Chương 484:
Chương 484:Chương 484:
Vĩnh Minh Đế vui mừng cười to: "Mau tuyên hắn vào."
Tất cả mọi người nhìn Hoàng đế, lại nhìn về phía cửa, ánh mắt nghỉ hoặc.
Có chuyện gì? Tại sao Hoàng thượng đột nhiên cao hứng như vậy?
Lúc này, có một người đi vào.
Nam tử trung niên mặc vải thô cung kính đi vào đại điện, gương mặt nghiêm túc.
Tay Dung Chiêu cầm ly rượu siết chặt.
Cô đã gặp người này!
Lần trước sau khi trải qua ám sát vào đêm tuyết lớn, Vô Danh hôn mê bất tỉnh, trong số những người canh giữ bên ngoài phòng Vô Danh có hắn, đây là người của Cẩn vương Bùi Hoài Bi.
Nụ cười giả vờ trên khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khẽ híp lại.
Người nọ dưới ánh mắt của trăm người đi tới trung tâm đại điện, cúi người hành lễ, thanh âm cung kính: "Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!"
Vĩnh Minh Đế giơ tay lên.
Người nọ lại không đứng lên, ngược lại hai tay cầm một phần tấu chương, cao giọng nói...
"Cẩn vương mừng tuổi Hoàng thượng, Cẩn vương bị ám sát rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại bởi vì lo lắng tình hình thiên tai ở Mã Châu, cho nên tức tốc khoái mã đến Mã Châu cứu trợ thiên tai."
"Hiện tại Cẩn vương đã ổn định tình hình thiên tai ở Mã Châu, đã không còn người thương vong! Cẩn vương vì phải ổn định dân chúng nên vẫn chưa thể hồi kinh, mong Hoàng thượng thứ tội."
Đại điện thoáng chốc lặng lẽ không một tiếng động.
Cẩn vương bị mọi người cho rằng đã chết, thế nhưng lại vô thanh vô tức đến Mã Châu, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ thiên tai
Tin tức này quả thực chính là kinh lôi, khiến tất cả mọi người nổ tung.
Ba vị hoàng tử cũng rõ ràng cả kinh.
Mặc dù không tìm thấy thi thể Cẩn vương, nhưng không ai nghĩ tới Cẩn vương vẫn còn sống? Hơn nữa còn chạy đi lập công? Đây đúng là một công lớn.
Trên long ỷ, Vĩnh Minh Đế mừng rỡ: "Ha ha ha! Rất tốt! Hoài Bi làm tốt lắm!"
Rất nhiều người trong lòng hiểu được, lần chúc mừng năm mới này có thắng có thua.
Cần vương Bùi Hoài Bi ở Mã Châu xa xôi chiến thắng.
Bất kỳ lễ vật nào cũng đều là hư ảo, Cẩn vương còn sống, vả lại còn thành công cứu trợ thiên tai ở Mã Châu, đây mới là đại lễ.
Phản ứng của Hoàng thượng đã nói lên tất cả.
Sau khi mừng rỡ qua đi, Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Cẩn vương bị ám sát rốt cuộc là vì sao?"
Người nọ trả lời: "Ngày đó người ám sát Cẩn vương đều là tử sĩ, chỉ bắt được hai thích khách, hiện giờ đang bị giam trong địa phận Biến Châu, Cẩn vương vội vàng cứu trợ thiên tai, không có thời gian thẩm vấn."
Làm gì không có thời gian thẩm vấn, rõ ràng là ném cho Vĩnh Minh Đế thẩm vấn!
Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế liền nói: "Thiếu khanh Đại Lý Tự, sai người đi mang người về thẩm vấn cho tốt, nhất định phải tra ra chân tướng."
Quan đại nhân hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng bước ra khỏi hàng: "Vâng, thần lĩnh chỉ, thần nhất định sẽ mau chóng tra ra chân tướng!"
Quan đại nhân tiếp quản một củ khoai nóng.
Cần vương thật sự hố hắn không nhẹ.
Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Năm nay Cẩn vương ở bên ngoài mừng năm mới có cần gì không? Ngươi mang đến cho Cẩn vương."
Người nọ tiếp tục dập đầu, thanh âm cung kính: "Bẩm Hoàng thượng, Cẩn vương nói ngài ấy hết thảy đều tốt, mong Hoàng thượng chớ lo lắng, bảo trọng long thể là trên hết. Ngoài ra, tình hình thiên tai ở Mã Châu nghiêm trọng, mặc dù kịp thời cứu trợ thiên tai, nhưng năm nay phương Bắc trời lạnh, Mã Châu thiếu quần áo ấm."
Vĩnh Minh Đế lâm vào trầm tư.
Trong đại điện, không ai dám lên tiếng, vốn là đại yến mừng năm mới rộn rã, lúc này có chút ngưng trọng.
Thiếu quần áo có nghĩa là còn muốn cứu trợ thiên tai, còn muốn triều đình phân phát.
Cẩn vương nếu quả thật thông minh thì lời này kỳ thật không nên nói, Không ai chú ý Dung Chiêu ngồi bên dưới vẻ mặt phức tạp.