Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 391:

Chương 391: Chương 391:Chương 391:

Quên đi, hắn hèn lắm, không dám làm hỏng chuyện tốt của Dung Chiêu.

Trương Tam đi dạo, Dung Chiêu nhìn về phía Quách Xuyên: "Ngươi chớ để ý, Trương Tam công tử là vậy đó."

Quách Xuyên cảm thán: "Ta biết, các công tử quyền quý ở kinh thành đều không phải người dễ ở chung."

Lại nhìn Dung Chiêu, vẻ mặt hắn tán thưởng: "Vẫn là Dung thế tử nhân từ, người tốt như Dung thế tử thật sự là hiếm thấy."

Dung Chiêu mặt mày cong cong. ...

Cơm nước xong, Dung Chiêu mang theo đám người Quách Xuyên lên xe ngựa.

Trương Tam xích lại gần: "Các ngươi biết không? Hôm nay Cẩn vương rời khỏi kinh đi Thái Bi Tự, vừa rồi quay đầu ta ở bên ngoài nhìn thấy xa giá của bọn họ, rất có khí thế."

Thái Bi Tự còn hẻo lánh hơn Phúc Lộc Trang, cũng bởi vậy đi Thái Bi Tự sẽ đi ngang qua Phúc Lộc Trang.

Quách Xuyên là người của Tam hoàng tử, khẽ nhíu mày nói: "Vị Cẩn vương này đúng là làm người ta khó hiểu."

Trương Trường Ngôn: "Còn không phải sao, tối hôm qua cha ta nói hắn là người rất lợi hại, hôm nay hắn liền đi Thái Bi Tự tế bái, thoạt nhìn cũng không thấy lợi hại chỗ nào."

Cục diện trong kinh căng thẳng, Bùi Hoài Bi nếu thông minh thì nên biết lúc nào cũng phải cẩn thận.

Hắn bây giờ lại còn chạy tới Thái Bi Tự tế bái tiên thái tử, đây là muốn tỏ ra nhân hiếu, hay là thật sự không có ý chí chiến đấu?

Dung Chiêu lâm vào suy tư, không lên tiếng.

Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước.

Đại khái là uống rượu, Quách Xuyên có chút thất thố, cảm thán một câu: "Cẩn vương vào lúc này hồi kinh, thật sự khiến cục diện trong kinh càng thêm hỗn loạn..."

Thanh danh Bùi Hoài Bi không tốt, thời điểm hồi kinh tốt nhất là sau khi hoàng đế băng hà, tân đế bảo hắn trở về.

Hiện tại là thời kỳ quan trọng của đoạt đích, Vĩnh Minh Đế lại để cho hắn trở về. †hÂt† eư là làm cho người †a khó hiểu: Kỳ thật Quách Xuyên nói như vậy có chút bất kính, nhưng Trương Tam cũng to gan, trực tiếp trả lời: "Đại khái là Hoàng thượng nhớ cháu trai, tiên thái tử dù sao cũng là nhi tử Hoàng thượng yêu mến nhất."

Lớn tuổi rồi, muốn gặp cháu trai trước khi chết cũng là chuyện bình thường.

Chẳng qua thế cục càng loạn.

Năm đó khi tiên thái tử còn sống, Bùi Khâm được sinh ra, Vĩnh Minh Đế cũng rất quan tâm tiểu nhi tử này, thậm chí có một thời gian ngay cả tiên thái tử cũng không bằng.

Nhưng đối với người tiền triều mà nói, ba hoàng tử trói lại cũng không bằng một tiên thái tử!

Cẩn vương tướng mạo tương tự tiên thái tử, chung quy cũng không phải người nên xem nhẹ.

Dung Chiêu chỉ nhíu mày, vẫn không lên tiếng.

Cô không tham dự đoạt đích, cho nên chưa bao giờ ở bên ngoài nghị luận chuyện hoàng gia.

Trong lúc mấy người tán gẫu, xe ngựa đi tới một nơi.

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Dừng một chút."

Xe ngựa dừng lại.

Dung Chiêu đứng lên, tay đẩy cửa xe ngựa ra, hiển nhiên chuẩn bị xuống xe, thanh âm nhẹ nhàng: "Hai vị chờ ta một lát."

Trương Trường Ngôn nghỉ hoặc giữ chặt cô: "Ngươi làm gì vậy?"

Dung Chiêu mặt không chút thay đổi: "Thay quần áo."

Trương Trường Ngôn: "..." Được rồi, chuyện này cũng bình thường.

Vì thế, hai người ở trong xe ngựa cùng một đám hộ vệ chờ ở trên đường.

Dung Chiêu lại từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi về phía một cánh rừng, phía sau cánh rừng này có một mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt, bên cạnh rừng trúc còn có một con sông nhỏ.

Trước đây cô đã từng đến nơi này.

Lúc vừa mới tới thế giới này không lâu, trước tiên là treo giải thưởng, sau đó là xây dựng Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu lần đầu tiên ngồi xe ngựa ra cửa chính là đi Phúc Lộc Trang, cũng chính là Tứ Quý Cẩm Viên hiện tại.

Nửa đường có lúc không chịu nổi, liền ngoài ý muốn phát hiện rừng trúc cùng dòng suối nhỏ này. Xa phu thường sẽ dừng lại bên ngoài rừng cây, mọi người nghỉ chân một chút.

Dung Chiêu cười cười đi tới cạnh dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống dùng nước rửa mặt, xoay người, khẽ sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment