Chương 238:
Chương 238:Chương 238:
Ngũ hoàng tử cũng không phải con trai cuối cùng của hoàng đế, năm đó tuy rằng Trịnh phi được sủng ái, nhưng cũng có phi tử khác mang thai, thậm chí còn có một tiểu cung phi sinh hạ Lục hoàng tử.
Là Trịnh phi hạ thủ làm cho Lục hoàng tử vừa mới sinh chết non, giữ vững địa vị "tiểu nhi tử" của Ngũ hoàng tử.
Chuyện này không biết bằng cách nào lại bị đào ra, Vĩnh Minh Đế giận dữ xuống tay với Trịnh phi, nhưng cũng nể mặt Ngũ hoàng tử từng được sủng ái, bằng không Trịnh phi sẽ không chỉ bị giáng vị.
Cũng may Vĩnh Minh Đế yêu thương hắn, sai người đè tin tức xuống, nếu không... hai ca ca của hắn có thể ăn tươi nuốt sống Ngũ hoàng tử.
Lực chú ý của Ngũ hoàng tử chuyển tới đoạt đích.
Còn có phụ tá chần chờ, nhíu mày, nhịn không được nghỉ hoặc nói: "Ngũ hoàng tử, vì sao ngài còn ở bên ngoài nói tốt cho Dung Chiêu? Thậm chí còn thể hiện thái độ tán thưởng hắn."
Bùi Khâm nhìn hắn: "Bởi vì ta quả thật rất tán thưởng Dung Chiêu."
Phụ tá ngẩn ra. ...
Lời đồn khiến cho rất nhiều nữ lang trong kinh thất vọng, thậm chí có người còn khóc sưng mắt.
Hai vị kinh thành song kiệt Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết được rất nhiều nữ lang yêu thích, Dung Chiêu là tam kiệt tự nhiên cũng có rất nhiều nữ lang ái mộ.
Lúc các cô nương tụ tập thường nhịn không được nhỏ giọng bàn tán...
"Dung thế tử chưa có thê tử lại muốn nạp thiếp, cô nương nào sau này gả vào An Khánh Vương phủ chỉ sợ sẽ phải chịu ủy khuất."
"Bản thân Dung thế tử rất xuất chúng, nhưng lời của lão thái thái..."
"Ngươi cũng nói là ý của lão thái thái nhà bọn họ, Dung thế tử tuyệt đối không phải người háo sắc."
"Nhưng hắn cũng không thể ngăn cản tổ mẫu nhà mình, chuyện sau này vẫn phải do trưởng bối trong nhà quyết định."...
Thời đại này, hiếu đạo vô cùng quan trọng.
Lập gia đình không chỉ phải xem nhân phẩm, còn phải xem gia phong và trưởng bối trong nhà, nếu không sẽ chịu khổ cả đời.
Tình yêu thoáng cái sẽ biến mất. Nhưng trưởng bối vẫn luôn ở đây.
Vẫn còn cô nương chưa từ bỏ ý định, thấp giọng nói: "Lão Vương phi đã tám mươi tuổi, e là..."
Câu sau không thể nói, nói tiếp chính là bất kính.
Ở đây đều là tỷ muội tốt, nếu không lời này tuyệt đối không thể nói.
Những người khác đều hiểu ý cô nương nọ, một cô nương nhìn tương đối thành thục bình tĩnh hỏi lại: "Lão Vương phi lớn tuổi nhưng Vương phi vẫn còn trẻ, nếu Vương phi cũng nghĩ giống lão Vương phi thì cô tính thế nào?"
Trong chốc lát, rất nhiều nữ hài mặt trắng bệch.
Nhất là người vừa mới nói chuyện kia, hốc mắt càng ửng đỏ.
Cô nương thành thục thở dài, cầm tay cô nương nọ nhẹ giọng khuyên bảo: "Đừng nghĩ đến Dung thế tử nữa, tướng mạo hắn còn đẹp hơn chúng ta, từ nhỏ đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt, hậu trạch khó an."
Mấy cô nương còn lại đều trầm mặc.
Dung Chiêu không biết mình còn chọc cho một ít tiểu nương tử rơi nước mắt, cô lúc này đang trên đường đi tới Phúc Lộc Trang.
Tuy rằng chuyện Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều đã giao cho hạ nhân xử lý, nhưng vẫn có đại sự cần cô quyết định.
Một ngày cũng không rảnh rỗi.
Tạ Hồng báo cáo lại các tin đồn trong kinh, mặt lão có chút ưu sầu: "Thế tử, người không biết chuyện đều nghĩ xấu cho ngài, người biết chuyện lại xem kịch hay, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Người không biết chuyện là những người nghe tin đồn, người biết chuyện thì biết Dung Chiêu từ chối lời mời gia nhập của Tam hoàng tử.
Dung Chiêu tùy ý nói: "Không sao, đều không quan trọng."
Tay cô cầm quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào hổ khẩu, tâm trạng có chút bất đắc dĩ.
Giao thông thời xưa rất bất tiện.
Mỗi ngày ra ngoài, hơn phân nửa thời gian đều dùng để di chuyển trên đường, thật sự rất phiền.
Nhưng muốn cải tiến phương tiện giao thông, chỉ sợ sẽ cần không ít thời gian.
Tạ Hồng nghe vậy, ngẩn ra.
Hình nht/ cñng đúng. Thế tử nhà lão là nữ lang, những thanh danh này đối với cô mà nói cũng không có gì quan trọng.