Chương 483:
Chương 483:Chương 483:
Không giống Bùi Khâm, Bùi Ngọc đêm nay đi theo con đường ca ngợi, mà nội dung hắn nói Vĩnh Minh Đế lại thích nghe, tự nhiên trên mặt rồng đều là tươi cười, các bá quan cũng vui vẻ cười theo.
Đợi Tam hoàng tử nói xong, Vĩnh Minh Đế nhìn đồ trang trí cảm thán: "Không cầu công tại thiên thu, trẫm chỉ cầu bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp, có miếng cơm no."
"Ngô Hoàng Thánh Minh..."
Phía dưới, các triều thần cảm động muốn khóc, người sau kích động hơn người trước, còn có một lão thần òa khóc tại chỗ.
Dung Chiêu cúi đầu, khóe miệng giật giật.
Toàn ảnh đế.
Sau Tam hoàng tử, lại là Nhị hoàng tử Bùi Tranh.
Bùi Tranh rất có thủ đoạn, nhưng hắn đại khái bởi vì không được Hoàng đế ưa thích, cho nên chưa bao giờ đi theo con đường tình cảm của Ngũ hoàng tử, cũng không vuốt mông rồng như Tam hoàng tử, nhị hoàng tử Bùi Tranh lựa chọn tự mình múa một khúc kiếm vũ.
Ăn ngay nói thật, Dung Chiêu cảm thấy tiết mục này hay hơn những tiết mục trước đó.
Bùi Tranh là một nhân vật đáng gờm, tướng mạo lại tuấn tú, lúc múa kiếm, mỗi một động tác đều vô cùng chỉn chu, hơn nữa tiêu sái đẹp mắt, rất có bản lĩnh, ánh mắt sắc bén như đao, những chiêu kiếm kia tựa như không phải bày vẽ.
Kiếm vũ kết thúc, Bùi Tranh thu kiếm, thân kiếm còn đang khẽ run, có thể thấy được Bùi Tranh thật sự có trình độ.
Bùi Tranh hành lễ,"Nhi thần chúc mừng năm mới phụ hoàng, nhờ có những tháng ngày vất vả của phu hoàng mà triều Đại Nhạn ta hôm nay, bách tính mỗi người thân cường thể tráng, Đại Nhạn triều quốc uy hiển hách, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"
Thân thể Vĩnh Minh Đế hơi ngồi dậy, một lúc lâu mới gật đầu: "Lão Nhị không tệ."
Triều thần phía dưới lập tức nở nụ cười thưởng thức, nhưng trong lòng lại cực kỳ phức tạp.
Nhìn như Bùi Tranh không bằng hai đệ đệ, hắn chỉ hiến một khúc kiếm vũ. Nhưng lời cuối cùng của hắn rõ ràng lại có hàm nghĩa khác, Vĩnh Minh Đế cho dù có hưng binh hay không, Bùi Tranh bộc lộ tài năng, bày ra uy vũ của nam nhi triều Đại Nhạn.
Ván này, Bùi Tranh không thua.
Mà sau khi ba vị hoàng tử biểu diễn xong, các triều thần vừa chúc mừng Hoàng thượng vừa cảm thán...
"Ba vị điện hạ quả nhiên hiếu thuận, Hoàng thượng có phúc."
"Hoàng thượng, Đại Nhạn triều quốc thái dân an đều là công lao của Hoàng thượng."
"Quốc uy hiển hách, năm sau Đại Nhạn triều ta sẽ càng cường đại hơn!"...
Dung Vĩ liếc mắt nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu ngầm hiểu.
Đoạt đích.
Cô coi như tận mắt chứng kiến một màn đọ sức tương đối ôn hòa giữa các đảng phái hoàng tử.
Lá bài tẩy của Ngũ hoàng tử là Hoàng đế sủng ái, cho nên hắn bày ra "Hiếu", những người mở miệng khen ngợi hoàng tử hiếu thuận, bọn họ đều đang ngoài sáng trong tối giúp đỡ Ngũ hoàng tử.
Con át chủ bài của Tam hoàng tử là thế gia đại tộc, cho nên hắn có thể thu thập ngũ cốc, dùng lời lẽ hùng hồn tán dương Vĩnh Minh Đế, những kẻ phụ họa theo đều là người ủng hộ Tam hoàng tử.
Thứ Nhị hoàng tử bày ra kỳ thật chính là thực lực, những quan viên kích động cảm thán Đại Nhạn triều cường đại đều là người của Nhị hoàng tử.
Đoạt đích ngoại trừ đoạt quyền thế, quan trọng nhất vẫn là Vĩnh Minh Đế ngã về ai.
Ai làm cho Vĩnh Minh Đế yêu thích thưởng thức hắn, người đó liền cách vị trí kia càng gần, ba vị hoàng tử đều thể hiện thần thông, các triều thần bên dưới miệng nở nụ cười đều đang ngấm ngầm tranh đấu...
Quả nhiên là thời điểm nhạy cảm, năm mới cũng không an ổn.
Về phần Vĩnh Minh Đế rốt cuộc thích lễ vật nào hơn?
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, vậy mà hoàn toàn nhìn không ra!
Đang lúc Dung Chiêu ăn dưa, suy nghĩ trong lòng chạy khắp nơi, có một thái giám vội vàng tiến vào, đi tới bên tai hoạn quan bên cạnh Vĩnh Minh Đế nói mêt câu hoan auan kia ä kinh. lân tức đến bên †ai Hoàna thượng truyền lời. Trong đại điện, mọi người ai làm việc nấy, nhưng tất cả mọi người đều vểnh tai lên, dư quang chú ý người ngồi trên cao kia.