Chương 390:
Chương 390:Chương 390:
Cẩn vương ngồi xe ngựa rời khỏi kinh thành đi Thái Bi Tự dâng hương.
Rất nhiều người khi đó liền trầm mặc.
Thật sự là một hoàng tôn một thân phật khí?
Người này vốn mang điềm xấu, đến cả tên gọi còn là Hoài Bi khó nghe, tính cách lại Phật hệ, thật sự là tâm không có chí lớn sao?
Hay là vì để cho ba vị hoàng tử buông lỏng cảnh giác?
Nhất thời, vô số suy đoán được sinh ra.
Trưa.
Dung Chiêu chuẩn bị dẫn Quách Xuyên đi Phúc Lộc Trang ăn cơm.
Đương nhiên không phải tham gia yến hội của người khác, mà là ăn cơm ở hậu viện Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Trang làm tiệc rượu sẽ không thiếu đồ ăn, Phúc Lộc Hiên lại đầy bàn, ngoại trừ lầu bốn, những lầu khác lại đông người hỗn tạp, ngược lại không bằng hậu viện Phúc Lộc Trang.
"Hôm qua ngươi đã mời hắn ăn cơm rồi, hôm nay sao lại mời hắn ăn cơm nữa, tại sao không thấy ngươi mời ta?"
Dung Chiêu không nói gì: "Ta chưa từng mời ngươi sao?"
Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Ngươi mời ta món gì ngươi không biết? Không được, ngươi nhất định phải mang ta theo."
Hắn trực tiếp chống tay nhảy lên xe ngựa.
Quách Xuyên xấu hổ, không dám cự tuyệt.
Dung Chiêu không nhịn được trợn trắng mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo Trương Tam.
Từ sau khi để cho Trương Trường Tri đầu tư, Trương Tam mỗi ngày đều quấn lấy cô, mỗi lần vừa xuất hiện liền bắt cô mời ăn cơm, giống như là muốn đem vấn đề ăn uống của bản thân giao cho Dung Chiêu giải quyết.
Dung Chiêu mười lần từ chối bảy tám lần, nhưng lần nào cũng bị hắn quấn như sam, lại thấy hắn quả thật nghèo, rốt cuộc cũng phải đồng ý hai ba lần.
Xe ngựa lộc cộc đi đến Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu nhiệt tình tiếp đãi Quách Xuyên.
Quách Xuyên cũng rất nhiệt tình đáp trả.
Hai người ăn uống cực kỳ khách khí, động tác chậm rãi, chỉ có Trương Tam ở bên canh vùi đầu: cât Ilưc ăn. chuvên tâm hếc ezm. Dung Chiêu cười nói: "Ta đã xem qua tơ lụa Quách huynh hôm qua đưa đến vương phủ, thật sự tuyệt mỹ, ta nhất định phải để tú nương trong phủ thiết kế thành y phục đẹp nhất."
Hai mắt Quách Xuyên sáng ngời: "Ta cũng mong chờ mong thành phẩm của tú nương trong phủ thế tử, nhất định có thể làm cho người ta kinh diễm."
Hắn như là nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Thế tử ngày mai sẽ treo thưởng chiêu mộ tú nương trên báo sao?"
Dung Chiêu cười gật đầu.
Quách Xuyên vẻ mặt cảm thán: "Ta thật sự rất tò mò thế tử rốt cuộc muốn làm gì, lần nào động tĩnh cũng rất lớn, càng về sau càng làm cho người ta kinh hỉ, tại hạ thán phục."
Dung Chiêu: "Vậy Quách huynh lần này phải nhìn kỹ một chút."
Cô rót rượu cho Quách Xuyên,"Quách huynh vừa ăn vừa uống, nào."
"Thế tử cũng ăn đi."
Hai người tiếp tục trò chuyện sôi nổi, Dung Chiêu nói chuyện của mình, Quách Xuyên cũng nói về Giang Nam và sản nghiệp Quách gia nhà bọn họ, bàn luận đến tơ lụa cùng các loại vải vóc, cùng với tang điền vân vân.
Dung Chiêu nghe rất chăm chú, vừa khen vừa rót rượu cho hắn, Quách Xuyên như gặp tri kỷ, gần như móc hết ruột gan kể hết tường tận gia cảnh.
Bên cạnh, Trương Trường Ngôn hung hăng liếc mắt nhìn Quách Xuyên, im lặng không nói gì.
Dung Chiêu khẳng định đang ủ mưu.
Chỉ cần Dung thế tử nhiệt tình, nhất định là muốn hãm hại ngươi!
Quách Xuyên đúng lúc chú ý tới, nghi hoặc hỏi: "Trương Tam công tử, ngươi đây là..."
Trương Tam mặt không chút thay đổi: "Mắt bị chuột rút."
Hắn xoa xoa cái bụng đã ăn no, hỏi Quách Xuyên: "Khi nào ngươi về Giang Nam?"
Quách Xuyên cười nói: "Ta và Dung thế tử nhất kiến như cố, chờ Dung thế tử mở ra làm ăn mới, ta rời đi cũng không muộn, không vội."
Hắn lắc đầu, cực kỳ thong dong bình tĩnh.
Trương Trường Ngôn: "..." Ngu ngốc.
Dung Chiêu nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Tam công tử, hôm nay thức ăn Vẻ mặt của cô rất ôn hòa, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
Trương Trường Ngôn: "..."
Hắn vội xua tay, đứng lên: "Không có, rất tốt, hy vọng ngày mai còn được ăn tiếp, hai người nói chuyện, ta ra ngoài đi dạo."