Chương 105:
Chương 105:Chương 105:
Tuy rằng bà không hiểu, nhưng bà vẫn luôn tin tưởng con gái, hiện tại con gái rất có "bản lĩnh", bà rất nguyện ý nghe lời con gái.
Bạch thị bị nhốt gần một tháng rốt cục được thả ra, trong khoảng thời gian này bà chép phạt say xẩm mặt mày, mỗi lần chép đều mắng Dung Chiêu cố ý giày vò mình.
Lúc này được thả ra, Bạch thị gầy đi một vòng.
Bà đáng thương nhìn Dung Vĩ: "Vương gia..."
Dung Vĩ: "..."
Không rảnh để ý bà ta, đã lớn tuổi rồi làm nũng có ích lợi gì?
Dung Chiêu đang xem tờ rơi nha hoàn chuyển tới, cô hài lòng gật đầu.
Bạch thị thấy Vương gia không phản ứng, lập tức thu hồi nước mắt, nhìn về phía Dung Chiêu hừ một tiếng: "Thế tử, ngươi bảo chúng ta chép những thứ này, chẳng lẽ là cố ý giày vò ta sao? Ta đã lớn tuổi, hơn hai mươi ngày quanh đi quẩn lại chỉ chép những thứ này."
Giọng nói của bà ta mang theo lửa giận đè nén.
Trên thực tế, Bạch thị chỉ chép một ít, nhưng một ngàn tờ trên tay Dung Chiêu đa phần đều là hạ nhân trong viện chép, bà không muốn làm chuyện này, chỉ chép mấy tờ cũng đã tức giận rồi.
Hiện tại bà ta đang nói rõ: Có nhiêu đó thôi, ngươi muốn lấy thì lấy, còn ép ta nữa thì là không tôn trọng người lớn tuổi.
Lâm thị nháy mắt đen mặt, đang muốn nói gì đó, Dung Chiêu cười híp mắt nói: "Không tệ, hạ nhân của trắc phi trong thời gian ngắn có thể chép được nhiều như vậy nhất định là rất vất vả, mẫu thân, gần đây cho trắc phi thêm chút đồ ăn, lấy mấy món nổi tiếng của Phúc Lộc Trang có được không?"
Lâm thị ngẩn ra.
Bạch thị càng sửng sốt.
Bà ta rõ ràng là oán hận Dung Chiêu, đối phương lại ôn hòa thêm thức ăn cho bà như vậy?
Không hiểu sao lửa giận chép phạt hơn hai mươi ngày tiêu tán hơn phân nửa, Bạch thị có chút hoảng hốt.
Dung Chiêu nhìn tờ giấy trên cùng, rõ ràng là chữ viết của Bạch thị, rất tinh tế đẹp mắt, xuất thân từ dòng dõi thư hương quả thật không giống nhau. Cô không ngừng gật đầu: "Chữ trắc phi rất đẹp, đơn tuyên truyền này mà phát ra ngoài, nhất định có thể mang đến rất nhiều việc làm ăn cho Phúc Lộc Hiên, công lao của trắc phi lần này rất lớn."
"A... tạm được thôi." Bạch thị há miệng, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Dung Chiêu: "Trắc phi chớ khiêm tốn, Dung Chiêu nói chuyện từ trước đến nay thẳng thắn, tốt chính là tốt, trắc phi chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi đã mang người viết ngàn bản tuyên truyền, thật sự là vất vả, mẫu thân miễn cấm túc sớm cho Trắc phi đi?"
Lâm thị: "... Được."
Thả người ra ngoài, kỳ thật là đã hủy bỏ cấm túc.
Bạch thị lại sửng sốt, theo bản năng nói một câu: "Tạ thế tử..."
Dung Chiêu cười ôn hòa: "Không cần cám ơn, là ta đáp tạ trắc phi, tứ đại thân vương bỏ vốn mười sáu vạn, mấy trăm nghệ nhân đang cố gắng cải tạo, trắc phi vất vả chép tờ rơi quảng cáo... Là các ngươi cho Phúc Lộc Hiên cơ hội khai trương và nổi tiếng."
Bạch thị hít sâu một hơi khí lạnh.
Hai người Dung Vĩ Lâm thị cũng ngây dại, trắc phi chép tờ rơi... lại có công lao như vậy sao? Có thể đặt song song với mười sáu vạn lượng?
Bằng không hai người bọn họ cũng chép thử?
Ánh mắt Dung Chiêu càng cảm động: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, nếu có thể thành danh, nhất định sẽ ghi công lớn cho trắc phi."
Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Dung Chiêu vốn tưởng rằng trắc phi không muốn giúp Dung Chiêu chép tờ rơi, không ngờ trắc phi lại hiểu rõ đại nghĩa, biết đây là trận chiến sinh tử tồn vong của An Khánh Vương phủ ta, lại nguyện ý toàn lực ứng phó."
"Lại nhìn chữ viết trên tờ rơi, bút mực lưu loát, nét chữ khí khái, sợ là rất nhiều người đều phải khen chữ viết trên tờ rơi của Phúc Lộc Hiên."
"Trước kia là ta hiểu lầm trắc phi, trắc phi tuy là nữ tử, nhưng có hiệp can nghĩa đảm, có tài hoa, có dũng khí, lại có đại nghĩa, Dung Chiêu ở đây tạ ơn trắc phi."
Dung Chiêu nghiêm túc chấp tay.