Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196G:

Chương 196G: Chương 196G:Chương 196G:

Dừng một chút, ánh mắt của hắn càng thâm trầm: "Về phần Nhị ca và Tam ca, trước hết cứ để bọn họ lôi kéo đi, chờ ta xuất thủ tự có biện pháp."

Nói xong hắn liền vội vàng rời đi.

Ba cỗ thế lực tranh tới đấu lui, ngươi chết ta sống, Bùi Khâm đã lâu không ngủ trọn giấc.

Có phiền toái quan trọng hơn phải xử lý, hắn tạm thời không rảnh đi tìm Dung Chiêu. ...

Sau thành công của Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên cũng thành công.

Phúc Lộc Hiên mở chi nhánh thành công, Phúc Lộc Trang mở chỉ nhánh cũng thành công!

Cái tên "Dung Chiêu" kèm theo tiếng khen ngợi lưu truyền trong kinh thành, thanh danh lên cao, nhiệt độ không hề giảm.

Hai chữ "Dung Chiêu" dường như đã tương đương với của cải vô tận.

Mà đám thế gia công tử vốn bởi vì Dung Chiêu dương danh mà mất hứng kia, hiện tại lại tụ tập một chỗ.

Tân Nguyên là con trai của Hình bộ thượng thư, tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng trong giới quan nhị đại kinh thành lại vô cùng nổi trội, nhưng cha hắn lại quản rất nghiêm, luôn cưỡng ép hắn ở nhà đọc sách.

Nhất là sau khi cha hắn nghe nói Dung Chiêu có bao nhiêu ưu tú, liền cảm thấy đứa con trai này của mình không được tốt lắm, cho nên nhốt hắn ở nhà giáo dục, đã lâu không thả ra.

Cũng bởi vậy, Tân Nguyên đã lâu không có cùng những người khác tụ hội.

Hắn vừa được thả ra liền nhận được tin tức đám người Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn lại tụ tập, rất nhiều công tử thế gia trong kinh đều di.

Không ai mời Tân Nguyên, hắn cũng chỉ cho là bọn họ tưởng hắn còn bị giam cầm, cho nên tự mình vui vẻ chạy tới tham gia tụ hội.

Cha hắn quyền thế rất lớn, những người khác dù sao cũng phải cho hắn mặt mũi.

Đương nhiên, Tân Nguyên có thể đoán được mục đích chủ yếu của buổi tụ hội này là gì... mắng Dung Chiêu.

Điều này trước khi hắn bị nhốt đã trở thành thông lệ, hắn cũng từng tham gia vài cuộc tụ hội mắng chửi Dung Chiêu, không cẩn thận ở nhà cũng mở miênan ha thấn una Chiêu bấy aiờ mới bị cha hắn châm chac hắt ả nhà đọc sách.

Dung Chiêu càng biểu hiện ưu tú, cha hắn lại càng giày vò hắn, không chịu thả hắn ra.

Hôm nay khó khăn lắm mới được thả ra, Tân công tử không chỉ không tự kiểm điểm bản thân, ngược lại oán khí đối với Dung Chiêu càng sâu.

Đều là con của quan to quý nhân, sao ngươi lại rảnh như vậy?

Ngươi bớt rảnh một chút sẽ chết à?

Toàn bộ danh tiếng kinh thành đều bị một mình ngươi cướp sạch! Ngươi không biết xấu hổ?

Vì vậy, Tân Nguyên vừa mới tụ tập ở trà lâu cùng bọn họ đã vội nói: "Thời gian ta bị nhốt trong nhà cũng không ngắn, tại sao bên ngoài vẫn còn lan truyền thanh danh của Dung Chiêu?"

Hắn vỗ bàn, muốn nghe mọi người đồng ý với mình: "Hắn chẳng qua chỉ là thương nhân tiểu đạo, hết thảy đều là vì tục ngân, các ngươi nói hắn làm như vậy có mất mặt hay không?!"

Tân Nguyên nói xong, cho rằng sẽ nghe được tiếng phụ họa, lại trăm triệu lần không nghĩ tới toàn trường yên tĩnh, căn bản không có ai đáp lại.

Tân Nguyên ngẩn ra.

Hắn mờ mịt hỏi: "Sao không nói gì?"

Trước kia không phải mắng rất vui vẻ sao?

Dung Chiêu dương danh, hoàn toàn là xâm phạm lợi ích của những thế gia công tử trẻ tuổi này.

Nhưng qua một hồi lâu, Quan Mộng Sinh mới chậm rãi mở miệng: "Tân huynh lời này không đúng, Dung Chiêu thanh danh lớn, đó là bởi vì hắn đã làm nhiều chuyện."

Làm ăn mất mặt, vậy bọn họ thì sao?

Lời này như lửa cháy lan ra đồng cỏ, lại có vài thanh âm vang lên...

"Còn không phải sao, Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên sờ sờ ra đó, ai thấy mà không khen Dung Chiêu một câu có bản lĩnh?"

"Chẳng khác gì thần tài."

"Thương nhân không mất mặt, cũng không nhất định làm vì ngân lượng, lời này của Tân huynh phóng đại rồi."...

Trương Trường Ngôn chậm rãi nói: "Tân huynh đây là đố ky Dung Chiêu sao?"

Đúng vâv Trưng Triểường Ngôn hôm nav cfñnda ở đâầv: Ăn chực uống chực, hắn chưa bao giờ vắng mặt!
Bình Luận (0)
Comment