Chương 504:
Chương 504:Chương 504:
Cho nên chỉ cần một quần thể liên thủ, có thể làm được rất nhiều chuyện bọn họ cho là không làm được.
Dung Chiêu bắt đầu chuẩn bị cho việc xây dựng Vân Dung công phường.
Mùng bốn tháng giêng, cô tiễn người của Cẩn vương rời kinh, đồng hành còn có mấy xe lớn quần áo ấm.
Dung Chiêu nói với Lư Đại: "Ngươi mang theo số quần áo này lên đường trước, mang nhiều tốc độ sẽ chậm, hơn nữa mười vạn lượng cũng không thể hoàn toàn dùng mua quần áo ở kinh thành."
"Ta đã phái người đi Lâm Phủ và Biến Châu mua quần áo, ngươi một đường đi Mã Châu, trên đường hội hợp với bọn họ, mang theo số quần áo này đến Mã Châu. Ta để lại một vạn lượng mua lương thực ở Biến Châu, ngươi cầm lấy giao cho Cẩn Vương."
Lư Đại chính là thủ hạ của Cẩn vương vào cung đêm trước.
Nghe vậy, Lư Đại hít sâu một hơi, khom lưng hành lễ: "Tạ Dung thế tử, thế tử suy nghĩ chu toàn, Lư Đại thay Cẩn vương và bách tính Mã Châu cảm tạ Dung thế tử."
Dung Chiêu suy nghĩ vô cùng chu toàn, hơn nữa cũng an bài thỏa đáng.
Từ giao thừa cho tới nay bất quá mới ba ngày, Lư Đại đã có thể xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Mã Châu, chứng tỏ Dung thế tử thật sự muốn cứu người, cũng thật sự lo lắng cho Mã Châu.
Dung Chiêu lắc đầu, đỡ hắn.
Dừng một chút, cô rốt cuộc hỏi một câu: "Cẩn vương có khỏe không?"
Vẻ mặt Lư Đại đột nhiên nghiêm túc, càng cung kính cúi đầu, lấy từ trong túi ra một phong thư,"Cẩn vương nói nếu thế tử hỏi tới ngài ấy thì liền giao phong thư này cho thế tử."
Dung Chiêu ngẩn ra.
Lư Đại sau khi gửi thư cho cô liền lên ngựa, mang theo đoàn xe rời đi.
Mà Dung Chiêu cầm phong thư kia đứng tại chỗ hồi lâu mới chậm rãi mở ra, trong thư chỉ có mấy hàng chữ, nhưng mỗi một chữ đều rất nghiêm túc, như được nắn nót viết ra từng nét một...
Ta rất tốt, chỉ là thường xuyên nhớ tới ngươi, mong ngươi ở kinh thành mạnh khỏe. Chiêu, chờ ta. Vô Danh.
Mấy chữ cuối cùng đặc biệt nhẹ, nét chữ cũng không liền mạch, dường như lúc viết rất chần chừ.
Dung Chiêu đứng ngoài xe ngựa, nhìn thư một lúc không nói lời nào.
Phong thư này là cô hỏi thăm Cẩn vương mới lấy được.
Nếu cô không hỏi, hắn sẽ không cho phép người khác quấy rầy cô sao?
Người này ngược lại tâm tư rất tỉ mỉ.
"Thế tử?" Thạch Đầu nghỉ hoặc nhìn qua.
Dung Chiêu cất thư đi, nắm chặt quần áo, xoay người nhảy lên xe ngựa, dặn dò: "Trở về thôi."...
Năm Vĩnh Minh hai mươi sáu, mười lăm tháng giêng, hội đèn lồng nguyên tiêu.
Đêm nay không có lệnh giới nghiêm, là đêm náo nhiệt nhất trong năm, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều thắp đèn, bên ngoài Phúc Lộc Hiên có treo vài hàng lưu ly.
Dân chúng vây kín bên ngoài Phúc Lộc Hiên.
Bùi Thừa Quyết vẫy tay từ xa: "A Chiêu!"
Xe ngựa không chen vào nổi, Dung Chiêu từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi về phía đám Bùi Thừa Quyết.
Trên đường là dân chúng ăn mặc sặc sỡ, thỉnh thoảng cũng có một vài chiếc xe ngựa sang trọng chạy tới, nhưng cũng không chen vào được, mấy đứa trẻ trên tay cầm đèn, nhảy nhót trong tiếng hò reo, trưởng bối trong nhà cẩn thận theo sau, sợ chúng đi lạc.
Nam nữ đều có, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Hai bên đường, trong các cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, các chưởng quầy tự động treo đèn lồng lên cao, chiếu sáng đường phố.
Dung Chiêu rảo bước trong khung cảnh náo nhiệt này, bất chợt khế dừng lại.
Trong ánh sáng và bóng tối đan xen, dường như thời đại đang chồng chéo lên nhau, lúc nhỏ cô thích Thanh Minh Thượng Hà Đồ, nhưng chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình cũng sẽ có mặt trong bức tranh này.
Nhớ lại ký ức xưa, trong nháy mắt cô thậm chí có cảm giác thoáng như trong mộng.
"Nhanh lên." Cách đó không xa, Trương Nhị hưng phấn hô lớn. Dung Chiêu hồi thần, mỉm cười: "Đến đây."
Cô bước nhanh hơn, đi về phía bọn họ.
Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Quan Mộng Sinh và các cổ đông Đoàn Đoàn cơ hồ đều ở đây, còn có Trương Trường Hành, các công tử trẻ tuổi đứng cùng một chỗ, một đám người vô cùng nổi bật.