Chương 448:
Chương 448:Chương 448:
Quan Mộng Sinh chỉ có thể chờ mong: "Có lẽ sau khi Vân Dung Phường chính thức bán quần áo, quần áo của bọn họ vẫn có thể gây ra tiếng vang, đường Phong Hoa vẫn giữ được náo nhiệt trong quá khứ..."
Lúc này, có người kêu lên: "Đến rồi!"
Quan Mộng Sinh mạnh mẽ đứng lên, tất cả mọi người bắt đầu chen chúc nhìn ra cửa sổ.
Xa xa, trên xe ngựa.
Dung Chiêu nhìn Dung Hương Tích: "Ngũ tỷ, tỷ có trách ta khiến tỷ bị người ta chỉ trích trong khoảng thời gian này không?"
Dung Hương Tích vốn rất khẩn trương, thậm chí căng thẳng tới tay cũng run rẩy.
Lúc này nghe vậy, cô cuống quít lắc đầu, vội vàng nói: "Cho dù có A Chiêu hay không, chỉ cần ta muốn hòa ly cũng sẽ bị chỉ trích, hiện giờ có nhiều người lên tiếng giúp ta đã là rất tốt rồi."
Dung Chiêu: "Thật sao?"
Dung Hương Tích hận không thể thề thốt: "Thật đó, A Chiêu chớ để ý những lời đồn nhảm kia, cho dù không có chuyện hưu phu, bởi vì ta... không thể sinh con, những người đó cũng sẽ chỉ trích."
Dung Chiêu nở nụ cười, chớp chớp mắt: "Ngũ tỷ, không khẩn trương sao?"
Dung Hương Tích ngẩn ra.
Cô vốn khẩn trương đến hai chân đều run rẩy, hiện tại dường như thật sự tốt hơn nhiều.
Dung Chiêu lúc này nhảy xuống xe ngựa, vươn tay: "Ngũ tỷ, đi thôi, cùng ta đi dạo đường Phong Hoa."
Dung Hương Tích không hiểu sao hai mắt đỏ hoe.
Nhưng hôm nay cô trang điểm, không thể khóc, cho nên nuốt nước mắt trở về, khóe miệng nhếch lên, đặt tay lên lòng bàn tay Dung Chiêu, chậm rãi từ trên xe ngựa đi xuống.
Vừa mới đi xuống, tiếng kinh hô của những người vây xem cũng vang lên.
Đường Phong Hoa hôm nay có rất nhiều người, cho nên đa số chỉ có thể chen chúc ở bên ngoài đường Phong Hoa, nơi Dung Hương Tích xuống xe cñna đã vâv auanh rất nhiều: cần chúng. Dung Hương Tích hít sâu một hơi, trong tiếng kinh hô đứng thẳng lưng, được Dung Chiêu dắt đi.
Dung Chiêu hôm nay rất khiêm tốn, mặc một bộ lục y, mặc dù có một khuôn mặt có thể nói là tuyệt thế, nhưng lúc này lại không có bao nhiêu người nhìn cô.
Bọn họ đều đang nhìn Dung Hương Tích.
Trong nháy mắt nhìn thấy, trong đầu mọi người đều chỉ có một ý niệm.
Từ Tặc chẳng lẽ là mắt có vấn đề?
Thê tử như thế này cũng ngược đãi?
Vốn có người cảm thấy không nên hưu phu, hiện tại nhìn thấy Dung Hương Tích lại đột nhiên cảm thấy: Đúng là nên bỏ Từ Tặc! Hắn không quý trọng nữ tử!
Quần áo Dung Hương Tích màu hồng nhạt, xếp chồng lên nhau cực kỳ đẹp mắt.
Tóc là búi tóc phi tiên đơn giản, trang sức trên đầu là kiểu dáng chưa từng thấy qua, hoa quý tỉnh xảo điểm thúy, rũ xuống trước trán, tôn lên khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, tua rua màu bạc rũ xuống hai bên thái dương, theo bước chân cô đi lại, nhẹ nhàng lay động.
Một khuôn mặt đoan trang đại khí, dung mạo kinh diễm, mặc dù có chút gầy yếu nhưng hoàn toàn có thể áp chế được trang phục hôm nay.
Lại nhìn quần áo kia, vừa nhìn đã có cảm giác kinh diễm tương xứng với người mặc, lúc đi lại, làn váy chồng lên nhau như thể từng đóa hoa hé nở.
Bộ bộ sinh hoa!
Tất cả mọi người ngây người, kinh ngạc nhìn Dung Chiêu dẫn Dung Hương Tích đi trên đường.
Lúc này, đột nhiên có người từ trên lầu ném ra vô số hoa tươi trên con đường bọn họ đang đi, mọi người đều kinh ngạc, cho dù là Dung Chiêu và Dung Hương Tích cũng hơi ngạc nhiên.
Dung Hương Tích dừng bước, có chút chần chờ.
Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử đoan trang hơn ba mươi tuổi đứng trước cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn các cô.
Dung Chiêu ngẩng đầu cười, lập tức nghiêng đầu, thấp giọng giải thích: "Là đại tỷ."
Đai tử Dund Hương Cầm. Bởi vì xuất giá sớm nên không biết tình huống của Dung Chiêu, Dung Vĩ vì an toàn của Dung Hương Cầm mà xa lánh đại nữ nhi, mấy năm nay Dung Hương Cầm và An Khánh Vương phủ không có qua lại.
Nhưng hôm nay cô lại là người đầu tiên rải hoa trên con đường Dung Hương Tích muốn đi.