cái, đẩy gọng kính trên mặt, cúi đầu tiếp tục ghi chép.
Vai anh ta chợt bị ai đó vỗ nhẹ, chàng trai ngẩng đầu. Từ Vân Khoát không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh, anh mặc một chiếc áo thun trắng, dáng người cao thẳng, lười biếng, toát ra một vẻ ngông nghênh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng.
“Anh Khoát? Anh cũng đến chạy bộ à.” Chàng trai hội sinh viên nở nụ cười.
“Ừ.” Từ Vân Khoát đáp, mắt anh nhìn xuống cuốn sổ trong tay anh ta, nói: “Anh em, đàn em này là bạn của tôi, châm chước một chút, được không?”
“…”
Chàng trai hội sinh viên ngẩn người, quay đầu liếc nhìn Văn Vũ Lạc một cái, rồi lại nhìn về phía Từ Vân Khoát, “À…”
“Được, không thành vấn đề.” Anh ta nói, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Nếu là bạn của anh Khoát, thì em xem như không thấy gì cả.”
“…”
Tốc độ lật mặt cũng nhanh thật.
Văn Vũ Lạc nắm chặt chiếc thẻ sinh viên trong tay. Tầm mắt cô liếc nhìn Từ Vân Khoát.
Từ Vân Khoát nhếch môi, vỗ vỗ vai chàng trai kia, “Ừ, cảm ơn.”
Sau đó, Văn Vũ Lạc thấy chàng trai đó xé trang giấy vừa ghi trong sổ đi.
———-
Sân điền kinh A người đến người đi, mọi người chạy về một hướng, không ngừng vang lên tiếng “tít” của máy quẹt thẻ.
Văn Vũ Lạc và Từ Vân Khoát cùng nhau đi ra khỏi đám đông.
Nói ra cũng thấy thật kỳ diệu, tại sao Từ Vân Khoát luôn xuất hiện vào lúc cô cần đến thế.
Đây là lần thứ ba cô được anh giúp đỡ.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Dạ dày em ổn chưa mà đã chạy hộ người khác rồi.” Từ Vân Khoát hỏi.
“…”
“Cũng không tính là chạy hộ đâu ạ.” Văn Vũ Lạc đưa tay vén lọn tóc mai ra sau tai, giải thích nguyên nhân cho Từ Vân Khoát.
“Vậy chạy xong ba vòng, có mệt không?” Từ Vân Khoát nhìn cô hỏi.
Cô gái quả thực trông giống như vừa chạy xong ba vòng, hai má cô đỏ ửng, trên sống mũi xinh xắn lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng, mái tóc đen mềm mại xõa hai bên vai.
“Có một chút ạ.” Văn Vũ Lạc nói.
Từ Vân Khoát thò tay vào túi quần, lấy ra một tờ khăn giấy, “Yếu thế, lau đi.”
“A?”
“Trên mũi có mồ hôi kìa.” Từ Vân Khoát nói.
“Ồ…” Văn Vũ Lạc nhận lấy tờ giấy trong tay anh, lau lên mũi.
“Cái đó, hôm nay cảm ơn anh, phải nói là, lại cảm ơn anh lần nữa. Cặp sách của em để ở bên kia, em phải qua đó lấy.” Họ đã ra khỏi đường chạy, đi thêm một chút nữa là hoàn toàn ra khỏi sân điền kinh, Văn Vũ Lạc nói.
“Nếu muốn cảm ơn tôi, thì mời đàn anh một bữa ăn sáng đi.” Từ Vân Khoát nhìn chằm chằm cô, “Thế nào?”
Văn Vũ Lạc không do dự quá lâu, cô gật đầu: “Được ạ.” Từ Vân Khoát nói: “Cặp em để ở đâu, tôi đi lấy cùng em.”