Chương 106:
Chương 106:Chương 106:
Bạch thị trong nháy mắt mặt mũi đỏ bừng, vội xua tay: "Không không, thế tử khách khí rồi... Ta, ta, ta bất quá là làm việc ta nên làm!"
Dung Chiêu hiên ngang lẫm liệt: "Đó cũng là trắc phi đỉnh thiên lập địa, hơn hai mươi ngày chép ra ngàn bản, trắc phi vất vả rồi."
Bạch thị chưa bao giờ được người ta khen như vậy, nhất là gần đây còn luôn bị mắng, đây là lần đầu tiên có người khen bà, mặt bà ửng đỏ, lỗ tai đỏ như nhỏ máu, cả người lâng lâng như đang bay trên trời, lại theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, không hiểu vì sao lại thấy tự hào.
Đúng vậy, bà quả thật rất lợi hại.
Thanh âm Bạch thị bất giác cất cao, âm vang hữu lực: "Chẳng qua là một ngàn bản mà thôi, thế tử, tờ rơi quảng cáo này đủ không?"
Dung Chiêu đáy mắt ý cười dịu dàng, khóe miệng lại lộ ra cười khổ: "Quả thật có chút không đủ, cách ngày Phúc Lộc Hiên khai trương còn nửa tháng, ít nhất còn cần hai ngàn bản..."
Cô lắc đầu: "Việc khó dường này, e rằng không ai có thể làm được."
"Ta có thể!" Bạch thị lớn tiếng đáp ứng.
Bà là nữ tử đỉnh thiên lập địa, thâm minh đại nghĩa, lại có năng lực như vậy, chỉ là hai ngàn bản, sao lại chép không nổi chứ?
Trắc phi nâng cằm, nói như đỉnh đóng cột: "Còn tận nửa tháng, đừng nói hai ngàn bản, cho dù là ba ngàn bản, Bạch Nguyệt Hoa ta cũng có thể mang người chép xong!"
Dung Chiêu kinh hô: "Ba ngàn bản đó trắc phi..."
"Thế tử yên tâm, mười bốn ngày, ta nhất định sẽ đưa cho thế tử ba ngàn bản!" Trắc phi nói xong, một giây cũng không dám chậm trễ, trực tiếp hùng hùng hổ hổ mang theo nha hoàn trở về viện, ngay cả hành lễ cũng quên mất.
Dung Chiêu ở sau lưng cất giọng: "Trắc phi chép không hết cũng không sao, ngài đã rất lợi hại rồi."
Thanh âm Bạch thị chắc chắn: "Nhất định có thể chép xong!"
Nói xong bước chân nhanh hơn, người đã biến mất trong tầm mắt.
Trên bàn cơm, chỉ còn lại Dung Vĩ và Lâm thị nhìn nhau, hai người có chút nghỉ hoặc, lại cảm thấy giống như chỗ nào không đúng...
Lâm thị yếu ớt mở miệng: "Chiêu nhỉ nếu cần, mẫu thân cũng mang t†heo ha nhân iún Chiêu! nhí chén môê† chú†2" Dung Chiêu lại bình tĩnh lắc đầu: "Công việc này quá vất vả, ta sẽ tìm cho mẫu thân một công việc nhẹ nhàng, để mẫu thân làm vừa vui mà còn ý nghĩa."
Lâm thị mạnh mẽ gật đầu, có chút chờ mong.
Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, tuy nói Vương phi vẫn để ý Dung Chiêu, nhưng trước đây cũng sẽ không giống như bây giờ, ăn cơm cùng một bàn, chỉ nhìn Dung Chiêu không nhìn ông.
Trắc phi càng không cần phải nói, ngoại trừ lúc đầu, lúc sau ngay cả ánh mắt cũng không cho ông một cái, hành lễ cũng không có...
Ông luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ?
Ba ngày sau.
Bạch thị múa bút thành văn, mắt đỏ như máu cố gắng chép tờ rơi.
Lúc này nha hoàn bên người đi tới, nhẹ giọng nói: "Trắc phi ăn chút gì đi, ngài đã ba ngày không ra khỏi cửa, cả ngày không ăn cơm rồi."
Bạch thị cũng không ngẩng đầu lên: "Để một bên đi, các ngươi ăn xong cũng tranh thủ chép đi, còn hơn hai ngàn bản, nếu không cố gắng, sợ là mười bốn ngày còn chưa chép xong, ta làm sao xứng đáng với những lời khen kia?"
Nha hoàn chỉ có thể đáp ứng.
Bạch thị tiếp tục chép, chép một lúc lại dừng tay.
Sao cứ có cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ?
Quên đi, không nghĩ nữa, còn hơn hai ngàn bản, mau chép thôi!
Đêm đã tối, chó đã ngủ, trong viện trắc phi còn thắp đèn. ...
Lại qua hơn mười ngày, Phúc Lộc Hiên vẫn đứng đầu kinh thành.
Việc lấy vải thô che chắn không cho người ta xem, ở trong kinh chưa có ai làm, con phố này lại náo nhiệt, mỗi ngày đi qua nơi này đều có thể chứng kiến một khu vực lớn bị vây lại, trước sau trái phải còn dựng bảng hiệu thật lớn, viết...
Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, xin chờ mong.
Mỗi lần có người đi ngang qua là lại tò mò, sẽ có thêm một màn bán tàn sôi nổi, nào là An Khánh Vương thế tử lại đập bao nhiêu tiền, lại kéo bao nhiêu xe đồ vật vào bên trong khu vực vải thô vân vân...