Chương 239:
Chương 239:Chương 239:
Nếu có một ngày thế tử có thể khôi phục thân phận nữ tử, những lời đồn này có ý nghĩa gì đâu?
Tạ Hồng đang nói gì đó, xe ngựa đột nhiên thắng gấp, thân thể hai người nẩy lên.
Tạ Hồng lúc này nhíu mày, lại muốn mắng.
Vô Danh bên ngoài hạ giọng: "Con đường phía trước bị một chiếc xe ngựa chặn lại."
Dung Chiêu nhướng mày.
Nghe giọng điệu này tựa hồ không phải việc ngoài ý muốn, là có người cố ý chặn đường?
Cô ra hiệu cho Tạ Hồng vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài.
Chiếc xe ngựa kia vô cùng khiêm tốn, giống như xe ngựa của người bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện xe ngựa được chế tác cực kỳ tỉnh xảo, vật liệu cũng rất đắt tiền.
Hiển nhiên, người trên xe lựa chọn chiếc xe ngựa này chỉ vì nó không bắt mắt.
Xe ngựa nằm ngang chặn đường bọn họ, xa phu không có ý muốn tránh đi.
Vô Danh nghiêng đầu, đôi mắt bị mái tóc che khuất lộ ra sắc bén, thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng: "Đi tiếp sao?"
Hắn có chút bản lĩnh đánh xe, cho dù bị người khác ngăn cản cũng có biện pháp tiến lên.
Dung Chiêu lắc đầu: "Xem bọn họ có ý gì."
Khuôn mặt Tạ Hồng có chút tức giận, cố ý cao giọng nói: "Là ai cản đường? Đây là xe ngựa của An Khánh Vương phủ!"
Không để cho bọn họ chờ lâu, trong nháy mắt nói xong, một tiểu nha hoàn ở xe ngựa phía trước đi xuống, mấy người hơi ngẩn ra.
Nữ quyến?
Tiểu nha hoàn đi tới trước xe ngựa Dung Chiêu, nhìn Dung Chiêu một cái, hốt hoảng cúi đầu cung kính hành lễ: "Bái kiến Dung thế tử, là tiểu thư nhà ta muốn gặp Dung thế tử, không biết có tiện hay không?"
Dung Chiêu dừng một chút, như là nghĩ đến điều gì, nhướng mày hỏi: "Tiểu thư Lưu gia?" Từ khi đến thế giới này cô vẫn luôn nữ cải nam trang, tiếp xúc với thế gia công tử trong kinh tương đối nhiều, nữ lang gần như không có cơ hội tiếp xúc, gần đây người duy nhất mà cô có tiếp xúc đại khái chính là Lưu Uyển Quân bị từ hôn.
Quả nhiên, từ trên xe ngựa có một người đội mũ đi xuống, chậm rãi đi tới chỗ này.
Nhìn không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy thân hình thon thả như liễu yếu phù phong, sống lưng lại thằng tắp, từng bước chân vô cùng kiên định, trong lúc di chuyển, mũ che gần như không nhúc nhích.
Tư thái hoàn mỹ.
Người nọ đi tới bên cạnh xe ngựa cúi người chào, thanh âm thanh thúy dễ nghe: "Lưu gia Uyển Quân bái kiến Dung Chiêu thế tử."
Rõ ràng là cô ta chặn xe ngựa của Dung Chiêu, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh, vừa không có áy náy cũng không có cao ngạo, càng không có dáng vẻ kệch cỡm, hết thảy đều rất tự nhiên.
Chỉ nhìn hành động này đã làm cho người ta có hảo cảm.
Dung Chiêu cười cười, nhảy xuống xe ngựa.
Lúc cô nhảy xuống, Vô Danh đưa tay ra đỡ cô, sau đó quét mắt nhìn Lưu Uyển Quân, mặt không chút thay đổi.
Dung Chiêu đứng trước mặt Lưu Uyển Quân, hai người vẫn duy trì khoảng cách gần một trượng, cho dù có bị người khác bắt gặp cũng không thể tìm ra lỗi sai.
Cô hành lễ nam nhi, cười nói: "Không biết Lưu tiểu thư tìm Dung Chiêu có chuyện gì?"
Lưu Uyển Quân ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu, cách mũ che không thấy rõ thần sắc.
Thanh âm Lưu Uyển Quân nhẹ nhàng: "Uyển Quân muốn hỏi Dung thế tử một câu, ngài không thích Uyển Quân?"
Ngữ khí vẫn vô cùng khách khí, không chất vấn cũng không ủy khuất, giống như chỉ muốn một đáp án sảng khoái.
Dung Chiêu cầm quạt xếp, lắc đầu.
Ngữ khí Lưu Uyển Quân lúc này mới có một tia biến hóa, vội vàng nói: "Vậy Dung thế tử vì sao muốn từ hôn? Uyển Quân làm sai gì sao?"
Dung Chiêu nhìn cô ta, cách mũ che chỉ có thể quan sát được đại khái.
Cô không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi: "Hôn sự không thành, vì eao Lưu †iểu thư lai muốn †tìm vấn đề từ trên naười mình? Không thể là vấn đề của Dung Chiêu sao?"
Lưu Uyển Quân sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Dung Chiêu sẽ trả lời như vậy.
Dung Chiêu thở dài, lắc đầu: "Lưu tiểu thư có hiểu Dung Chiêu không?"