Chương 505:
Chương 505:Chương 505:
Dung Chiêu vừa mới đi qua, Quan Mộng Sinh liền vội vàng nói: "Ngươi cuối cùng cũng tới rồi, gần đây ngươi bận rộn gì vậy, người cũng chẳng thấy đâu. Nhanh lên, thuyền đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta dạo hồ ngắm đèn."
Hôm nay hiếm khi không có tuyết rơi, tuy rằng cũng rất lạnh, nhưng trong tiếng người ồn ào, dường như không khí đều trở nên ấm áp.
Dung Chiêu cười nói: "Đương nhiên là bận việc của Vân Dung công phường rồi, sau nguyên tiêu Vân Dung công phường sẽ khởi công, có rất nhiều việc."
Quan Mộng Sinh nhịn không được cảm thán: "Ngươi thật sự là một khắc cũng không rảnh rỗi."
Vừa nói, một đám người vừa đi về phía hầ.
Trái phải Dung Chiêu theo thường lệ là Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn, ba người bị vây ở giữa.
Dung Chiêu nghỉ hoặc hỏi: "Trương Tam đâu?"
Lại nói, sau cung yến cô cũng chưa từng gặp qua Trương Trường Ngôn.
Vốn tưởng rằng có lời của Trương hoàng hậu, năm nay Trương Tam còn muốn đi theo cô ăn chực uống chực, lại không nghĩ tới hắn căn bản không xuất hiện ở trước mắt cô.
Bùi Thừa Quyết lắc đầu: "Gần đây ta cũng không thấy hắn, không biết đang làm gì."
Đằng sau, Trương Trường Hành kiễng chân quay đầu lại nhìn,"Kỳ quái, lão tam lúc nấy còn ở đây, bây giờ chạy đi đâu rồi? Gần đây không biết lão tam làm sao, tỉnh thần rất sa sút, hơn nữa sang năm mới còn gầy đi một vòng lớn, cha ta hiện tại nói chuyện với lão tam đều phải nhỏ nhẹ, sợ hắn xảy ra chuyện gì..."
Quan Mộng Sinh: "Có lẽ là gặp phải chuyện gì đó?"
Dung Chiêu thần tình nghỉ hoặc.
Trương Tam không tim không phổi, gặp phải chuyện gì mới có thể khiến cho hắn sa sút như vậy?
"Quên đi, mặc kệ hắn, Trương gia tam công tử không đi lạc được." Trương Trường Hành lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
Bên cạnh, Bùi Quan Sơn nói sang chuyện khác: "Phúc Lộc Hiên của ngươi đúng là náo nhiệt, đêm nay rất nhiều người tổ chức đoán đố đèn, phần thưởng của Phúc Lộc Hiên là đèn lưu ly, đường Phong Hoa toàn người là người, không chen vào nổi."
Dung Chiêu buồn cười: "Ngươi còn thiếu đèn lưu ly à?"
Bùi Quan Sơn lắc đầu, nhìn trên tay Dung Chiêu: "Sao ngươi không cầm đèn?"
"Vướng tay." Dung Chiêu nghi hoặc,"Sao các ngươi đều cầm đèn, chuẩn bị làm gì sao?"
Phía sau, Quan Mộng Sinh một tay khoác lên vai Dung Chiêu, hô to: "Dung thế tử, ngươi có chuyện gì vậy? Cái này cũng không biết! Nguyên tiêu của triều Đại Nhạn có một tập tục, trên tay cầm một ngọn đèn là có thể tặng cho người trong lòng nha."
"Hả?" Dung Chiêu ngẩn ra, cô đúng là không biết.
Quan Mộng Sinh: "Ngoại trừ Thất Tịch ra, đây chính là ngày lễ mà các nam thanh nữ tú mong chờ nhất, đợi lát nữa ngươi đến bờ sông sẽ biết."
Hôn nhân hiện tại rất chú trọng lời nói của phụ mẫu và bà mai, nhưng có người trẻ tuổi nào không mong tìm được một người tình đầu ý hợp?
Cơ hội để cho các nam thanh nữ tú gặp mặt, mọi người đương nhiên đều rất tích cực.
Người chưa kết hôn tích cực, người đã kết hôn cũng đến góp vui, ngươi đính hôn lại càng nắm chắc cơ hội gặp mặt.
Cơ hội như thế này quá ít, đêm nay làm sao có thể không náo nhiệt?
Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi đem bàn tay Quan Mộng Sinh khoác lên vai Dung Chiêu lấy xuống.
Bùi Thừa Quyết thuận thế đẩy Quan Mộng Sinh ra, nhìn Dung Chiêu, mắt hoa đào híp lại: "A Chiêu có muốn không? Dù sao ta cũng không có người trong lòng, ngọn đèn này có thể cho ngươi."
Bùi Quan Sơn: "Đèn của ta cũng có thể cho ngươi."
Hắn cúi đầu nhìn đèn trên tay, năm trước lúc hắn ra ngoài không mang theo đèn, thậm chí năm ngoái hắn cũng không ra ngoài, năm nay lúc đi, hạ nhân hỏi có muốn mang đèn hay không, hắn chẳng biết tại sao lại theo bản năng đồng ý mang theo.
Dung Chiêu nhìn đèn của hai người, hai ngọn đèn đều rất tinh xảo, chế tác vô cùng tỉnh tế.
Thấy cô đang nhìn lồng đèn của mình, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn không hiểu sao có chút khẩn trương, đều duy trì tư thế đưa đèn ra.