Chương 240:
Chương 240:Chương 240:
Lưu Uyển Quân trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu.
Không hiểu.
Nữ lang thời đại này ngoại trừ phụ mẫu, đối với những nam tử khác chỉ biết đại khái hoặc là nghe người ta truyền miệng.
Khóe miệng Dung Chiêu càng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Ta biết vì sao hôm nay cô tìm ta, cô hiểu rõ chính mình, cũng biết ưu điểm của bản thân, cô không hiểu vì sao Dung gia lại từ chối cô, cho rằng vấn đề xuất phát từ bản thân mình."
Phương thức giáo dục không tốt dẫn đến rất nhiều người gặp phải chuyện không như ý đều cảm thấy đó là vấn đề của bản thân, rất hay tự trách kiểm điểm chính mình.
Nhất là người cổ đại.
Lưu Uyển Quân hôm nay tìm Dung Chiêu chính là muốn hỏi... Dung Chiêu vì sao từ chối cô?
Trong lời nói đều đang chất vấn, bản thân có chỗ nào làm không tốt?
Chính mình hiểu rõ chính mình, lại không hiểu rõ người khác, chúng ta nên tự nhìn nhận điểm tốt của mình, cũng nên nhìn nhận khuyết điểm của người khác.
Lưu Uyển Quân hồi lâu không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, chỉ có gió nhẹ lay động màn che trước mặt.
Dung Chiêu thấy vậy, chớp mắt, ngữ khí mang theo ý cười: "Lưu tiểu thư nên nghĩ rằng Dung Chiêu từ chối Lưu tiểu thư, nếu không phải ánh mắt không tốt, thì chính là thân thể có bệnh."
Lưu Uyển Quân phì cười.
Lưu Uyển Quân bị từ hôn quả thật có chút buồn bã, mười mấy năm nay cô cố gắng rèn luyện bản thân thành một tiểu thư thế gia hoàn mỹ, là một thê tử hoàn hảo nhất, nhưng vẫn bị Dung gia từ chối, làm sao có thể không tủi thân được?
Cũng may Lưu Uyển Quân bản tính cởi mở, nếu không tuyệt đối sẽ không đến đây hỏi rõ nguyên do.
Việc từ hôn sẽ làm cho hai nhà từ nay về sau không còn liên hệ, hai người cũng sẽ không xuất hiện cùng một nơi.
Nhưng Lưu Uyển Quân tìm Dung Chiêu, mà Dung Chiêu chỉ nói đơn giản vài câu đã làm cho hiểm khích giữa hai người phai nhạt. Lưu Uyển Quân nhẹ giọng nói: "Ta không biết Dung thế tử là người như vậy..."
Lời này như khen như chê, làm cho người ta rất khó phân biệt.
Dung Chiêu cười nói: "Ta chính là người như vậy."
Nói xong cô giơ tay hành lễ, tươi cười: "Dung Chiêu cáo từ."
Vấn đề đã được giải quyết, cô có thể rời đi rồi.
"Chờ một chút!" Lưu Uyển Quân tiến lên một bước.
Dung Chiêu dừng lại, kiên nhẫn hỏi: "Lưu tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
Lưu Uyển Quân dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng véo lòng bàn tay, khôi phục bình tĩnh: "Dung thế tử, ta muốn nói riêng với ngài vài câu."
Tạ Hồng cùng với nha hoàn bên cạnh Lưu Uyển Quân đồng thời nhíu mày.
Bọn họ đều đang lo lắng cho chủ tử nhà mình.
Dung Chiêu quay đầu nhìn cô, Lưu Uyển Quân vô cùng kiên định, đứng tại chỗ bất động, mũ che mặt thấy không rõ thần sắc, nhưng nhìn kỹ ngón tay của cô sẽ phát hiện đang run nhè nhẹ.
Giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thật rất khẩn trương.
Dung Chiêu giơ tay: "Các ngươi lui đi."
Thế tử lên tiếng, những người khác cho dù lo lắng nhưng vẫn tuân mệnh lui ra.
Lưu Uyển Quân bên kia đương nhiên cũng vậy.
Vì vậy, bên cạnh xe ngựa chỉ còn lại hai người, những người khác vẫn đứng cách một khoảng có thể nhìn thấy bọn họ nhưng không nghe được nội dung trò chuyện, khoảng cách của Dung Chiêu và Lưu Uyển Quân vẫn gần một trượng.
Dung Chiêu hỏi Lưu Uyển Quân: "Lưu tiểu thư còn có chuyện gì?"
Đuổi những người khác đi, khẳng định là còn có chuyện muốn nói, cô đi thẳng vào vấn đề.
Lưu Uyển Quân mím môi, vẻ mặt dưới mũ làm cho người ta không thấy rõ, nhưng thanh âm vẫn dễ nghe êm tai như cũ: "Ta biết An Khánh Vương phủ vì sao từ chối hôn sự của Lưu gia, thế tử chí hướng cao xa, không muốn gia nhập tranh đấu trong triều, cho nên sẽ không đồng ý lời mời gọi của Tam hoàng tử."
Những lời này kỳ thật Lưu Uyển Quân không nên nói, nhưng cô vẫn Dung Chiêu nhìn Lưu Uyển Quân, quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào hổ khẩu, chờ cô nói tiếp.