Chương 449:
Chương 449:Chương 449:
Đây đều là hoa tươi, hoa tươi mùa này là thứ quý giá, Dung Hương Cầm ném ra nhiều như vậy, tuy rằng không tươi cười, nhưng thái độ đã thể hiện rõ.
Không phải quan tâm muội muội, hà cớ gì làm như thế?
Dung Hương Tích ngẩn người, lập tức đỏ mắt.
Dung Chiêu nhặt lên một cành hoa, đưa cho cô.
Dung Hương Tích một tay cầm thật chặt hoa tươi, một tay được Dung Chiêu nắm lấy, bước lên đường hoa, từng bước một đi về phía trước.
Sau đó lại có Dung Hương Kỳ và Dung Hương Họa ném ra hoa tươi và hoa lụa, trải ra một con đường hoa trước mặt Dung Hương Tích, dọc theo đường đi, vô số người ném hoa, vô số người kinh hô, mọi người đều bị Dung Ngũ Nương kinh diễm.
Đi chưa được nửa đường, có người kéo một xe hoa tươi đi đến, trải trên mặt đất, cất cao giọng nói...
"Đại công chúa tặng Ngũ Nương hoa tươi một xe, chúc Ngũ Nương thoát ly khổ hải."
Tiếng la hét lại vang lên.
Đại khái chỉ có đại công chúa mới dám lớn tiếng như thế, nói Dung Hương Tích đã thoát khỏi bể khổ.
Sau đại công chúa, càng ngày càng có nhiều hoa tươi và hoa lụa tung ra hai bên, rải khắp đường Phong Hoa.
Các nữ tử thế gia đại tộc trực tiếp mở cửa sổ, cất cao giọng nói: "Chúc mừng Ngũ Nương hưu phu thành công, thoát ly khổ hải."
Trong đám đông có người nói: "Không ra thể thống!"
Nhưng thanh âm như vậy hoàn toàn bị nhấn chìm trong từng tiếng kinh hô cùng với từng tiếng chúc mừng trong kinh.
Lúc đi đến chỗ trà lâu của đám người Bùi Thừa Quyết, một sọt hoa lụa thả xuống, đồng thời tiếng nam tử vang lên: "Chúc mừng Dung Ngũ Nương thoát ly bể khổ!"
Thanh âm những công tử này đặc biệt sục sôi, Trương Trường Ngôn nửa người đều thò ra ngoài cửa sổ, hô to: "Chúc mừng!!"
Tựa như thật sự có chuyện tốt.
Cảm xúc là truyền nhiễm, náo nhiệt là do nhiều người tạo thành, một bên đường, thậm chí xen lẫn tiếng khóc kích động.
"Chúc mừng Dung Ngũ Nương!"
"A a, rốt cục cũng bỏ được tên Từ Tặc kia!"
"Dung Ngũ Nương, Ngũ Nương!"
"Chúc mừng."...
Trong tiếng kêu gọi, Dung Hương Tích được Dung Chiêu dắt đi càng ngày càng xa.
Hai người đi qua quán trà.
Trương Trường Ngôn thu hồi thân thể, nhìn người đuổi theo, nhìn hoa đầy đất, vẻ mặt cảm thán: "Phong quang thật... Còn phong quang hơn tiểu gia ngày đó."
Bùi Thừa Quyết nhìn hắn, thản nhiên nói: "Chúng ta còn chưa lên tiếng, ngươi nói làm gì?"
Bùi Quan Sơn dựa vào cửa sổ, nhìn đối diện,'Ai bảo Dung Ngũ Nương là tỷ tỷ của Dung Chiêu chứ, hơn nữa ngươi xem những nữ tử kia, bọn họ đều ủng hộ Dung Ngũ Nương."
Đại khái các nữ tử đồng cảm, biết Dung Hương Tích khổ sở.
Việc này cũng chứng tỏ hưu phu có ý nghĩa như thế nào với bọn họ.
Trương Trường Ngôn như là nghĩ đến cái gì, thì thào: "Dung Chiêu đối với tỷ tỷ tốt như vậy, nếu như gả cho hắn, phỏng chừng sẽ càng phong quang đi?"
Quan Mộng Sinh khiếp sợ: "Chẳng lẽ ngươi vì một hồi phong quang mà nhập ma chướng muốn gả cho A Chiêu?"
Trương Trường Ngôn: "..."
Mặt hắn đỏ bừng, mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì, lão tử là nam nhân, là nam nhân!!"
Ánh mắt Quan Mộng Sinh vẫn hồ nghỉ như cũ.
Trương Trường Ngôn vươn tay muốn đánh hắn, Quan Mộng Sinh nhanh chóng né tránh.
Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, nhún vai, mặc kệ hai người này. ...
Dung Hương Tích khẽ run rẩy, khắc chế lắm mới không khóc lên.
Dung Chiêu vẫn nắm tay cô, cho cô dũng khí đi hết đường Phong Hoa.
Mọi người đều biết cuối đường Phong Hoa chính là Phúc Lộc Hiên, khi không hòa ly, là tỷ vứt bỏ Từ gia, là Từ gia không xứng với tỷ."
Hòa ly và hưu phu khác nhau, ý nghĩa đối với nữ tử khác nhau, ý nghĩa đối với Dung Hương Tích cũng khác nhau.
Dung Hương Tích nhìn Dung Chiêu.
Dung Chiêu nhẹ nhàng cười, từ đầu đến cuối nắm tay cô, thanh âm trong trẻo: "Tỷ quay đầu nhìn xem."
Dung Hương Tích quay đầu lại.
Đường Phong Hoa cô đi đã trải đầy hoa, những người kích động kia đi theo phía sau bọn họ.
Đây đúng là một hồi phong quang, những người xem náo nhiệt kia không ai khinh bỉ, không ai ghét bỏ, bọn họ có kích động, có kinh diễm, cũng có hâm mộ và cảm thán.